Dịch giả: sweetzarbie

"Vì vậy kỳ đỉnh tranh lần này, tộc Quỷ vương có tới hơn hai mươi người xuất chiến, trong đó có năm người nằm trong danh sách đề cử của tộc, số còn lại là nhờ tỉ thí ở Địa thượng lâu mười tám tầng. Ở chi tộc Uổng Tử thành chúng ta, Lệ Hàn sẽ làm người dẫn đầu___"

Trong nội đường của tộc Quỷ vương, trưởng tộc Tôn Bính mặt vừa dài vừa rỗ đang tự hào phát biểu.

Lúc nhắc đến "Lệ Hàn", lão bất giác đưa mắt nhìn xuống phía bên trái.

Ở đó có một thanh niên mặc áo màu xanh đen. Khuôn mặt sắc sảo sáng sủa của hắn vẫn trắng bệch như thường lệ, ánh mắt lồ lộ những tia nhìn lạnh lùng bén nhọn.

Đây chính là Lệ Hàn, quỷ tu mạnh nhất trong nhánh tộc Quỷ vương tại Uổng Tử thành.

Tuy nhiên...

Hiện giờ Lệ Hàn lại dường như hoàn toàn không nghe thấy những gì trưởng lão Tôn Bính đang nói mà chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài trời. Ánh mắt hắn đang ở tận đẩu tận đâu trong hư không, chẳng biết là đang nhìn cái gì.

Tôn Bính nhướng mày hỏi ngay: "Lệ Hàn, có gì không ổn không?"

Trong nội đường hiện tại còn có nhiều quỷ tu lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn, tất cả dường như đều là những người sẽ tham gia đỉnh tranh. Nghe thấy Tôn Bính hỏi vậy, ai ai cũng đổ dồn ánh mắt nhìn về phía hắn.

Ngay vào lúc này, Phó Triêu Sinh dưới lốt "Lệ Hàn", cũng vừa nghe thấy lời trưởng lão hỏi.

Ánh mắt hắn đang mải nhìn sững vào bầu trời mênh mông vàng vọt ngoài kia, khó lòng rời khỏi...

Những gì hắn cảm thấy ban nãy...

Thật quá khiếp người.

Trong nháy mắt, giống như có một thứ gì đó đột nhiên phá vỡ mọi ngăn cách của thế giới Cực Vực, thình lình giáng xuống một chỗ nào đó trong Uổng Tử thành...

Mà hắn lại khó có thể nhìn ra.

Mắt Vũ và mắt Trụ đều có mang trong người, nhưng trước mặt bao người hắn lại không tài nào lấy ra để tra xét được.

Hiện tại hắn đang ở Cực Vực. Vì bản chất là phù du nên thực lực của hắn cũng chịu ảnh hưởng, lúc yếu lúc mạnh. Vả lại lúc này cũng không phải là thời điểm mà hắn sung sức nhất...

Diêm quân Tần Nghiễm sinh trưởng ở Cực Vực. Y chính là do trời đất trời tạo thành vì thế vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Cảm giác bực bội cáu kỉnh dần dần dâng lên trong lòng Phó Triêu Sinh.

Nhưng rốt cục hắn vẫn phải hạ mắt nhìn về phía Tôn Bính đang ngồi ở phía trên cao mà trả lời, giọng điệu tuyệt không chút khúm núm kiêng kỵ mà lãnh đạm đến gần như là khinh miệt.

"Hồi bẩm trưởng lão, hoàn toàn không có gì không ổn."

"Hừ."

Tôn Bính hừ một tiếng, thái độ của "Lệ Hàn" dĩ nhiên không thoát khỏi mắt lão.

Cái gã Lệ Hàn này cứ ỷ mình thiên tư xuất chúng nên chẳng coi ai ra gì.

Đợi đến khi vào đỉnh tranh, để coi ngươi ăn trái đắng ra sao cho biết!

Tuy rủa thầm trong bụng nhưng Tôn Bính vẫn cố giữ hình tượng uy nghiêm của một vị trưởng lão: "Thôi đại nhân đã chốt danh sách. Từ giờ đến đỉnh tranh chỉ còn có mười ngày nữa thôi, các ngươi phải tranh thủ mà tu luyện, chớ để cho tộc Quỷ vương ta phải mất mặt. Tất cả giải tán đi!"

"Dạ."

Chúng quỷ tu khom người chào rồi tản đi.

Phó Triêu Sinh cũng lẫn vào trong đám đông mà ra khỏi nội đường, đến đứng dưới một mái hiên.

Cho đến bây giờ vẫn chưa có một ai phát hiện ra thân phận của hắn.

Nhân dịp con mọt sách nhỏ tác yêu tác quái khiến thư sinh trên nhân gian mất mạng, hắn đã lợi dụng thời điểm rối loạn nhất trong lúc tiếp dẫn hồn chết oan mà lặng lẽ lẻn vào Cực Vực. Thực ra, cũng có người phát hiện ra hắn. Nhưng không ngờ tình cờ chạm trán với Sát Hàn Chi, đại phán quan dưới trướng diêm quân Đô Thị - Giang Trành, suýt chút nữa là bể chuyện nên hắn đành phải giết người diệt khẩu.

Sau đó, hắn vào Uổng Tử thành, từ xa xa thấy được màn tàn sát trong Địa thượng lâu mười tám tầng như vậy nên đã chọn Lệ Hàn.

Lệ Hàn là tu sĩ của tộc Quỷ vương, thiên tư hơn người, tính tình quái dị lạnh lùng, bằng hữu tri kỷ không có lấy một mống mà ngược lại còn gây thù chuốc oán với rất nhiều người. Người như vậy mà bỗng nhiên bị thay hồn đổi xác thì cũng không có ai phát hiện ra.

Thế nên, Phó Triêu Sinh mới chờ cho gã ra khỏi Địa thượng lâu, đến lúc sắp sửa trở về tộc thì chặn giết giữa đường rồi giả làm Lệ Hàn trà trộn vào trong tộc Quỷ vương.

Hắn muốn đích thân đi xem xem vùng ranh giới âm dương trông như thế nào.

Nhưng lúc này, đứng dưới mái hiên, hắn lại ngẩng đầu lên, dõi mắt nhìn ra xa: trong một căn trạch viện nào đó ở đàng kia đang phảng phất một luồng khí tức khiến cho người ta phải vô cùng kiêng kỵ.

Hào quang trong đôi con ngươi xanh thẫm của "Lệ Hàn" lóe lên.

Cổ tay vẫn khuất dưới ống tay áo vừa lật thì ở giữa ngón tay đã kẹp hai con mắt cá xám trắng.

Hắn muốn nhìn xem...

Cái người phá giới mà đến này rút cục có lai lịch ra sao.

"Ầm ầm..."

Tiếng sấm rền xa xa ở cuối đường chân trời.

Trong không trung gió xoáy mây vần, thời tiết đột ngột trở chứng.

Người qua kẻ lại trên đường vẫn nói nói cười cười như không có gì xảy ra: Thu hay đông ở đất này trước giờ vẫn vậy, chỉ không có mưa mà thôi. Thế nên ai đi vẫn đi, ai cười vẫn cười, không người nào vội vã đi tìm chỗ trú mưa cả.

-----

Thôi Giác và Trương Thang cuối cùng cũng lại đến trước căn trạch viện cửa đóng im ỉm đã hơn bảy mươi ngày kia. Đáng lẽ hai người bọn họ phải tới sớm hơn một chút nhưng không ngờ giữa đường lại tình cờ gặp trưởng lão tộc Mang cá, mải bàn luận chút chuyện về đỉnh tranh sắp tới nên đến nơi mới hơi trễ.

Trước cổng chồm chỗm hai con sư tử đá dáng vẻ hung dữ.

Thôi Giác dừng lại. Tay cầm quyển trục danh sách đỉnh tranh, y ngẩng đầu lên nhìn hai cánh cửa mà thở dài: "Mong là tu vi của cô ta vẫn như cũ."

Đoạn y quay đầu nhìn Trương Thang nói: "Trương đại nhân có quen biết nên phiền ngài đến gõ cửa cho."

Trương Thang cũng đang đứng nhìn cổng nhà như Thôi Giác, nghe vậy thì khẽ gật đầu, bước đến gần.

Hai cánh cửa đóng chặt, ngay cả khe cửa cũng hẹp lé, chỉ có thể thấy thấp thoáng bóng một cây quýt trong sân, những phần còn lại thì chịu ảnh hưởng của trận pháp bảo hộ nên không thấy rõ được.

Trận pháp này được dựng lên cách đây hơn mấy chục ngày trước nên hoàn toàn cách âm trước mọi tiếng động bên ngoài. Vì vậy Kiến Sầu ở trong nhà hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Chỉ ngoại trừ tiếng gió lao xao.

Ánh mắt nàng lặng lẽ dán chặt trên mặt giấy cửa sổ.

"Giết Tạ Bất Thần, chém Thất phân phách..."

Tiếng chữ viết sột soạt đã dứt hẳn.

Sắc trời cũng không còn sáng lắm.

Đáy lòng Kiến Sầu cuồn cuộn nổi bão, chớp giật sấm rền khắp nơi!

Giết Tạ Bất Thần sao?

Chém Thất phân phách ư?

Tạ Bất Thần thì lại quá quen thuộc đối với nàng.

Sau khi đánh một trận trong ẩn giới Thanh Phong Am, nàng đã khởi phát Nhất nhân đài, kéo xuống cả trăm ngàn tinh tú, quất rớt hắn rồi cuối cùng đoạt được Nhân Hoàng kiếm___

Mà bây giờ, hàng chữ này lại nói "giết Tạ Bất Thần".

Rốt cục hắn đã chết hay chưa chết?

Băng tuyết dưới đáy mắt Kiến Sầu lạnh giá, tỏa ra lớp lớp hàn ý.

Nàng cứ đứng như vậy trước ba cành mai, trước khung cửa sổ chạm trổ đẹp đẽ mà nhìn hai hàng chữ kia với ánh mắt lạnh lẽo.

Kẻ viết chữ có lẽ cũng là người trước đó đã lén ném ám khí, ngăn nàng thắp nhang.

Kiến Sầu không biết rốt cục sau khi "đốt nhang để ở trên bàn" thì sẽ xảy ra chuyện gì nhưng dẫu sao tám chữ trước mắt này nàng cũng không hiểu nốt.

Thất phân phách...

Thất phân phách là cái gì?

Ba chữ "Tạ Bất Thần" nàng đã nghe quen đến phát chán từ lâu nên ấn tượng cũng không lớn lắm, nhưng ba chữ "Thất phân phách" này thì lại mới lạ đến kỳ quái.

Phách.

"Phách" là bảy phần phách của ai hay nó là tên của một vật nào đó?

Chém "thất phân phách" để làm gì?

Đây là lời cảnh báo, tiên đoán hay nhắc nhở?

Năm ngón tay Kiến Sầu chầm chậm siết lại, thanh Nhân Hoàng Kiếm đen nhánh, tuy không sáng bóng nhưng cầm nó lúc nào cũng thấy thú vị thích thú.

Dưới làn gió hiu hiu nhẹ thổi, vết nước trên mặt giấy cửa sổ dần dần khô đi.

Nàng không tài nào từ những con chữ xiêu vẹo này mà đoán ra được lai lịch của người này ra sao. Điều duy nhất có thể biết được là nếu y không phải là một đứa bé thì hẳn phải vô cùng yếu ớt, thậm chí còn có thể lâm vào tình trạng dầu hết đèn tắt, sức cùng lực kiệt.

Cứ mỗi nét vạch xuống là gần như lần nào cũng run rẩy, dường như phải cố hết sức mới làm được.

Nhưng...

Hiện tượng này lại không phù hợp với những gì xảy ra trước đó.

Cái "ám khí" kia phá không đánh lén nàng từ bên ngoài cửa sổ, lực đạo kinh khủng đến nỗi khiến nó xuyên sâu vào trong lòng đất. Dường như có cái gì đó cấm kỵ trong trời đất khiến cho nàng không tài nào truy xét được sự hiện diện của người này....

Có lẽ đúng là có một người đang đứng trước cửa sổ, nhưng với khả năng hiện tại, nàng không thể nhìn ra mà thôi.

Kiến Sầu miên man suy nghĩ. Mọi thắc mắc về "Thất phân phách" cứ quanh quẩn mãi trong lòng, không dứt ra nổi.

Nàng vẫn không thấy mặt giấy cửa sổ có động tĩnh gì thêm. Sự sợ hãi và căng thẳng cao độ khiến cho những đốt ngón tay gập trên chuôi kiếm bắt đầu trở nên trắng bệch.

Vô thanh vô tức không một tiếng động.

Kiến Sầu thấp thỏm không yên. Nàng bước lên một bước...

"Ầm!"

Trong nháy mắt, dường như có một cơn bão quét qua, mọi thứ trong trạch viện đều rung rinh chao đảo!

Chuyện gì thế này?!

Kiến Sầu cứ tưởng là bước chân của mình đã phát động cái gì đó nên liền vung kiếm chém ngay về phía ngoài cửa sổ, nhưng chỉ một thoáng sau thì lại nheo mắt, để ý quan sát cảnh vật trong sân.

Bầu trời Cực Vực vẫn nhờ nhờ vàng vọt như mọi ngày.

Trong khi đó, mặt hồ trước kia vốn phẳng lặng mà nay lại đột nhiên lớp lớp sóng gợn tựa như bị ai đó ném xuống một cục đá.

___Đây là trận pháp bảo hộ trạch viện của Kiến Sầu!

Dưới sự ảnh hưởng đột ngột của "sóng", hai cây quýt trong sân cũng bắt đầu oằn mình nghiêng nghả.

Gió nổi ào ào, lá cây phiến phiến xoay tròn trong không trung, phiến phiến lả tả chao nghiêng trên mặt đất.

Trong không gian nhiễu loạn, một giọng nói quen thuộc vừa sang sảng vừa hòa nhã từ bên ngoài vọng đến.

"Đạo hữu Kiến Sầu, Thôi Giác đại nhân có việc cần gặp."

Giọng nói này...

Trương Thang sao?!

Lúc mới vừa nghe nửa vế đầu, Kiến Sầu đã thầm đoán ra, nhưng sau khi nghe hết câu thì lại lạnh toát cả sống lưng!

Thôi Giác!

Y chính là vị đại phán quan được diêm quân Tần Nghiễm phái đến Tiếp Dẫn ty, điều tra vụ việc quỷ phủ phá giới bay đến Cực Vực!

Trương Thang dẫn y đến ư?!

Trong vô thức, Kiến Sầu liền phóng ngay ra một chỉ về phía trước mình.

"Phịch!"

Một chùm hồn lực trắng đục từ đầu ngón tay nàng bắn ra, chạm vào hai cánh cửa sổ.

Cửa sổ lập tức khép chặt lại, đồng thời lại có một ẩn trận nhỏ phủ xuống hai mặt giấy dán cửa!

Bây giờ trên đó tựa như chưa bao giờ xuất hiện một chữ nào.

Trống ngực Kiến Sầu đập thình thình, đủ thứ chuyện xảy đến dồn dập, luân phiên giày vò nàng muốn nghẹt thở.

Đến khi thấy trận pháp có hiệu quả, nàng mới từ từ thở dài một hơi, đầu óc lúc này mới rảnh rang suy nghĩ về tình hình hiện tại...

Vì đã thực hiện phép tinh hồn nhận chủ đối với lệnh bài khống chế trận pháp trạch viện nên dù không cần nhìn Kiến Sầu cũng có thể cảm thấy rõ ràng trận pháp đang bị người ta công kích. Lúc bế quan, nàng đã bố trận chu đáo nên mọi tác động bên ngoài đều không thể ảnh hưởng đến. Nhưng nếu cứ tiếp tục đến một mức độ nhất định thì trận pháp chắc chắn sẽ có chỗ hổng, giống như tình trạng sóng chấn động hiện giờ. Đây rõ ràng là có người ở bên ngoài đang cố tình gõ cửa.

Mà vừa rồi...

Người lên tiếng chính là Trương Thang!

Chính nhờ có y mà Kiến Sầu mới có thể bình yên trà trộn vào Uổng Tử thành.

Từ đó về sau, có thể nói cả hai người đều cùng ngồi chung một xuồng. Người này mà chìm thì e rằng người kia cũng phải chịu vạ lây, tuyệt không có lý nào toàn thân trở ra.

Trương Thang cũng không phải là kẻ ngốc. Cho dù ở Tiếp Dẫn ty có ai hỏi y một chuyện nhỏ đến đâu, y cũng sẽ báo lại cho nàng một tiếng. Nếu xảy ra chuyện trọng đại liên quan đến tính mạng thì dù có gặp ngàn vạn khó khăn, vị cựu khốc lại thủ đoạn phi phàm ngày nào sao lại không thể tìm ra được một dịp để đi trước báo tin cho nàng biết chứ?

Cho nên, tuy hiện giờ y có dẫn Thôi Giác theo nhưng sự tình hẳn là chưa hề bị lộ.

Tâm niệm xoay chuyển như chớp, chỉ trong một thoáng Kiến Sầu đã nghĩ thông mọi sự. Có điều người này dù sao cũng là Thôi Giác. Ngày đó tình cảnh ý niệm kinh khủng của y giăng trùm khắp Uổng Tử thành, ép nàng gần như đến ngẹt thở vẫn còn như rõ mồn một trước mắt. Vì vậy Kiến Sầu dù sao cũng cảm thấy không được thoải mái lắm.

Khách đến nhà, không tự đích thân đi ra tiếp đón thì không nên.

Kiến Sầu hít sâu một hơi, tạm dẹp hết muôn vàn nghi ngờ thắc mắc về căn trạch viện cổ quái ra khỏi đầu, cố nén tâm thần bất định mà đi ra cửa thư phòng.

"Sột soạt."

Vừa bước qua khỏi cửa, ngay khi vừa đứng dưới mái hiên thì không ngờ trong thư phòng bỗng lại vang lên hai tiếng sột sột như ban nãy.

Bước chân nàng liền sững lại!

Hai tay đã đặt trên vòng cửa, Kiến Sầu đang định đóng cửa lại nhưng nghe thấy tiếng động vừa rất khẽ vừa kinh hồn kia thì dùng dằng không quyết.

Một luồng hơi lạnh buốt lan từ đầu ngón tay vào tận trong lòng.

Nhưng chỉ một lát sau, tiếng sột soạt kia đã biến mất.

Kiến Sầu nghiêng đầu liếc nhìn khung cửa sổ chạm trổ đẹp đẽ, trận pháp phủ bên trên không bị tổn hao gì nên không thể nào thấy được có phải có thêm chữ xuất hiện hay không. Trương Thang và Thôi Giác còn đang chờ ngoài cửa, sự việc quan trọng nặng nề nên nàng cũng không dám ghé mắt nhìn thử.

Chỉ lo...

Thôi, phải giải quyết cho xong cái việc phiền toái này trước đã rồi hẵng xem xét nó sau.

"Rầm."

Kiến Sầu bỏ hết mọi chuyện sang một bên. Nàng cương quyết đóng cửa thư phòng lại, rồi liền bấm quyết dỡ trận pháp phòng hộ đi.

"Ầm oàng..."

Tiếng sấm rền từ phía chân trời dội lại liền vang lên trong khắp đình viện.

Kiến Sầu ngẩng đầu liếc nhìn thì thấy trên ở đầu mình cuồn cuộn một áng mây vàng sẫm đen, biến ảo bất định, dường như để làm cái gì đó.

Không còn bị trận pháp ngăn trở, mọi tiếng động từ ngoài đường đều vẳng tới.

Kiến Sầu dù không phóng linh thức ra mà cũng có thể cảm thấy rõ ràng có hai người một quen một lạ đang đứng ngoài cửa.

___Hồn phách được tu bổ nên giác quan cũng nhạy bén hơn trước, nói cho cùng cũng là chuyện tốt.

Nàng tự nhiên đi tới trước cửa, mở cổng đại môn ra.

Trương Thang và Thôi Giác đứng chờ đã lâu. Ngay khi cánh cổng vừa từ từ hé mở, cả hai đều nhất tề chú mục nhìn vào.

Cả người nữ tu mặc trường bào màu lam nhạt, mặt mày phảng phất vẻ trong trẻo lạnh lùng, hơn nữa lại còn có nét kiêng kỵ cực kỳ kín đáo, rất khó nhìn ra.

Nhưng tu vi này...

Thôi Giác vừa mới nhìn thấy viên châu cũng phải lớn tiếng khen thầm trong dạ: Nhỏ đến mức này thật là hiếm thấy, làm sao tám vị diêm quân biết được hay thế này?

"Trương đại nhân."

Kiến Sầu chỉ thoáng nhìn, thấy cạnh Trương Thang có một người dáng vẻ thanh nhã cao quý thì liền đoán là Thôi Giác. Nhưng vì nàng không có quen biết với vị đại phán quan này và vả lại người gõ cửa cũng không phải là y nên mới chào Trương Thang trước.

Trương Thang vẫn giữ vẻ bề trên. Y khoanh hai tay dưới ống tay áo, cả người bề thế lạnh lùng như một hồ nước thăm thẳm sâu, cho dù có ném vào một khối đá tảng đi nữa cũng không làm văng lên nổi một tia bọt sóng.

Lúc Kiến Sầu chào y, đương nhiên y cũng nhìn thoáng qua nàng.

Nhưng...

Lần này y lại cảm thấy có chút khó hiểu, thậm chí còn hơi kinh ngạc: Hồn châu trong linh đài của nàng sao lại có vẻ nhỏ hơn so với mấy chục ngày trước rồi?

Hơn nữa, ở bên trong hình như hơi tim tím.

Tại Cực Vực, màu sắc của hồn châu càng không bị pha tạp thì hồn lực của nó càng tinh thuần.

Nhưng viên châu của Kiến Sầu lại hơi quá lem nhem, mờ tối.

Thôi Giác đứng bên cạnh vẫn còn bị chấn kinh trước kích cỡ hồn châu và tu vi của Kiến Sầu. Tuy kiến văn rộng rãi nhưng giờ phút này nhìn Kiến Sầu, y cũng phải hít vào sâu một hơi tán thưởng.

Đang chậm rãi quan sát Kiến Sầu, Thôi Giác chợt cảm thấy có cái gì đó khó diễn tả thành lời.

Trông có vẻ là lạ.

Nhưng không biết tại sao.

Có lẽ nữ tu trước mặt mình quá đặc biệt chăng?

Y có thể thấy được nét kiêng sợ trong ánh mắt Kiến Sầu, nhưng điều này đối với y lại rất bình thường.

Trong tay vẫn cầm quyển trục danh sách đỉnh tranh, Thôi Giác tiến tới một bước, mỉm cười nhã nhặn nói: "Vị này chính là Kiến Sầu cô nương phải không? Đỉnh tranh Cực Vực sắp khai mạc, Thôi mỗ phụng lệnh diêm quân tám điện đến đây thỉnh cô nương tham gia đỉnh tranh kỳ này."

"..."

Kiến Sầu ngây ngẩn cả người.

Mọi kiêng kỵ đang quẩn quanh trong lòng nàng liền tiêu tan. Bao nỗi niềm giằng xé, hoảng sợ cũng biến mất dạng.

Hết thảy mọi thứ đều chẳng còn gì ngoại trừ một cảm giác quỷ dị đang thăng hoa bay bổng.

Nàng vừa ra vẻ kinh ngạc vừa nhìn Thôi Giác lần đầu tiên diện kiến với ánh mắt tựa như đang trông thấy một thứ gì đó quá kỳ lạ, còn tưởng là mình nghe lầm...

Mời nàng tham gia đỉnh tranh năm nay sao?

Lại còn là thừa lệnh diêm quân tám điện ư?

Trong khoảnh khắc, Kiến Sầu nghĩ đến con đường bế tắc phải đi để đến được vùng âm dương, trở về thập cửu châu, đến bao gian nan phải vượt qua mới đến được tầng địa ngục thứ mười tám, đến bao tranh đấu, sát phạt tàn khốc mới có thể lọt được vào đỉnh tranh của Cực Vực...

Tham gia đỉnh tranh ư?

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Một làn hơi lạnh âm âm lan khắp thân người.

Nàng chăm chú nhìn Thôi Giác đáp, giọng gần như lạc hẳn cả đi: "Thôi đại nhân, có phải... ngài tìm lầm người rồi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play