Thủy Căn lúc này mới phát hiện, cổ mộ này tạo thành hình chữ “Thân” (申), thông đạo kia hóa ra lại dẫn vào bên trong những bức tường cao ngất của nhà ngục Quân Sơn, chính là trên một cái gò nhỏ bên ngoài hàng rào của cái sân rộng nơi phạm nhân được đi dạo hóng gió, quản giáo vẫn hay đến dưới chân gò đất này hút thuốc nghỉ ngơi.

“Đừng hòng giở trò! Giơ tay lên! Các ngươi ở tổ nào? Dám vượt ngục bỏ trốn!”

Nếu hoàn cảnh cho phép, Thủy Căn thật muốn ôm chầm lấy đồng chí cảnh sát một cái.

Sau một cuộc phiêu lưu mạo hiểm với liên tiếp các sự kiện kinh tâm động phách, dù có bị chĩa súng vào đầu đi chăng nữa, cũng có cảm giác thật là thân thiết hữu tình làm sao!

Mà Thiệu cũng không có mạnh hơn Thủy Căn tí nào, nhắm mắt lại, để yên cho quản giáo còng tay hắn.

Tới phòng thẩm vấn trong ngục giam rồi, trưởng ngục giam đích thân hỏi cung hai người bọn họ.

Thanh Hà Vương hoàn toàn không thể đứng dậy nổi nữa, ngược lại với dáng vẻ cao lớn uy mãnh trong mộ thất, ngồi rũ trên ghế, mặc người mắng chửi đe dọa, một chữ cũng không nhả ra.

Thủy Căn cũng không giải thích rõ ràng với đồng chí quản giáo, chả nhẽ lại bảo vị này ăn phải tàn hương trăm năm rồi nên mới như vầy, nghe chói tai đến không nói nên lời.

Cậu cũng chỉ có thể nói linh tinh một chút, để hòa hoãn bầu không khí khó xử trong phòng thẩm vấn. Thủy Căn đặc biết thành khẩn nói với ngục trưởng, hai người bọn họ vốn không phải vượt ngục bỏ trốn, sự thật là trong lúc giúp đỡ Phùng cục trưởng, cái động kia không biết làm sao lại sụp xuống, hai người bọn họ bị nhốt lại trong động, về sau vất vả lắm mới tìm ra mật đạo, cũng không biết thế nào lại chui trở về.

Tất nhiên, về những tình tiết ly kỳ khó lòng tưởng tượng nổi kia, Thủy Căn không hề nhắc tới. Hài tử đã thông minh hơn rồi, biết thừa dây thần kinh của các đồng chí cảnh sát nhân dân đặc biệt mỏng, chịu không nổi mấy cố sự hoang đường về yêu ma quỷ quái kia. Quan trọng nhất là, cậu không biết Phùng cục trưởng sẽ dùng lí do gì để giải thích với ngục trưởng.

Đây là cái gọi là “ngôn đa tất thất” (nói dài nói dai nói dại).

Mặt ngài ngục trưởng này đen xì, tiếc là Thủy Căn từ lâu đã nhìn ra hắn cũng không có giống Bao thanh thiên chút nào. Nếu chẳng may cậu lỡ nói ra điều gì bất lợi cho Phùng cục trưởng, không có gì bảo đảm là Phùng cục trưởng sẽ không làm khó dễ cậu.

Kỳ thực, hài tử đáng thương cũng đã nghĩ kỹ rồi, dù cho cậu không chết trong mộ thất, Phùng cục trưởng kia cũng sẽ giết cậu diệt khẩu. Cậu còn sợ gì nữa chứ, cứ tuỳ cơ ứng biến thôi!

Ngục trưởng sau khi nghe xong giải thích của Thủy Căn, liền rời khỏi phòng thẩm vấn đi gọi điện cho Phùng cục trưởng để xác minh.

Không lâu sau, hắn trở lại với vẻ mặt khó coi, phất tay với hai quản giáo đang áp giải hai người bọn họ: “Trước hết đem họ về phòng giam đi! Trong cái động chứa khí độc ấy đúng là đã có một vụ nổ xảy ra. Phùng cục trưởng bị bỏng nặng, đang được cấp cứu trong bệnh viện!”

Thủy Căn sửng sốt trợn tròn mắt? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Phùng cục trưởng lúc theo đường cũ trở ra đã gặp chuyện ngoài ý muốn hay đây chỉ là cố ý bày bố nghi trận?

Đến khi bước vào phòng giam trống không, Thủy Căn chợt nghĩ: hai cái cương thi bọn Long ca theo bọn họ vào mộ thất đi đâu rồi?

Bởi vì vốn không coi bọn họ là người, nên trong vô thức đã tự động xem nhẹ họ. Giờ đây cẩn thận ngẫm lại, hình như ngay khi bước vào mộ thất, hai người đó đã biến mất đâu không thấy nữa.

Có khi nào sự cố của Phùng cục trưởng có liên quan đến hai người đó? Thủy Căn kìm lòng không được mà nhìn về phía Thiệu đang nằm thẳng cẳng trên cái giường đối diện. Dù rằng người này khi chết mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng những kẻ sống giữa cung đình tranh đấu, có mấy ai là ngọn đèn cạn dầu chớ?

(thành ngữ “không phải tỉnh du đích đăng”: chỉ người nhiều tâm kế, đa mưu túc trí, khó đối phó, vậy “tỉnh du đích đăng” (đèn cạn dầu) là ngược lại với loại người trên)

Phùng cục trưởng trong bụng nhiều toan tính, chưa biết chừng hắn đã chuẩn bị sẵn đường rút.

Chỉ có cậu đúng là một cái chày gỗ, cứ ngu ngốc như thế mà rước hai vị Diêm vương tới giết mình.

Thủy Căn nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra nguyên cớ, đành nằm im trên giường ôm chăn. Hiếm hoi lắm phòng giam mới yên tĩnh được như vầy, chỉ có một người cộng một con quỷ nửa sống nửa chết, đúng là dịp để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một lát sau, Thủy Căn mệt mỏi rã rời đã ngủ say như chết.

Ánh trăng ngoài cửa sổ lặng lẽ rọi vào, hài tử đang ngon giấc tất nhiên không phát hiện ra rằng, người vẫn dở sống dở chết nằm thẳng cẳng trên giường đối diện bất chợt mở bừng đôi mắt…

Người ta hay nói, trong tình trạng cơ thể con người cực kỳ mệt mỏi sẽ xuất hiện bóng đè. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, sẽ phát hiện cơ thể mình không thể cử động.

Và trong đêm này. Thủy Căn phát hiện bản thân đang bị bóng đè.

Cả cơ thể như bị đá tảng đè lên. Khó chịu đến mức phải thở hổn hển, lại không thể ngồi dậy. Mắt như bị dính cao su, làm sao cũng không mở ra được.

Giấc ngủ đã lâm vào tình cảnh này, không những không giảm bớt mệt mỏi, mà còn thêm khổ sở. Thủy Căn bị dính chặt trong cảnh mộng, liều mạng giãy dụa, cuối cùng cũng hơi he hé được mí mắt ra.

Trong nhà lao toàn đực rựa, có một cô nàng quần áo nửa kín nửa hở nằm trên cái giường cứng đơ lại lạnh lẽo của mình là ước mơ tối cao của mỗi tên tù phạm sầu muộn ở đây.

Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là: cô nàng kia không cần biết là đẹp hay xấu, ít nhất tứ chi cũng phải đầy đủ; lại giảm tiêu chuẩn đi chút nữa, cứ cho là gãy tay què chân đi, ít ra thì cái đầu cũng nên ở trên cổ chứ!

Vì lí do đó, nếu như thời gian có thể đảo ngược, thì Thủy Căn xiết bao ao ước mình có thể quay về lúc vẫn còn đang nhắm mắt. Vì như vậy thì, cậu sẽ không phải cùng một cái đầu máu chảy đầm đìa mắt to trừng mắt nhỏ.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt không sức sống sau mái tóc rối bời, Thủy Căn không ngừng lẩm bẩm: “Đây là mơ thôi, không sao, chờ tỉnh lại là được rồi…”

Cậu quyết định lơ đi sự thật rằng có một cái thi thể nữ nhân đứt đầu đang cưỡi lên bụng cậu, tiếp tục ngủ.

Thế nhưng, tiếng cười “phư phư” quái dị cách tai cậu càng lúc càng gần, Thủy Căn nhịn không được lại mở mắt ra.

Ta thao! Nữ thi không đầu đang cầm cái đầu dí vào bên tai Thủy Căn, nó mở to cái mồm đỏ như bồn máu, sắp đớp mất lỗ tai Thủy Căn.

Không đợi đến khi Thủy Căn tê tâm liệt phế mà thảm thiết la lên, một bàn tay xuyên thẳng qua cái cổ của nữ quỷ không đầu kia.

Cái đầu sắp cắn tai Thủy Căn kia liền thét lên một tiếng the thé, cả cơ thể biến dạng vặn vẹo một cách đáng sợ. Thanh Hà vương tóm chặt được ả, liền một ngụm ăn tươi nuốt sống.

Quá trình xảy ra vô cùng thê thảm làm Thủy Căn sợ đến không ngủ được nữa. Cậu thề sau này sẽ không ăn bất cứ một loại thịt nào nữa.

Thanh Hà vương cuối cùng đã đánh chén no nê. Tinh thần có lẽ tốt lên rất nhiều, nhìn bộ dạng ngốc nghếch trợn mắt của Thủy Căn, chỉ hừ lạnh một tiếng.

“Nó…nó là cái gì vậy?”

Thanh Hà Vương xoay người trở lại giường, ngay khi Thủy Căn cho rằng hắn không thèm trả lời cậu nữa, hắn lại thong thả mở miệng nói: “Định hồn thạch ở trong cơ thể ngươi một thời gian dài, cho dù hiện tại đã ra khỏi cơ thể ngươi, nhưng vẫn để lại một ít khí tức, xem ra cô hồn dã quỷ rất thích mùi vị vô hại này, thế nên, mỗi khi đến nửa đêm, vong linh từ dưới đất sẽ tìm đến hòng chiếm đoạt sức mạnh này, làm bản thân mạnh hơn.”

Thủy Căn hiểu ra rằng, bản thân cậu không có định hồn châu thì chẳng khác nào con nhím không có lông, không có gì bảo vệ nữa, da thịt lại còn tươi ngon mà mời gọi sài lang tới xâu xé.

“…Cảm ơn ngươi.” Dù thế nào thì, nếu vừa nãy Thiệu thấy chết không cứu, cái tai của cậu đã dâng lên cho nữ quỷ làm đồ nhắm mất tiêu rồi.

Nghe thấy lời cảm tạ của Thủy Căn, Thiệu cười một cách gian tà, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ độc địa không nói nên lời: “Âm khí của ta đã đại thương, máu người không đủ để bù đắp nữa, linh lực của lũ oán quỷ này tuy rằng yếu ớt, nhưng vẫn rất có lợi cho ta. Đến khi ta khôi phục lại nguyên khí rồi, hiển nhiên sẽ tự tay xử lý ngươi, sao có thể cho lũ kém cỏi (nguyên văn: kẻ sa cơ thất thế, losers ý mà, chỉ mấy vong linh) kia hưởng lợi được?”

Thủy Căn tức giận đến thiếu chút nữa thở không ra hơi. Coi cậu là một con giun đó hả? Chờ đến khi hắn câu đủ cá rồi thì đem cậu đi làm một bữa ăn ngon? Có ai lại đối xử với ân nhân cứu mạng như thế bao giờ chứ?

Thác Bạt Khuê, ngài thật là anh minh!

Cái loại này bị chôn trong tường đúng là một chút cũng không oan uổng mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play