Sau khi tan học, Ôn Liễm một bên cúi đầu suy tư về việc Cao Tĩnh Kỳ nói khi nãy, vừa hướng ra cổng trường chuẩn bị về nhà. Cố Tiện Khê hôm nay tan lớp sớm hơn cô, cho nên cô đành phải lẻ loi một mình đi về.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn lướt qua bốn phía, tâm loạn như ma, không ngừng hoài nghi tính chân thực trong lời nói kia của Cao Tĩnh Kỳ, vừa tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Đột nhiên bị người từ phía sau vỗ một cái, Ôn Liễm quay lại nhìn một cái, nguyên lai là Lâm Tuyết Tuệ.
Cô vừa định hỏi có chuyện gì, Lâm Tuyết Tuệ liền giơ tay lên, đưa cây bút mực cho cô nói: "Cậu để quên bút."
Ôn Liễm nhìn sơ qua là có thể nhận ra đó là bút của mình, từ trên tay nàng nhận lấy, biện giải nói: "Nhất định là lúc tan lớp đi quá gấp, cho nên quên mang theo. Cám ơn cậu nha, Tuyết Tuệ." Tiện tay cắm bút vào trong túi.
"Không sao, không sao." Lâm Tuyết Tuệ sau khi trả bút lại cho Ôn Liễm, không có ý đi ngay, còn đứng tại chỗ.
Ôn Liễm nhìn nàng một mình tới tìm mình, sau lưng không có Tĩnh Kỳ theo đuôi kia, tò mò hỏi: "Tĩnh kỳ đâu?"
"Tôi bảo cậu ấy tới phòng ăn dành chỗ trước rồi." Lâm Tuyết Tuệ giải thích, nàng tới đây trừ đưa bút ra thì cũng bởi vì một chuyện: "Lời của Tĩnh Kỳ mới vừa rồi, cậu đừng để ở trong lòng, nàng là vô tâm."
Nụ cười trên mặt Ôn Liễm cứng lại, trong lòng lộp bộp, qua một hồi lâu không để lộ dấu vết nói: "Không sao, chỉ cần cậu ấy đừng đoán bậy bạ là được rồi."
"Ừ, cái này tôi biết, tôi sẽ khuyên cậu ấy." Lâm Tuyết Tuệ gật đầu một cái.
"Bất quá, cậu ấy nghe được những lời đồn đãi kia từ đâu vậy?" Ôn Liễm thử dò xét hỏi.
"Nghe nói là có mảnh giấy nhỏ không biết ai ban bố ở trường học, gây nhiều xôn xao, rất nhiều người đều đang suy đoán là ai. Nhưng dẫu sao cũng là chuyện không căn cứ, hai ngành lâm sàng và hộ lý nữ sinh nhiều như vậy, coi như có phối hợp từng người với nhau cũng không đoán được gì đâu."
Lâm Tuyết Tuệ đem sự tình đầu đuôi nói hết, bĩu môi khinh thường "Một đám người nhàm chán."
Lời của Lâm Tuyết Tuệ khiến Ôn Liễm yên tâm một nửa, trong đầu nghiêm túc suy tư.
Lâm Tuyết Tuệ là người bạn mà cô kết giao từ khi nhập học, mặc dù tính cách trầm tĩnh nhưng tuyệt đối là người bạn đáng tin cậy, chuyện này thật ra thì không cần thiết giấu diếm nàng, hơn nữa bây giờ chỉ có hai người bọn họ, Ôn Liễm mở miệng muốn thẳng thắn với nàng "Tuyết tuệ, thật ra thì tôi cùng học tỷ..."
Lâm Tuyết Tuệ cắt đứt lời của cô nói: "Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không nói bậy bạ đâu."
"Vậy cậu cảm thấy chúng ta như vậy là đúng sao?" Ôn Liễm rất muốn biết thái độ của nàng, cô cũng từ Cố Tiện Khê sớm biết được Thường Lạc đã nói chuyện với nàng, mặc dù đã quen với việc bị nghi ngờ nhưng cô luôn muốn có một người ủng hộ mình, khích lệ mình, mà cô thì tin tưởng Lâm Tuyết Tuệ chính là người như vậy.
Lâm Tuyết Tuệ quả nhiên không phụ lòng cô, hời hợt nói: "Mặc dù tôi là bạn cậu, nhưng tôi lại không có quyền đi quản chuyện của các cậu, chỉ cần các cậu cảm thấy tốt là đủ rồi."
Ôn Liễm cảm động mím chặc môi "... Cám ơn..." Vô cùng vui mừng khi có một người bạn như vậy.
"Cố gắng lên đi." Lâm Tuyết Tuệ cuối cùng khích lệ nói: "Con đường này có chút khó đi, nhưng tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ kiên trì đến cùng, nếu cần giúp gì, bọn tôi luôn sẵn sàng."
Bọn tôi luôn sẵn sàng.. Ôn Liễm nhắm mắt lại, mở ra, trong con ngươi lại khôi phục tự tin.
Không có chứng cớ xác thực thì lời đồn đãi vĩnh viễn là lời đồn đãi, không thể thành sự thật được. Mình sợ cái gì? Mình có gì phải sợ? Trên đời này có đúng sai tuyệt đối sao? Cho dù bây giờ có người tới mắng vào mặt cô, cô cũng dám lý trực khí tráng phản bác lại.
Sau khi nghĩ thông suốt, mới đầu còn định đi xem tờ rơi viết cái gì, còn giờ thì liếc mắt thôi cô cũng không thèm nữa. Bây giờ lo lắng duy nhất của cô chình là lời đồn đãi, vạn nhất nó truyền tới tai Cố Tiện Khê, chị ấy sẽ nghĩ như thế nào. Mặc dù cô tin tưởng học tỷ sẽ giống mình không lùi bước, nhưng nếu vì chuyện này mà sinh khí là không đáng giá.
Cô về nhà, ăn cơm với Cố Tiện Khê xong, theo như thường lệ Cố Tiện Khê nấu cơm thì cô phải rửa chén, Ôn Liễm ngoan ngoãn đeo tạp dề, bưng chén dĩa vào phòng bếp.
Mở khóa vòi nước, nước chảy rào rào ra ngoài. Cố Tiện Khê ở bên ngoài trêu chọc Penicillin.
Bất quá mới có mấy ngày, Penicillin không còn bộ dáng gầy yếu như lúc cô mới nhặt được nữa, có thể là do được Ôn Liễm các nàng chăm ăn quá tốt, thân thể lớn một vòng, lông trên người cũng dài ra. Đặc biệt là lông hai bên má, so với lông trên người thì dài hơn một chút.
Nó bây giờ còn nhỏ, Cố Tiện Khê chỉ cần một tay là có thể ôm lấy nó. Một cái tay khác thì vuốt vuốt lông nó, dễ dàng nắm được một túm lông "Ôn Liễm, chị có cảm giác Penicillin không giống mèo Trung Quốc a?"
Tiếng nước chảy quá lớn, Ôn Liễm không có nghe rõ nàng đang nói gì, cố ý khóa vòi nước lại, hỏi "Chị mới vừa nói cái gì?" Cố Tiện Khê ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại cúi đầu tiếp tục sờ sờ Penicillin đem lời vừa nói thuật lại một lần.
Ôn Liễm suy nghĩ một chút, cô cũng cảm thấy Penicillin không giống như mèo nhà thông thường, nhưng màu lông lại không khác gì mèo thông thường, suy đoán nói: "Không chừng nó là hỗn huyết thì sao?"
Cố Tiện Khê đồng ý gật đầu một cái, Ôn Liễm thấy đây là một cái cơ hội tốt để hỏi, vừa dùng giẻ lau dầu mỡ trên dĩa, vừa làm bộ lơ đãng hỏi: "Học tỷ gần đây có nghe tin đồn bát quái gì trong trường học hay không?"
"Tin đồn bác quái gì vậy?" Cố Tiện Khê bắt chước Penicillin kêu meo meo, thanh âm mềm mại không giống như đang hỏi.
Penicillin lật cả người trên đùi Cố Tiện Khê, đem cái bụng trắng như tuyết phơi bày hoàn toàn trước mặt Cố Tiện Khê, tỏ ý muốn nàng sờ một cái. Cố Tiện Khê cưng chìu sờ đầu nó, sau đó sờ bụng nó.
Ôn Liễm cân nhắc sắp xếp từ ngữ, từ từ nói: "Ở trường học, em có nghe nói không biết là ai tung tin có hai người ở cùng một chỗ huyên náo cả trường."
"Nga?" Cố Tiện Khê tay sờ bụng Penicillin dừng một chút, nói: "Không có nghe nói."
Ôn Liễm yên tâm, tiếp tục rửa chén nói: "Em cũng không biết rõ lắm, dù sao chuyện này không liên quan tới chúng ta vậy là được rồi."
"Mấy ngày nay sao em không có tới phòng thí nghiệm?" Cố Tiện Khê thấy cô gần đây đều về nhà đúng giờ nghi ngờ hỏi.
"Tống giáo sư không có kêu em đi, em cũng không có đi." Ôn Liễm lắc lắc đầu nói.
Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng phòng thí nghiệm rất bận rộn, nhưng mấy ngày nay Tống Nguyên Câu không có kêu cô qua phòng thí nghiệm. Chẳng lẽ từ sau ngày hôm đó ông ấy vẫn chưa về trường, Ôn Liễm tổng có một ít dự cảm xấu quanh quẩn ở trong lòng, mãi mà không tan.
Nhưng hiếm khi có thể nghỉ ngơi, còn có thời gian bồi Cố Tiện Khê nữa cho nên liền không tra cứu, dù sao Tống Nguyên Câu có chuyện nhất định sẽ kêu cô tới phòng thí nghiệm.
Nhưng mà cô hoàn toàn không nghĩ tới là thời điểm gặp lại Tống Nguyên Câu, cũng không phải là ở trong phòng thí nghiệm của trường, mà là linh đường của nhà tang lễ ở ngoại ô.
Câu nói đầu tiên là mà ông ấy nói là "Ban đầu tôi còn muốn nhờ ông ấy chỉ bảo em, không nghĩ tới chuyện lại phát sinh như vậy..."
Trong cổ họng Ôn Liễm giống như bị thứ gì đó làm nghẹn lại vậy, hồi lâu mới có thể hé miệng thốt ra năm chữ "Lão sư nén bi thương...."
Mấy ngày không thấy Tống Nguyên Câu, hình như ông ấy già đi rất nhiều, trước kia luôn nghiêm túc giờ thì cũng không thể giả bộ nữa, cả người giống như bị hút hết sinh lực khí vậy, uể oải giơ tay lên, giọng khàn khàn nói: "Ông ấy cũng coi là một nửa lão sư của em, em đi lên dâng một đóa hoa cho ông ấy đi."
Ôn Liễm mím chặt môi, gật đầu một cái thật mạnh.
Linh đường treo đầy khăn trắng, ngay chính giữa để một cổ quan tài phủ vải trắng, thân nhân quỳ trước mặt quan tài một bên thút thít một bên đốt tiền vàng bạc. Hai bên là vòng hoa chỉnh chỉnh tề tề, phía trên còn treo câu đối phúng điếu giấy trắng mực đen. Toàn bộ linh đường không có mấy người, bọn họ hoặc là đang thút thít hoặc là cúi đầu trầm mặc, không khí ngột ngạt vô cùng.
Ôn Liễm cầm hoa cúc màu trắng, cất bước đi tới trước quan tài gỗ, khom người đặt hoa lên bên cạnh nó, sau đó chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu lên.
Nhớ lại trước kia, khuôn mặt mập mập mang mắt kiếng độ dầy như đít chai, cười híp mắt. Bây giờ chỉ còn tấm hình trắng đen, được treo ngay chính giữa linh đường phía trên còn rũ hai đạo bạch lăng.
Cái tin tức nói bác sĩ bị bệnh nhân đâm mấy đao chính là ông ấy.... Ngày đó Tống Nguyên Câu nhận được cuộc gọi bất ngờ kia, hoang mang rối loạn ra ngoài chính là được mời đi cứu ông ấy... Đồng thời mấy ngày nay Ôn Liễm không có thấy Tống Nguyên Câu, vì lão sư còn đang trong phòng giải phẫu cứu ông ấy....
Bởi vì Tống Nguyên Câu đã từng là một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, hơn nữa còn có mấy chục năm kinh nghiệm, người có thể cứu Lưu Chí An đang nguy kịch lúc ấy cũng chỉ có một mình lão sư...
Nhưng rốt cuộc lại không có cứu được người, Lưu Chí An đi rồi...
Trong chớp mắt một người sống sờ sờ cứ như vậy qua đời, Ôn Liễm biết quy luật sinh tử cũng không tiếp thụ nổi.
Rõ ràng đang oán trách nghề bác sĩ này khó làm...
Rõ ràng nói chưa tới mấy năm liền có thể về hưu hưởng phúc....
Rõ ràng ngày đó vẫn còn nói, muốn mình báo danh bệnh viện bọn họ, chỉ bảo mình thực tập...
Cứ như vậy rời đi? Là do bị bệnh nhân của mình đâm chết...
Ôn Liễm lảo đảo trở lại bên người Tống Nguyên Câu, chỉ thấy Tống Nguyên Câu ánh mắt trống rỗng nhìn tấm hình trắng đen treo trên tường, trong mắt tràn đầy tia máu nói: "Vẫn không thể cứu được, tôi... vô năng..."
"Cái này không thể trách lão sư..." Ôn Liễm cố nén ưu tư, khuyên nhủ.
Tống Nguyên Câu lắc đầu, thân thể cũng đung đưa theo. Ôn Liễm vội vàng đỡ ông ấy, nhìn sắc mặt không tốt lắm, thân thể cũng lảo đảo muốn ngã, lo lắng dò hỏi: "Lão sư, người có muốn về nghỉ một chút hay không?"
Tống Nguyên Câu cảm thấy hoa mắt, nhắm mắt lại hy vọng có thể ổn định lại, tay áo nói: "Không có sao..." Mặc dù đã mấy ngày không có nghỉ ngơi, nhưng ông vẫn tin tưởng mình còn có thể chống đở được.
Ôn Liễm còn muốn khuyên nữa, lời còn chưa thốt ra miệng, cảm giác thân thể Tống Nguyên Câu mềm nhũn ngã xuống. Cô giơ hai tay ra dùng sức đỡ ông ấy, nhưng do trọng lượng cơ thể, Tống Nguyên Câu vẫn té xuống.
Ôn Liễm đột nhiên gặp chuyện này, tay chân luống cuống, đưa tay bấm nhân trung của Tống Nguyên Câu kêu: "Lão sư! Lão sư!"...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT