“A! A!……” Hài tử vẫn còn đang vùng vẫy ở thôn Bốc Vu trong mộng thì bị khăn lạnh phủ lên, cứ tưởng là bị quỷ liếm, sợ đến mức giật nảy lên.
Đến khi mở mắt ra và nhìn thấy cái mặt còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả lũ nhân trụ của Thanh Hà Vương, hài tử đã triệt để tỉnh táo.
“Đứng dậy mau! Mặc quần áo tử tế vào!”
Lần đầu tiên Thủy Căn cảm nhận được hiện thực còn khủng khiếp hơn cả ác mộng, cũng chẳng thừa hơi nói với hắn nữa, thân mình loạng choạng gắng gượng xuống giường.
Chưa kịp mặc xong quần áo, đã có người cứ tự nhiên như ruồi mà xông vào.
“Chú em Đới Bằng, mấy người đã chuẩn bị xong chưa? Xe đến rồi đấy.”
Quảng Thắng vừa vào cửa đã nhìn thấy Thủy Căn quần áo luộm thuộm, gã híp mắt tia từ trên xuống dưới, lập tức minh bạch nở nụ cười đen tối: “Còn đứng dậy được cơ à, hôm qua lăn qua lăn lại lâu thế kia mà! Ồn ào vậy khiêu khích cô bồ của ta lắm đấy! Thiếu chút nữa là kẹp chết ta rồi, ha ha ha……”
Nói xong mấy câu đùa thô tục tự cho là hài hước, cả phòng chỉ có mỗi mình gã đứng cười sằng sặc. (Dzô dziên dzễ shợ =.=+)
Thủy Căn chưa từng ngờ được rằng cái tên này lại tự dưng ở đâu lòi ra, càng không ngờ tối qua lại có người sát vách nghe được, vừa sợ hãi vừa lúng lúng, xách quần chui ra đằng sau cái bàn.
Chờ Quảng Thắng đi rồi, Thủy Căn rón rén đến gần Thiệu như một con chuột đang sợ hãi, hỏi: “Sao gã lại ở đây?”
Thiệu nhìn khuôn mặt vừa tức vừa ngượng của hài tử, mặt vô cảm nói: “Vượt ngục!”
“Vậy gã bảo chúng ta cùng gã đi làm cái gì?”
“Đi lấy của trộm được.”
“…”
Hai đám người của Thiệu và Quảng Thắng đã tập hợp lại. Nhân lúc trời mới tờ mờ sáng, lái chiếc xe jeep lên đường quốc lộ.
Thiệu đã luẩn quẩn trong ngôi mộ kia cả ngàn năm nay nhưng cũng chưa bí bức đến ngu người; hắn vẫn còn nhận ra rằng nếu chỉ dựa vào hắn và tên ngốc Thủy Căn – hai thằng nghèo kiết xác đến mức chỉ có độc cái quần đùi, lại còn đeo thêm cái lệnh truy nã, thì còn khuya mới đến được Thiên trì. Trong khi đó, bọn Quảng Thắng đang trên đường chạy trốn, có tiền lại có xe, không lợi dụng thì hơi phí.
Cho nên hắn mới nói xạo với Quảng Thắng rằng, hắn biết rõ cổ vật Thủy Căn trộm ra từ mộ cổ ngày trước được giấu ở chỗ nào.
Phải biết rằng vụ án Thủy Căn trộm mộ hồi đó hết sức chấn động đó! Đến cả tù nhân trong trại giam cũng biết kia mà.
Cho nên trước lời nói của Thiệu, bọn Quảng Thắng cũng nửa tin nửa ngờ.
Chẳng qua là, với mấy tên tội phạm không có tí ý thức pháp luật nào mà nói, sức hấp dẫn của tiền bạc thật khó mà cưỡng lại. Dù sao thì gã cũng cần nhiều tiền để chạy trốn.
Ngẫm lại xem, di vật trong cổ mộ đó thậm chí có thể khiến Thủy Căn cấu kết với quản đốc Trương Đại Phúc giết tới mấy mạng người lận, nếu không phải là bảo vật vô giá thì làm sao có thể khiến người ta thấy lợi tối mắt như thế chứ!
Kết quả là, một cái nghi mộ vô giá trị qua bao nhiêu lời đồn tin vịt đã lên giá như diều gặp gió. Đến nỗi đào được mỗi cái bô vẫn còn dính nước tiểu mặn mặn mà thổi phồng lên thành mấy lượng vàng lận.
Và giờ, khi Đới Bằng dùng việc này làm mồi dụ, bọn Quảng Thắng không thể không cắn câu.
Thêm vào đó là cảnh Quảng Thắng nhìn thấy sáng nay. Nếu Thủy Căn đã thông gian với Đới công tử, thì việc cậu tiết lộ ra chỗ giấu báu vật trong lúc đương nồng nàn cũng không có gì lạ.
Hiện tại, “Đới” công tử đang trên đường đưa bọn Quảng Thắng đi đào báu vật.
Thủy Căn nhìn hàng cây bạch dương bên đường quốc lộ, không thể nhịn được nữa, quay sang lén lút hỏi Thiệu đang ngồi bên cạnh: “Ngươi còn nhớ rõ cô dì chú bác nhà ngươi chôn ở đâu không? Hay là chúng ta dẫn bọn họ đi đào bừa một cái cho đủ số?”
Thiệu dữ tợn trừng Thủy Căn. Thủy Căn tức mình, cái tên đệ đệ hãm tài này, cũng khó trách mình kiếp trước đau đớn hạ sát thủ, thật không thể khiến người yêu thích mà .
Đầu tiên là rước lấy một vụ kiện cáo còn chưa tính, giờ lại còn giúp một đám tội phạm đào tẩu. Nếu có đồ cổ thiệt thì còn ăn nói được.
Thế nhưng cậu biết thừa rằng, lúc đào phần một kia lên, ngoài tổ tông Thác Bạt Thiệu này ra thì nửa cái chén bể gáo sứt cũng chả có, lấy cái gì mà trộm bây giờ hở giời? Đến lúc đó, lại phải đánh một trận ác liệt cho mà xem. Nào máu me, nào tay chân, mới nghĩ đã thấy ghê rồi.
Thế mà trông Thiệu vẫn ung dung tự tại lắm, chẳng có vẻ gì là đang lo nghĩ cả, cũng không biết hắn đang tính toán cái gì nữa .
Để tránh trạm kiểm soát, xe không đi vào đường cao tốc.
Có lẽ đến tối hôm qua cảnh sát mới biết việc đám người Phùng cục trưởng mất tích, vẫn chưa kịp truyền lệnh xuống tất cả các trạm thu phí, nên các trạm vẫn chưa được thông báo.
Vì lí do đó, sau khi nhân viên thu phí còn đang ngái ngủ thu tiền xong rồi, một chiếc ô tô màu đen hết sức bình thường đã rời khỏi Hình Đài một cách êm thấm.
Rời khỏi trạm thu phí, tài xế lái xe vào một cây xăng, Thiệu kéo Thủy Căn xuống xe.
Thằng nhóc này gian như chuột ấy, Thiệu không thể không đề phòng cậu chuồn mất. Còn Quảng Thắng cũng tò tò bám theo sau hai người bọn họ.
Coi bộ gã cũng sợ hai tên này chớp thời cơ lủi mất.
Thiệu cũng không thèm để ý, sau khi vào trạm xăng, hắn ra quầy bán lẻ gần đó mua mấy túi thức ăn đóng sẵn.
Trên tường quầy bán lẻ có dán một tấm bản đồ Trung Quốc. Trong lúc chờ Quảng Thắng trả tiền, Thiệu chăm chú nhìn mấy lượt.
Không thể không cảm thán trước kỹ thuật vẽ bản đồ của người hiện đại. Tất cả các thành phố chằng chịt san sát nhau đều được đánh dấu đầy đủ cả.
Thiệu nhìn chòng chọc tấm bản đồ một lúc lâu, rồi đột nhiên sáng bừng đôi mắt. Hắn bổ nhào vào quầy hỏi chủ quán: “Có bút không? Mau lấy ra cho ta!”
Chủ cửa hàng bị hỏi mà sững sờ, theo phản xạ đưa cho hắn cái bút bi ghi sổ, sau đó trơ mắt nhìn tên kia nhào tới tấm bản đồ, bôi bôi xóa xóa lên bản đồ Tổ Quốc yêu thương.
“Ê! Anh làm gì đấy? Ai cho anh vẽ lên đó?”, chủ quán tức giận lách qua quầy hàng đi ra, nhưng Thiệu đã giật tấm bản đồ xuống, và bảo chủ quán: “Ta mua cái này!”
Nói xong, hắn đã chạy như bay khỏi cửa hàng.
Quảng Thắng ném cho chủ cửa hàng tờ tiền 50 tệ, lúc đấy chủ quán mới thôi chửi bới luôn mồm.
Lúc lên xe, sắc mặt Quảng Thắng hết sức khó coi: “Chú em Đới Bằng, chúng ta đang chạy trốn đấy! Làm gì cũng phải cúi đầu, đừng có gây sự chú ý chứ. Có biết xảy ra việc vừa rồi thì bao nhiêu người sẽ nhớ rõ cái mặt chú mày không hả?”
Thế nhưng Thiệu chẳng buồn trả lời gã, hắn lấy tờ giấy vệ sinh đã in lại đồ án sau lưng Thủy Căn bữa trước ra, tỉ mỉ so sánh với bản đồ trong tay.
Đồ án nhìn tựa chòm sao in dấu trên lưng Thủy Căn và tấm bản đồ hoàn toàn trùng khớp với nhau. Lấy Hình Đài làm điểm xuất phát, đường cong ngoằn ngoèo vừa vặn kéo dài đến Thiên trì ở núi Trường Bạch(1).
Thủy Căn đã nhận ra, hóa ra là bản đồ chỉ đường cho bọn họ đến Thiên trì. Thế nhưng, đó vốn là một lộ trình rất đơn giản, chẳng hiểu vì lí do gì bản đồ chỉ dẫn lại rẽ ngang rẽ dọc, lòng vòng quanh co đến thế. (Tức là không đến thẳng Thiên trì mà ghé vào nhiều nơi khác rồi mới đến)
Hài tử bỗng cảm thấy nặng trĩu trong lòng; nếu cứ đi theo con đường này, không biết phía trước có điều gì đang chờ đợi bọn họ…
(1) Núi Trường Bạch: một ngọn núi nằm giữa biên giới Triều Tiên và Trung Quốc, là đỉnh cao nhất trong dãy núi cùng tên.Hồ Thiên Trì: một hồ miệng núi lửa lớn trên đỉnh ngọn Trường Bạch. Tham khảo wiki, baidu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT