“Mẹ ơi!” Anh Tod gào ầm lên, kéo tay tôi chạy về phía lỗ hổng trên tường. Hàng chục cánh tay vươn tới chỗ chúng tôi. Các ngón tay sượt qua tay tôi. Các móng vuốt cào vào tóc tôi. Những cái đuôi quấn lấy áo tôi. Tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết, còn hơn giây phút trước khi tôi bị tên Beck đâm chết. Anh Tod và tôi vừa né, vừa đấm, vừa đá để xuyên qua đám đông, nhưng dường như mục đính của chúng là cầm chân chúng tôi lại, chứ không phải định lấy mạng chúng tôi.

Như thể nỗi sợ hãi của chúng tôi cũng là quá đủ đối với chúng.

Bác Brendon nghe thấy tiếng gọi thất thanh của anh Tod lập tức quay đầu lại nhìn. Bác kêu lên đầy đau đớn khi nhìn thấy cô Harmony trong đống đổ nát. Tay phải vẫn nắm chặt cái búa, bác quỳ sụp xuống dỡ chỗ đất đá trên người cô.

Anh Tod và tôi chỉ còn cách bức tường đổ vài mét lúc bác cúi xuống vuốt lọn tóc dính đầy máu ra khỏi mặt cô và bắt mạch cho cô. Khi khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ còn chưa đầy một mét, lão Avari lại vung tay lên và ngay lập tức lỗ hổng trên tường bị che kín bởi một lớp băng mỏng, trong suốt.

May mà anh Tod phản ứng kịp, kéo giật tôi lại trước khi tôi đâm sầm vào tảng băng đang càng lúc càng dày lên, cho tới khi không ai và không có gì có thể phá vỡ được. Ngăn cách hoàn toàn giữa tôi và anh Tod với bác Brendon và mẹ anh.

Bác tôi ngẩng lên nói gì đó nhưng chúng tôi không thể nghe ra. Dường như bác ấy vẫn chưa nhận ra cái rào chắn mới giữa bốn người chúng tôi.

“Cái gì cơ ạ?” Tay tôi chỉ lớp cách lớp băng vài phân và tôi cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ đó. Nhưng tôi không dám chạm vào nó bởi tôi không muốn bị đóng băng và vỡ vụn ra thành hàng ngàn mẩu Kaylee nhỏ li ti như sinh vật màu xanh lúc nãy, không bao giờ có thể chắp vá lại.

Bác ấy hét lên thật to và lần này tôi nghe bập bõm được câu. “Cô ấy vẫn còn sống!”

“Đi đi anh!” Tôi thì thầm vào tai anh Tod. “Hãy đưa họ về trước.” Anh ấy có thể quay về thế giới loài người rồi quay trở lại cứu họ ra gần như ngay lập tức.

“Chỉ cần một cử động nhỏ của tên Cain thôi, ta sẽ cho người vặt ngay đầu của thằng Abel.”

Phải mất vài giây tôi mới hiểu ra sự ví von của lão Avari, một điều rất hiếm gặp ở một tà ma, khi lão ta giơ tay ra hiệu cho tên lính gác ở cửa. Cánh cửa bật mở và anh Nash, nhân vật người em Abel mà lão ta vừa nói, bị mụ Belphegore, tà ma của phù hoa, kẻ đã giết chết Emma, đẩy vào phòng. Mụ ta là hiện thân của sắc đẹp với một vẻ đẹp không tì vết khiến người đối diện nhìn vào không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Có điều chỉ cần quay mặt đi là tôi chẳng còn chút ấn tượng gì về khuôn mặt đó.

Bàn tay trắng ngần của mụ ta để trên cổ anh Nash, trông mặt anh ấy đầy giận giữ nhưng rất… tỉnh táo. Có vẻ như mụ Belphegore vẫn chưa ép anh ấy hít hơi thở của mình.

Đằng sau họ, mụ Indivia cũng vừa đẩy Sabine vào phòng. Chị ta hơi sững người lại một chút khi nhìn thấy đám quái vật Cõi Âm, nhưng rồi bình tĩnh lại quay sang tìm anh Nash. Sabine có thể biến mất khỏi đây bất cứ lúc nào nhưng chị ta sẽ không đời nào chịu bỏ lại anh Nash. Có điều anh ấy đang ở quá xa khỏi tầm với chị ta.

“Em ngươi hay mẹ ngươi?” Lão Avari nhếch miệng hỏi anh Tod.

Qua bức tường băng, tôi thấy bác Brendon đang hì hục bế cô Harmony trèo qua đống gạch đổ nát. Mồ hôi túa ra trên tay tôi. Trái tim tôi nhói đau khi không thể làm gì để giúp họ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực như lúc này, kể từ sau khi chết đi.

“Ngươi chọn ai hả thần chết?”

Anh Nash nhìn thấy chúng tôi và thở phào nhẹ nhõm, cho tới khi anh nhìn qua lớp băng trên tường và nhìn thấy điều mọi người đang thấy. “Mẹ ơi!” Anh hốt hoang kêu lên, cố gắng vùng vẫy khỏi đám quỷ đói đang chỉ chờ một câu của lão Avari để lao vào xé xác anh ra. Nhưng mụ Belphegore chỉ cần một tay vẫn giữ chặt được anh, không chút khó khăn.

“Anh mau đi cứu mẹ đi!” Anh Nash hét lên với ông anh trai. Lần đầu tiên kể từ khi gặp anh Tod, tôi mới thấy anh tỏ ra… do dự như vậy. Mẹ anh ấy đang bị thương rất nặng nhưng vẫn còn sống. Còn anh Nash có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Sợi dây tình cảm của con người các ngươi giống như sợi dây của một con rối.” Lão Avari khoan thai chắp tay lại sau lưng. “Chỉ cần điều khiển được đúng dây là con rối sẽ nhảy.” Nụ cười trên môi lão ta trông còn đáng sợ hơn những lời đe dọa. “Nhảy đi nào, thần chết.”

Anh Tod vằn mắt lên đầy tức giận. “Ngươi đã biết.”

“Rằng ngươi và tiểu bean sidhe đây chỉ đang tìm cách kéo dài thời gian, để giữ chân ta? Có thể cô ta dám hy sinh linh hồn của mình để cứu bố mình thật nhưng ngươi sẽ không bao giờ đồng ý cho cô ta làm như vậy. Câu hỏi bây giờ là ngươi sẽ làm gì để cứu em mình? Mạng sống của hắn ta có ý nghĩa thế nào đối với ngươi?”

“Đi đi!” Anh Nash hét ầm lên và mụ Belphegore nắm đầu anh kéo giật lại. “Anh Tod, mau đi đi!”

Bác Brendon lại gào lên câu gì đó và tôi quay đầu nhìn qua lớp băng dày cộp. Bác ấy đã leo được nửa đường về phía lỗ hổng trong tòa nhà, tay và đầu cô Harmony vẫn đang buông thõng trên tay bác.

Bác ấy cũng đang giục chúng tôi rời khỏi đây nhưng bác không hề nhìn thấy anh Nash và Sabine. Bác muốn chúng tôi để kệ bác, bố tôi và mẹ anh Tod ở lại chốn địa ngục này và tự cứu lấy mình.

Nhưng chúng tôi không thể đi mà không có anh Nash và Sabine. Chúng tôi cũng không thể tiếp cận với họ mà không dùng tới những năng lực đã bị vô hiệu hóa khi ở bên Cõi Âm. Sabine có thể đưa anh Nash đi nếu chị ta chạm được vào anh ấy. Để làm như thế chị ta cần phải đánh lạc hướng được đám tà ma và lũ lâu nhâu kia. Chị ta cần một cơ hội.

“Bố tôi không có ở đây đúng không?” Tôi hỏi và lão Avari bật cười thành tiếng.

“Không.” Và đó chắc chắn là sự thật, bởi vì các tà ma không thể nói dối.

“Hãy mang ông ấy lại đây. Cuộc thương lượng này sẽ chấm dứt nếu tôi không nhìn thấy ông ấy ở đây, vẫn còn sống, trong vòng ba phút nữa.”

Gã tà ma lại cười phá kên, khiến cho cột sống của tôi kêu răng rắc như sắp gãy. “Cuộc thương lượng này chưa bao giờ là thật.”

“Tôi đâu phải là đang nói với ông. Tôi đang nói với mụ ta cơ mà.” Tôi liếc mắt nhìn qua ả tà ma của phù hoa, kẻ vẫn đang nắm chặt lấy tay anh Nash. “Tôi không thích cách chơi của Avari, vì thế tôi muốn chuyển sang thương lượng với bà. Lời đề nghị của tôi vẫn giữ nguyên. Đưa bạn bè và người thân của tôi trở lại thế giới loài người, và linh hồn của tôi sẽ là của bà. Lời đề nghị này sẽ hết hiệu lực trong vòng một phút nữa.’

“Cô ta nói dối đấy!” Lão Avari gầm lên. “Cô ta đâu có cần phải giữ lời, nói gì mà chẳng được.”

Nhưng không ai thèm nghe lão ta.

“Tại sao ta lại phải đổi bốn linh hồn cho một linh hồn của ngươi?” Mụ Belphegore cao ngạo hỏi, ở bên cạnh mụ Indiva mắt đảo như rang lạc giữa hai chúng tôi.

“Bởi vì lão Avari muốn có linh hồn của tôi. Hãy thử nghĩ xem nếu đem nó đi trao đổi bà sẽ được lợi đến thế nào.” Tôi nói và cặp lông mày hoàn hảo của mụ Belphegore nhướn lên đầy hứng thú. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy một đôi mắt đẹp và nhiều màu sắc đến như vậy. “Bà muốn đòi gì mà chẳng được.”

“Kaylee…” Anh Tod định ngăn tôi lại nhưng tôi mặc kệ.

“Ba mươi giây.” Tôi tuyên bố, trong khi mu Belphegore vẫn đang tiếp tục đánh giá mức độ tin cậy trong lời nói của tôi. “Nếu ba mươi giây nữa tôi không nhìn thấy bố tôi, thì Indiva, lời đề nghị ấy được chuyển sang cho bà.”

“Ta chấp nhận!” Ả tà ma của lòng đố kỵ hớn hở gật đầu, sau đó quay sang mụ Belphegore. “Ta muốn có cô ta. Đưa thằng bé đó cho ta…” Nói rồi Indiva buông Sabine ra và chìa tay túm lấy anh Nash, nhưng đã bị mụ Belphegore chặn lại.

Đúng như dự đoán của tôi, Sabine ngay lập tức chớp lấy cơ hội lao về phía anh Nash, đúng lúc lão Avari vụt biến mất trước mặt tôi.

“Đi mau!” Tôi gào ầm lên. “Sabine, đưa anh ấy ra khỏi đây!”

Cô nàng mara nắm lấy tay anh Nash và biến mất ngay khi lão Avari hiện ra đằng sau họ và đang định túm lấy Sabine. Tiếng hét phản đối của anh Nash vang vọng trong không gian hòa cùng tiếng gầm rú đầy tức giận của gã tà ma, khi hắn chỉ kịp chộp được vài sợi tóc đen, dài của Sabine.

Mụ Indiva gầm gừ lao về phía mụ Belphegore chửi rủa bằng một thứ ngôn ngữ tôi không tài nào hiểu nổi.

Khỏi nói cũng biết lão Avari lồng lộn, điên tiết thế nào khi cùng một lúc để sổng mất hai con mồi. Tôi quay lại và thấy bác tôi đã đưa được cô Harmony ra bên ngoài lỗ hổng của tầng hầm.

Tôi chộp vội lấy tay anh Tod và vụt biến khỏi đó, trong tiếng gầm rú điên cuồng của lão Avari.

Anh Tod buông tay tôi ra ngay khi nhìn thấy Sabine và anh Nash đã được an toàn. “Anh phải quay lại cứu mẹ.”

“Không!” Tôi giữ chặt tay anh lại nhưng lần đầu tiên kể từ khi quen nhau, anh đã giằng tay ra khỏi tay tôi. “Nếu bắt được anh, lão ấy sẽ xé xác anh ra mất.”

“Có chuyện gì thế?” Anh Nash giơ tay lên lau những giọt nước giận giữ trên mặt. “Mẹ đâu?”

“Em yên tâm, anh sẽ không hiện ra giữa đám tà ma đó đâu, Kaylee.” Anh bước tới ôm tôi vào lòng và hôn tôi. Mặc dù giờ không phải là lúc cho những chuyện ủy mị như thế này nhưng anh ấy biết là tôi đang rất cần nó. “Anh biết mình đang làm gì mà.”

“Tôi hỏi, chuyện gì đã xảy ra với mẹ thế?” Anh Nash quát lên và tôi giật mình nhớ ra là chúng tôi đang ở thế giới loài người, bất cứ ai đi qua cũng có thể nghe thấy tiếng quát tháo của anh ấy. Và chúng tôi có thể sẽ bị bắt. Ít nhất là anh ấy và Sabine.

“Avari phá vỡ bức tường giữa hai phòng, khiến cho mẹ anh bị thương. Nhưng bác Brendon đã đưa được cô ấy ra ngoài rồi.” Tôi không chắc là nah ấy kịp nhìn thấy khúc sau của câu chuyện. “Bác ấy sẽ bảo vệ mẹ anh mà, đừng lo lắng quá.”

“Nhảm nhí! Lão Avari sẽ bắt được họ.” Anh Nash rít lên qua kẽ răng, những giọt nước mắt giận dữ ánh lên trong mắt anh, qua ánh sáng màn hình điện thoại của Sabine. “Có khi giờ lão ta đã bắt được họ rồi cũng nên. Hoặc là đám quỷ đói kia đang ùa ra khỏi tòa nhà như một bầy ong vỡ tổ khiến bác em không thể quay trở về bên này.”

“Anh sẽ đi tìm họ.” Anh Tod quay sang trấn an cậu em trai. “Anh sẽ đưa họ trở lại.”

“Em đi với anh.”

“Không được.” Anh Tod nghiêm mặt lại, các vòng xoáy trong mắt anh tĩnh lặng đến đáng ngờ. Tôi không biết là anh ấy đang che giấu suy nghĩ của mình với tôi hay là với anh Nash. “Hãy đưa Nash và Sabine quay trở lại nhà em. Nghe lời anh đi. Anh sẽ gặp mọi người ở đó. Anh sẽ không đi lâu đâu. Anh sẽ chỉ qua đó lượn một vòng quanh tòa nhà xem có thấy chú Brendon và mẹ đâu không. Biết đâu chừng anh sẽ tìm thấy họ và đưa họ về thì sao. Có khi tình hình cũng không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu.”Tôi dám chắc tôi không phải là người duy nhất đang ước gì bác Brendon có thể vừa bế cô Harmony vừa cầm theo cái búa tạ.

Anh Nash nắm lấy vai ông anh trai và kéo anh ấy lại. “Anh sẽ không đi đâu mà không có em. Đấy cũng là mẹ của em.”

“Anh sẽ để em đi theo ngay, nếu em có thể tự đi một mình. Nhưng em đâu thể tự mình đi qua bên đó. Như thế anh sẽ vừa phải canh chừng em, vừa phải đi tìm mẹ. Hãy ở lại đây. Giúp Kaylee và Sabine trông chừng mọi người. Đó là cách tốt nhất em có thể giúp.”

“Vớ vẩn!” Anh Nash lại quát ầm lên.

“Suỵt!” Sabine giật lấy gấu áo anh ấy. “Anh có im ngay đi không, hay là muốn cả lũ bị tóm hả.” Anh Nash toan mở miện cãi lại thị đã bị chị ta giơ tay còn lại bịt lấy miệng. “Nếu anh hứa không gào ầm lên nữa, em sẽ đi cùng anh ấy và giúp tìm mẹ anh.”

“Không được!” Anh giằng tay ra khỏi tay Sabine. “Em tự đặt mình vào nguy hiểm như vậy càng không giúp gì được cho mẹ anh.” Và phải mất một giây sau khi thốt ra những lời đó, anh Nash mới chợt nhận ra là chúng cũng đang áp dụng với chính mình. “Thôi được. Anh hiểu ý em muốn nói rồi. Anh sẽ ở lại nếu em ở lại.” Khi Sabine gật đầu đồng ý, anh Nash quay sang hỏi ông anh trai. “Anh có chắc là một mình anh làm được không?”

Anh Tod gật đầu. “Anh ở bên này càng lâu, sẽ càng khó tìm ra họ. Nếu họ thực sự đã trốn thoát.”

Cầu trời hãy để cho họ trốn thoát… “Em sẽ đưa anh Nash và Sabine về nhà, rồi qua đó tìm anh.”

“Không được.” Anh Tod vẫn cương quyết lắc đầu. “Nghe anh, ở lại đây đi. Anh có thể sẽ tìm ra mẹ anh và bác em thật, nhưng chúng ta không hề biết lão Avari đang giam bố em ở đâu. Nếu em có chuyện gì thì ai sẽ là người đi tìm chú Aiden?”

“Chú ấy không có ở dưới tầng hầm đâu.” Sabine nói. “Thông tin của cô sai rồi.”

“Không thể nào.” Tôi hất hết tóc ra đằng sau, ước gì có mang theo một sợi dây chun để buộc tóc. “Các tà ma không thể nói dối.”

Chị ta nhún vai. “Vậy thì tà ma của cô đã nhầm.”

“Hắn không phải là tà ma của tôi.” Ira sẽ xé xác linh hồn của tôi, giống như lão Avari, ngay khi có được nó.

“Đối với em, hắn ta cũng giống như anh thôi.” Anh Nash giận giữ thốt lên. “Có điều hắn ta có được nụ hôn của em nhanh hơn anh nhiều.” Tôi há hốc mồm, nhìn anh trân trối. Ở bên cạnh, anh Tod đang nắm chặt hai tay lại, sẵn sàng nện cho cậu em trai một trận. Có vẻ như nói xong anh Nash cũng tự thấy là mình quá đáng nên đã vội giơ tay lên cầu hòa. “Anh xin lỗi. Anh đã quá lời.”

“Lời như thế mà em cũng thốt ra được à?” Anh Tod tức giận gầm lên.

“Cho rút lại lời anh vừa nói. Anh xin lỗi. Tại anh…” Anh Nash giơ tay lên ôm đầu đầy bất lực. “Anh đã không nghĩ được thông suốt. Lão Avari đã bắt mẹ anh.”

“Đâu phải chỉ mình mẹ anh. Cả bố em và bố chị Sophie cũng đang bị mắc kẹt bên đó mà.” Tất cả chúng tôi đều đang có chung một hoàn cảnh.

“Thôi chết.” Sabine giật mình chửi thề. “Ai là người sẽ báo cho cô ta biết tin đó đây?”

“Tôi tưởng trước giờ dọa dẫm người khác là sở trường của chị mà. Chẳng phải chị vẫn thích làm cho chị họ tôi sợ phát khiếp đấy thôi?”

Sabine nhún vai. “Cô ta không phải lúc nào cũng xấu. Hơn nữa sai khi cô ta dám mang theo kéo trong túi xách là tôi thấy nể cô ta phần nào rôi.”

Chắc chắn đó là một chiếc túi xách hàng hiệu. Và có thể là cả một cái kéo hàng hiệu.

Tôi thở dài chậm rãi, cho tới khi không còn tí không khí nào trong cơ thể. “Chị ấy là chị họ tôi. Để tôi nói.” Tôi nợ chị ấy điều đó.

“Ok, anh quay lại bên kia đây.” Anh Tod nói, và tôi ôm chặt lấy anh một lần nữa, trước khi anh vụt biến mất.

“Nếu ba mươi phút nữa mà anh chưa quay lại em sẽ qua đó tìm anh.” Tôi kiễng chân lên thì thầm vào tai anh. “Không còn ai ở đây có thể ngăn cản được em.”

Anh vòng tay ôm tôi và gật đầu. “Anh sẽ quay lại ngay.” Sau đó anh buông tôi ra và biến mất.

Tôi nắm lấy cái tay lành lặng của Sabine và anh Nash rồi đưa ba người chúng tôi trở lại sân sau nhà mình, nơi tôi có thể chắc chắn là sẽ không hạ cánh vào đầu ai đó hoặc vật gì đó.

Styx sủa ầm ỹ khi chúng tôi đi qua cửa và kể cả khi nhìn thấy tôi rồi cô nàng vẫn không chịu im, cho tới khi tôi bế nàng ấy lên và xoa đầu nựng. Sự căng thẳng trong căn nhà này càng lúc càng cao và Styx có thể cảm nhận được điều đó. Vì thế giờ nhìn thấy tôi vẫn chưa đủ để trấn an nó là tôi không sao.

Tôi nghe thấy tiếng điều khiển TV rơi cái cạch xuống bàn nước và tiếng bước chân chạy rầm rập từ phòng khách vào trong bếp.

“Thế nào?” Emma hỏi, trong khi Sophie và Luca háo hức đứng đằng sau chờ tin tức. Mắt ai nấy đều mở to đầy sợ sệt.

“Ok, thứ nhất, khi có ai đó đi vào nhà từ cửa sau, không một lời báo trước, đừng bao giờ nghĩ đó là người quen của mình.” Sabine đi thẳng vào trong bếp mở tủ lạnh. “Mà hãy nghĩ rằng đó là kẻ đang định đến lấy mạng mình và phải thủ ngay vũ khí để phòng vệ.” Nói rồi chị ta quay sang hỏi tôi. “Cái gậy bóng chày kia đâu rồi?”

“Tôi trả lại cho anh Nash rồi.” Nhưng có lẽ Sabine nói đúng. Có lẽ chúng tôi cũng nên tự trang bị cho bản thân, kể cả trong thế giới loài người.

“Cậu có tìm thấy bố cậu không?” Luca hỏi, lúc anh Nash lầm lũi đi vào trong phòng khách, còn tôi khóa trái cửa lại.

“Anh ấy bị làm sao thế?” Emma nhìn theo anh Nash hỏi. “Có chuyện gì xảy ra à?”

“Bố chị đâu?” Chị Sophie hỏi, lúc tôi mở tủ lấy hộp thịt sống đổ ra bát cho Styx. Chị ấy lại hỏi lần nữa, và lần này giọng nhỏ hơn, như thể đã biết câu trả lời. “Kaylee, bố chị đâu?”

Tôi vặn vòi nước rửa chỗ máu khô trên tay bằng xà phòng. Sau đó ngẩng mặt lên nhìn chị ấy. “Bác ấy vẫn đang ở bên đó. Và theo như em được biết thì bác ấy không sao.”

“Theo như em được biết?” Chị Sophie sững người, lắp bắp nhắc lại lời của tôi. Trái tim tôi nhói đau thay cho chị ấy.

Luca hết nhìn tôi lại quay sang Sabine và anh Nash. “Rút cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”’

“Lão Avari làm nổ tung một phần của tòa nhà!” Anh Nash ngồi xuống tay ghế sô-pha và giơ tay lên lau những giọt nước mắt giận dữ. “Tường bê tông đổ xuống người mẹ anh. Bố của Sophie đã đưa được mẹ anh ra ngoài, nhưng một mình chú ý không thể tự trở về bên này, vì thế cả hai đang bị kẹt lại bên đó.”’

“Ôi…” Luca vòng tay ôm lấy Sophie, người đang nhìn chằm chằm xuống đất như thể vẫn chưa thực sự hiểu hết vấn đề. “Mẹ anh có sao không?”

“Chưa biết.” Sabine nói. Tôi quay lại và thấy chị ta đã kịp mở tủ lấy một túi Doritos bóc ra ăn rồi.

Mọi người trong phòng quay ra nhìn Sabine.

“Gì chứ?” Chị ta nhồm nhoàm nói. “Chúng ta không thể vác cái bụng rỗng mà đi cứu người được.”

“Vậy là bố tôi vẫn đang ở bên Cõi Âm?” Chị Sophie ngồi thụp xuống sàn bếp, hai tay ôm đầu gối. “Cô đã bỏ mặc bố tôi lại bên đó?”

Luca kéo chị ấy dậy, dắt ra ngồi xuống ghế sô-pha trong phòng khách.

“Không.” Tôi lắc đầu từ chối lúc Sabine giơ gói bim bim ra mời. “Anh Tod đã quay lại tìm bác và cô.”

“Một mình?” Ánh mắt chị Sophie nhìn tôi đầy oán trách. “Chúng ta chỉ còn lại có ba bố mẹ.” Không tính bố mẹ của Luca, họ đang cách chúng tôi nửa vòng Trái Đất và không hề biế chuyện con trai mình là một người gọi hồn. “Vậy mà giờ cô có thể ngồi đây thản nhiên nói với mọi người rằng cả va người họ đang bị kẹt lại bên Cõi Âm và chỉ có một người quay lại tìm họ?”

“Bọn em cũng muốn đi, nhưng anh Tod nói càng nhiều người gặp nguy hiểm sẽ càng… nguy hiểm hơn. Và anh ấy nói đúng.” Tôi bình tĩnh giải thích. “Nếu tất cả bọn em đều quay lại và bị giết, thử hỏi còn ai để quay lại tìm và cứu họ?”

“Tìm họ là sao?” Chị Sophie hỏi. “Mấy người thậm chí còn không biết giờ họ đang ở đâu á? Mấy người đã để lạc bố tôi?”

“Chú ấy đã phải chạy trốn.” Sabine trả lời, tay vẫn không ngừng ăn. “Chú ấy buộc phải đưa cô Harmony rời khỏi đó trước khi khối băng tan rã và đám quái vật Cõi Âm xông vào xơi tái họ.”

Emma ngồi xuống cái ghế xoay trong bếp, ở đó cậu ấy có thể nhìn qua cả hai phòng một lúc. “Khiếp, sao chị tả gì nghe ghê thế.”

Sabine nhún vai. “Ghê vẫn là một từ quá nhẹ để nói về Cõi Âm.”

“Tôi sẽ tự đi tìm bố tôi.” Chị Sophie đứng bật dậy và giằng tay ra khỏi tay Luca lúc cậu ấy định nắm tay chị ấy và kéo lại. “Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy bố tôi là ở đâu? Trong trại tâm thần đó hả?”

“Ừ.” Sabine gật đầu.

“Không được!” Tôi trừng mắt cảnh cáo cô nàng mara, sau đó quay sang dịu giọng khuyên nhủ chị Sophie. “Bác ấy không còn ở đấy nữa đâu. Giờ chắc bác ấy đang tìm cách tránh xa khỏi tòa nhà đó, càng nhanh càng tốt.”

Chị Sophie nhíu mày. “Thế thì anh Tod làm thế nào mà tìm được họ?”

“Anh ấy cũng chưa biết.” Anh Nash trả lời. Tôi rất muốn phản bác lại nhưng không thể. Bởi nếu tôi nói là có tức là đang nói dối. “Bố em đang bỏ trốn, và nếu làm đúng cách, anh Tod sẽ không thể tìm thấy. Cả em cũng vậy.”

“Anh cứ đợi mà xem.”

Luca đứng dậy chặn cô bạn gái lại. “Sophie. Khoan đã. Anh phải làm gì để thuyết phục em ở lại?”

“Đừng phí công vô ích. Không ai có thể ngăn được em đâu.”

“Thế thì anh sẽ đi cùng em.” Luca gật đầu đầy quyết tâm.

“Chị ấy sẽ chẳng đi đâu hết.” Tôi nói. “Sabine, nói giúp tôi một câu đi.”

Sabine nhún vai, cầm túi khoai tây chiên đi ra phòng khách, sau đó đứng trước mặt Sophie dõng dạc tuyên bố. “Cô sẽ không đi đâu hết. Cô mà đi tôi sẽ qua đó lôi cổ cô về đây và còng tay cô lại. Nếu cần tôi sẵn sàng sử dụng đến cả dây xích.” Chị ta gập mép túi khoai tây lại. “Làm ơn hãy cho tôi một lý do để mua dây xích nhé.”

“Nên nhớ là cô đang bị gãy một tay.”

Sabine nhún vai. “Một cái tay của tôi vẫn còn hơn hai cái tay của cô nhiều.”

Chị Sophie không có vẻ gì là chịu thua. “Tôi thách cô dám cản tôi đấy.”

“Ôi giời ơi, đừng có thách chị ta.” Emma nói với ra từ trong bếp.

“Sophie, em nghĩ kỹ lại đi.” Anh Nash lên tiếng. “Anh cũng muốn đi lắm chứ. Tất cả mọi người đều muốn. Nhưng nếu bố em có mặt ở đây, bố em sẽ nói gì? Liệu bố em có đồng ý cho em đâm đầu vào chỗ nguy hiểm như thế không?”

Đáp lại, chị ấy chỉ đảo tròn hai mắt nói. “Vấn đề là bố em đang không có ở đây.” Sabine bắt đầu nổi cáu.

“Không, vấn đề là nếu tôi để cô đi qua bên đó, lúc bố cô quay lại, và chú ấy sẽ quay lại, chắc chắn tôi sẽ bị quở trách vì tội không chịu canh chừng cô cẩn thận.”

“Không, bố tôi…” Chị Sophie chưa kịp nói hết câu thì đã bị Sabine chặn họng.

“Hãy chấp nhận sự thật đi Sophie. Vấn đề duy nhất của cô là có quá nhiều người quan tâm tới cô.”

Chị họ tôi chớp mắt ngạc nhiên. “Chị đang nói cái quái quỷ gì thế?”

Sabine bước tới, đôi mắt đen ánh lên sự giận giữ. Nhưng tôi có cảm giác đằng sau sự gay gắt đó ẩn chứa một thứ cảm xúc khác mà Sabine không muốn để mọi người nhìn thấy. “Tôi đang nói về căn phòng này này. Căn phòng chứa đầy những người thương yêu và quan tâm đến cô, không muốn nhìn cô đâm đầu vào chỗ chết. Còn bố cô nữa, một người yêu thương con cái hơn chính bản thân mình như thế liệu có sống nổi nếu mất đi cô không?” Sabine thẩy túi khoai tây chiên vào tay tôi và theo phản xạ tôi cũng giơ tay ra bắt. “Cô biết là tôi từng có sáu người chị gái đúng không?”

“Tôi không…” Chị Sophie bối rối lắc đầu. “Cô cũng có gia đình à?”

“Từng có. Tôi là một mara – đứa con gái thứ bảy của một người mẹ cũng là con gái thứ bảy trong nhà. Đồng nghĩa với việc tôi cũng từng có bố mẹ và sáu người chị gái. Chắc hẳn họ phải thích trẻ con lắm mới có thể sinh liên tục bảy đứa con như thế. Họ yêu trẻ con, nhưng họ không cần tôi. Họ bỏ tôi lại trên bậc thềm của nhà thờ, trong một cái ghế dành cho trẻ con, khi tôi mới chỉ biết bò. Vì thế giờ tôi trở thành một đứa trẻ không gia đình, không người thân. Đây là tất cả những gì tôi có.” Chị ta giang rộng hai tay về phía chúng tôi. “Tôi, cô và mọi người ở đây đều đang ngồi chung trên một chiếc thuyền. Chúng ta cần phải sát cánh bên nhau, tương trợ cho nhau, dù thích hay không thích. Bố cô là người giám hộ của tôi vì thế giờ cô cũng giống như em gái của tôi. Cô em gái duy nhất mà tôi đang có và sẽ có. Tôi sẽ không làm gì để phá hỏng điều đó. Tôi sẽ không bỏ mặc cô như gia đình tôi đã bỏ mặc tôi. Tôi sẽ không để cho ai làm tổn thương đến cô và càng không cho phép cô tự làm tổn thương mình. Vì thế hãy ngồi xuống và dùng cái đầu để suy nghĩ, chứ đừng dùng cái mồm, bởi giờ mọi người đang cần dùng tới cái đầu của cô.”

“Đầu của tôi?” Không phải chỉ có mình chị Sophie mà tất cả chúng tôi đều trố mắt nhìn Sabine ngạc nhiên.

“Cô hiểu bố cô hơn ai hết.” Cô nàng mara giải thích. “Hơn bất kỳ ai, cô hiểu cách suy nghĩ và hành động của bố cô. Nơi bố cô có thể đi. Khi chúng ta quay trở lại bên đó, chúng ta sẽ đi cùng nhau và cô sẽ là người nói cho mọi người biết nên đi tìm ở đâu. Hiểu chưa?”

Chị Sophie mở miệng nhưng không lời nào được thốt ra. Cuối cùng chị ấy gật đầu và ngồi xuống ghế.

Trong lúc Luca và chị ấy thảo luận xem bố chị ấy có thể đã đi đâu, tôi đi vào trong bếp pha cà phê, một phần là để cho tay có gì đó để làm, một phần là vì tôi thích uống cà phê, và một phần là vì tôi biết tối nay sẽ là một buổi tối dài.

“Tình hình xấu đến mức nào hả cậu?” Emma hỏi lúc tôi mở vòi lấy nước vào ấm. “Mặc dù mấy tháng qua chúng ta vẫn luôn trong tình trạng khẩn cấp thật nhưng sao hôm nay mình cứ có cảm giác tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hay là tại mình cả nghĩ quá?”

Tôi tắt vòi nước và đổ nước vào bình pha cà phê. “Không phải mình cậu nghĩ như vậy đâu.” Mấy tháng qua lão Avari đã lấy đi nhiều thứ của chúng tôi. Bạn bè, người thân và cả những cơ hội chúng tôi không bao giờ có lại được. Lão ta đã lấy đi sự ngây thơ của chị Sophie, các cảm xúc của anh Nash, gia đình và mẹ nuôi của Sabine. Lão ta cũng góp phần vào cái chết của Emma và Lydia. Nhưng chúng tôi vẫn vững vàng vượt qua được tất cả những đau thương và mất mát ấy bởi chúng tôi nhận được tình yêu, sự ủng hộ và động viên của bố mẹ.

Giờ họ không còn ở bên cạnh chúng tôi nữa. Chúng tôi phải học cách tự lo cho bản thân và gia đình của mình. Bố mẹ đang rất cần chúng tôi.

Cục diện trận đấu đã thay đổi. Thứ chúng tôi sắp mất đi còn quý giá hơn cả mạng sống của mình.

“Thế kế hoạch của cậu là gì?” Emma hỏi lúc tôi đổ cà phê vào trong bình lọc.

“Tìm và đưa họ trở về.”

“Bằng cách nào?”

“Mình không biết.” Đó là cái câu mà tôi sợ phải thốt ra nhất hiện giờ. “Đoán mò cộng thêm một chút may mắn chăng? Mình không biết phải làm thế nào nhưng bằng mọi giá mình phải làm được.” Tôi hạ quyết tâm. “Và làm thật nhanh.”

Tôi vừa bấm nút khởi động thì nghe thấy tiếng ai đó ré lên trong phòng khách, ngẩng lên đã thấy anh Tod đang đứng lù lù trước cái TV. Theo phản xạ, tay tôi cũng đã kịp chạm vào cái cán dao trên nóc lò vi sóng.

Tôi buông con dao ra khi anh Tod quay đầu về phía tôi, mặt buồn rười rượi, và tôi biết anh không có câu trả lời mà tôi cần.

“Anh có tìm thấy họ không?”

“Còn bố em thì sao?”

“Đám quái vật có đang truy lùng họ không? Có dấu vết gì của máu không?”

Emma và tôi vẫn đứng im ở cửa phòng bếp trong tiếng nhao nhao của mọi người trong phòng khách.

Anh Tod ngồi xuống cuối bàn. “Anh không tìm thấy họ, nhưng anh nghĩ đó là tín hiệu tốt.”

“Như thế mà anh bảo là tốt à?” Chị Sophie giãy nảy lên. “Họ vẫn đang mất tích mà!”

“Không tìm thấy họ còn tốt hơn nhiều việc tìm thấy một đống xương hoặc một vũng máu.” Sabine thủng thẳng đáp.

Chị Sophie bật khóc, và Luca trừng mắt nhìn cô nàng mara, nhưng chị ta thậm chí còn chẳng buồn để ý tới cậu ấy.

“Anh không định diễn giải như thế, nhưng đúng là như vậy.” Anh Tod nói. “Anh đã đi qua đi lại giữa hai thế giới và tìm kiếm khắp nơi quanh tòa nhà, bởi như thế an toàn hơn là đi lang thang bên Cõi Âm. Mới đầu trông tình hình có vẻ xấu, nhất là khi anh thấy đám quái vật bâu thành từng nhóm với nhau. Mãi sau khi chúng bỏ đi rồi anh mới dám tới gần và xem chúng vừa nhìn cái gì. Hóa ra chúng bu lại quanh mấy giọt máu rơi trên đất. Chỉ vài giọt thôi. Chúng cũng đang truy lùng mẹ anh và chú Brendon nhưng chưa tìm thấy.”

“Nhưng sớm muộn gì chúng cũng tìm ra thôi.” Anh Nash nói, và Sabine nắm lấy tay anh.

“Ừ, anh cũng sợ là thế.” Anh Tod thờ dài cái thượt. “Trừ phi chúng ta tìm ra họ trước. Nhưng tin tốt là vết máu đã ngừng chảy. Nơi cuối cùng anh thấy đám quái vật tụ tập là quanh một miếng vải nhỏ. Trông giống như được xé ra từ gấu áo của bố Sophie.” Anh liếc về phía chị Sophie, người vẫn đang nước mắt lưng tròng. “Chắc là chú ấy dùng để băng vết thương cho mẹ anh. Vì không còn dấu máu để lần theo nên anh cũng không biết phải tìm họ ở đâu nữa.”

“Ok, vậy là tốt rồi.” Tôi bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, lúc anh chìa tay ra về phía tôi. “Giờ chúng ta sẽ thay phiên nhau qua bên đó tìm. Em, anh Tod và Sabine.” Bởi vì chúng tôi là ba người duy nhất có thể đi qua Cõi Âm một cách an toàn, nếu cẩn thận.

“Tôi cũng đi nữa.” Chị Sophie xung phong. Và trước khi mọi người kịp lên tiếng phản đối, chị ấy vội nói ngay. “Không phải đi một mình. Tôi không ngu đến thế đâu. Với cả, tôi cũng chưa muốn chết.” Chị ấy dịu giọng nói tiếp. “Tôi cũng có thể tự đi qua bên đó và tự quay trở về mà. Chẳng có lý do tôi không thể đi cùng với một trong ba người. Biết đâu tôi lại giúp được gì đấy.” Chắc hẳn ánh mắt của chúng tôi nhìn chị ấy trông đầy hoài nghi nên chị Sophie khó chịu ra mặt. “Bốn mắt vẫn tốt hơn hai mà, đúng không?”

Chị ấy từng nói điều ngược lại với Chelsea Simms suốt hai năm trời, cho tới khi bố mẹ cậu ấy chấp nhận cho đeo kính áp tròng. Nhưng sao cũng được. Tôi thích Sophie phiên bản 2.0 hơn nhiều.

“Thôi được.” Tôi đành gật đầu đồng ý và nhận được một nụ cười cảm ơn méo xệch của chị ấy. “Chị có thể đi với em, nhưng trước tiên chị phải học cách khống chế tiếng thét của mình. Không nhất thiết lúc nào cũng phải phát hết công suất đâu.” Nói xong tôi mới sực nhớ ra cô Harmony không có ở đây để hướng dẫn cho chị Sophie như đã từng dạy tôi. Và tôi cũng không dám chắc mình sẽ là một người thầy giỏi.

“Hoặc không thì đi với tôi.” Sabin nói. “Nhưng chỉ cần cô nói hay làm điều gì ngu ngốc khiến một trong hai chúng ta gặp nguy hiểm, tôi sẽ lôi cổ cô về ngay bên này.

“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” Sự biết ơn của chị Sophie với Sabine giảm xuống chỉ còn một nửa so với tôi.

Sau đó, trong lúc Emma gọi đồ ăn cho mọi người, Sabine xung phong đi qua Cõi Âm tìm người, còn tôi cố gắng dạy cho chị Sophie những gì mình biết về tiếng thét của bean sidhe – thứ duy nhất chị ấy thừa kế được từ bố mình.

Hóa ra miệng lưỡi chị ấy cũng có ích hơn là tôi tưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play