Ôn Liễm nghe lời liền nhích qua một tý, Cố Tiện Khê giơ tay lên nhẹ nhàng nhéo lỗ tai của cô, ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa vành tai. Ôn Liễm bị động tác trêu đùa của nàng làm cho mặt đỏ tới mang tai, khí thế yếu đi gấp mấy lần “Học tỷ, chị muốn làm gì?” Tim ở trong lồng ngực bình bịch đập loạn.

“Em đoán xem?” Cố Tiện Khê híp mắt, nhích tới gần mặt Ôn Liễm hơn.

“!!!” Tối hôm nay, Ôn Liễm bị dọa không ít, trung bình một giờ bị hù một lần, cô cảm thấy tim mình cũng sắp nổ rồi.

Nguyên tưởng rằng bản thân là thích tiểu bạch thỏ, thế nào mà tiểu bạch thỏ đột nhiên hóa thành tiểu hồ ly rồi??!! Là do uống rượu???!! Hay là, học tỷ thật sự có một mặt này chẳng qua là cô không biết mà thôi??!!! Ai có thể tới nói cho cô biết được không?!!!

Cho đến khi hơi thở hai người quấn quít chung một chỗ, Ôn Liễm mới từ bỏ ý định, nhắm mắt lại, mặc cho Cố Tiện Khê tàn phá trên môi của mình. Bàn tay đặt lên sau lưng nàng, nhẹ nhàng xoa ấn.

Tiểu hồ ly liền tiểu hồ ly đi, dù sao cũng là cùng một người. Mà cô lại yêu người kia.

Hồi lâu sau, Cố Tiện Khê chống lên vai Ôn Liễm, đem hai người tách ra, nói “Em để chị đợi lâu như vậy, chị phải trừng phạt em.”

Ôn Liễm mỉm cười, đầu ngón tay giúp nàng sửa sang lại mấy sợi tóc có chút xốc xếch trên trán “Trừng phạt thế nào?”

“Em nói đi em có chấp nhận không?” Cố Tiện Khê có chút tuỳ hứng nói.

Ôn Liễm trầm ngâm một chút, vểnh môi gật đầu một cái, cô ngược lại muốn xem học tỷ trừng phạt mình như thế nào.

Cố Tiện Khê tự nhiên cười một tiếng, cúi người xuống, đôi môi ấm áp dán lên cổ Ôn Liễm hít một hơi, sau đó buông ra. Ở trong bóng tối nhìn không quá rõ ràng, nhưng nàng biết, không lâu sau chỗ đó sẽ hình thành con dấu màu đỏ thẫm, mấy ngày cũng không biến mất.

Nàng ngửa đầu nhìn Ôn Liễm đang mặc nàng làm xằng làm bậy hỏi “Đau không?” Nàng vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này, không biết cảm giác bị hút là như thế nào.

Ôn Liễm không nghĩ tới đây cũng là trừng phạt, nâng lên tay sờ sờ chỗ bị hút, nhiệt độ trên môi vẫn còn lưu lại nhưng cũng không có cảm giác gì, lắc đầu một cái.

Nếu không có cảm giác, Cố Tiện Khê không nhịn được ở bên trái lại hút một cái, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi ôn nhu liếm một chút. Ôn Liễm như bị giật điện vậy, lông tơ sau lưng cũng dựng lên hết.

Cố Tiện Khê làm xong những chuyện này, mới hài lòng buông Ôn Liễm ra, nói “Tốt lắm, ngủ ngon.” Vừa nói liền đem cánh tay Ôn Liễm làm gối, cuộn người lại rúc trong ngực cô, nhắm mắt lại.

Ôn Liễm cúi đầu hôn lên trán của nàng một cái, rù rì nói “Ngủ ngon.” Sau đó cũng nhắm hai mắt lại.

Thành phố về khuya, đèn đuốc sáng choang như cũ. Trên đường chính xe tới xe đi, dòng xe chạy thật giống như chưa bao giờ ngừng nghỉ, đèn pha đầu xe cũng chiếu sáng cả con đường cái. Ban đêm không ngờ lại đẹp như vậy, ánh trăng tản ra ánh sáng nhàn nhạt, ngôi sao vây quanh nó chưa bao giờ rời đi.Sáng sớm Ôn Liễm liền bị đồng hồ báo thức đánh thức. Buổi sáng học tỷ có lớp, cô sợ bản thân vạn nhất dậy muộn nên trước khi ngủ đã đặt sẵn đồng hồ báo thức.

Khó chịu đưa tay ra lấy điện thoại di động, để trước mặt, đấu tranh mở mắt ra, còn không có thấy rõ thời gian liền bị ánh sáng kích thích khép mắt lại, dựa vào trực giác, Ôn Liễm nhấn loạn trên màn ảnh may mắn tắt được chuông báo thức.

Ôn Liễm cầm điện thoại di động, mệt mỏi hít một hơi, giống như mới vừa làm việc đòi hỏi nhiều sức lực vậy. Mấy động tác của cô đánh thức Cố Tiện Khê đang ngủ say, nàng cử động, mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Ôn Liễm rồi lại cúi đầu, lười biếng hỏi “Mấy giờ rồi?” thanh âm nói chuyện lúc sáng sớm cũng mềm nhũn như tóc của nàng vậy.

Mà thanh âm Ôn Liễm mang một chút khàn khàn, càm cà cà lên trán nàng, nói “Còn sớm, chị ngủ một tý nữa đi.”

Cố Tiện Khê nghe cô nói như vậy, yên tâm, thật sự nhắm mắt lại, ngủ thêm mấy phút.

Sau khi hai người thức dậy, cùng nhau đánh răng rửa mặt.

Ôn Liễm đứng ở trước gương, ngẩng đầu lên, thấy trên cổ có hai vết hôn tươi mới, đỏ thẩm rất là rõ ràng. Cộng thêm da cô lại trắng, lướt qua cũng có thể thấy.

Học tỷ chẳng qua là hít một hơi thôi, cô cho là qua một đêm là có thể biến mất, không nghĩ tới còn lưu lại sâu như vậy, cái này có thể là phiền phức lớn đây. Cô nâng cổ áo lên, mặc dù có thể che kín một phần nhưng vẫn sẽ lộ ra hơn phân nửa.

Vậy phải làm sao bây giờ, cho dù người ta có nhìn thấy cũng không sao nhưng mà có chút xấu hổ a.

“Ôn Liễm, em ở trong toilet làm gì vậy? Tại sao lại lâu như thế?” Cố Tiện Khê thu thập đồ đạc xong, nhô đầu ra hỏi.

“Học tỷ, cái này...” Ôn Liễm kéo cổ áo ra, vết hôn bị bại lộ khó có thể dùng lời để diễn tả.

Cố Tiện Khê đi vào toilet, nhìn dáng vẻ củ kết của cô, cố nhị cười, nói “Chị có biện pháp rồi.”

Ôn Liễm mặt đầy mong đợi nhìn nàng đi tới phòng ngủ lấy ra một hộp kem nền trong túi xách, trở lại toilet, ngón tay quệt một tý sau đó thoa lên cổ mình.

Cố Tiện Khê một bên tỉ mỉ xoa, một bên nói “Lần trước Tư Di cho chị dùng thử, vẫn để trong túi xách nhưng không có lấy ra dùng, không ngờ bây giờ lại có ích như vậy...”

Ôn Liễm không biết tại sao lại cảm thấy buồn cười như vậy “Em không nghĩ tới lần đầu tiên dùng kem nền là để che vết hôn a...”

...

Thời điểm Ôn Liễm ngồi vào bàn thì chuông vào học vừa vặn vang lên. Cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng, vừa kịp giờ.

Kem nền mặc dù có thể làm cho vết hôn nhạt đi một tý nhưng vẫn có thể dễ dàng bị nhìn thấy. Cho nên cô mới phải quay về phòng ngủ, đổi sơ mi khác, thuận tiện lấy balo luôn. Cài nút áo áo sơ mi chỉnh chỉnh tề tề lại, cổ áo của cái này cao hơn cái cũ một chút, vừa vặn che kín toàn bộ vết hôn.

Cao Tĩnh Kỳ và Lâm Tuyết Tuệ đến sớm hơn cô một chút, giúp cô giữ chỗ. Cao Tĩnh Kỳ lật tập của mình ra phát hiện bản thân chưa có chép bài liền sao chép bài của cô. Nàng một bên vừa sao vừa nói “Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu cúp học chứ, ai ngờ vẫn tới lớp.”Bởi vì nàng nghiêng qua, Ôn Liễm dưới sự phòng bị cẩn thận sợ bị nàng thấy dấu vết trên cổ, kéo kéo cổ áo lên một tý nói “Sao tôi dám cúp cua chứ, dược lý lão đầu hung dữ như thế nào cậu cũng biết mà, nếu tôi không tới lỡ bị phát hiện thì làm sao?”

Các nàng đang trong giờ dược lý. Lão sư dược lý nổi danh hung dữ, ngoại trừ trong tiết học kêu vài người đứng lên trả lời câu hỏi còn hay cho cả lớp làm bài kiểm tra nhanh. Nếu không làm bài thì coi như bị không điểm.

“Cậu yên tâm, tôi và Tuyết Tuệ sẽ yểm hộ cho cậu.” Cao Tĩnh Kỳ chân thành thề thốt.

Ôn Liễm biết nàng vẫn chưa nói hết, lẳng lặng chờ đợi.

“Nhưng mà....cậu phải cho chúng tôi một chút lợi ích.” Cao Tĩnh Kỳ cười gian nói, Lâm Tuyết Tuệ ở sau lưng nàng từ chối cho ý kiến gật đầu một cái.

Ôn Liễm “...”

Lâm Tuyết Tuệ ở sau lưng Cao Tĩnh Kỳ chọt chọt, Cao Tĩnh Kỳ nhận được ra hiệu, để bút xuống, nghiêm túc chất vấn Ôn Liễm “Thành thật khai báo, tối hôm qua cậu đi nơi nào?! Vì sao một đêm không về?! Có phải ở sau lưng chúng tôi ăn vụng không?! Có mang một phần về cho chúng tôi hay không?! Hay là làm chuyện xyz gì rồi?!”

Khi nàng nói chuyện xyz, những người trước mặt nghe được rối rít quay đầu về phía sau nhìn, muốn biết ai làm chuyện xyz.

Ôn Liễm lúng túng cười cười với mấy người đó, bọn họ quay người lại, mặt đỏ tới mang tai phản bác Cao Tĩnh Kỳ “Không có, không có, không có, không có, cái gì mà xyz chứ!” Càng nói càng tận lực thấp giọng, không để cho mấy người trước mặt xoay lại nữa.

“Bây giờ cậu có thể giữ yên lặng, nhưng những gì cậu nói sẽ là bằng chứng trước tòa!” Cao Tĩnh Kỳ tiếp tục nghiêm trang nói.

Ôn Liễm không nói tiếp nữa “...”

Sau khi tan lớp, Ôn Liễm nhận được tin nhắn của Tống Nguyên Câu bảo cô đi phòng thí nghiệm một chuyến. Cô nhớ lại mấy ngày trước lão sư nhiều lần kêu cô mà cô không có đi.

Lần này đi nhất định sẽ bị chửi cho thúi đầu... Suy nghĩ cũng có chút rét run đây. Nhưng nếu không đi ngày mai cũng phải gặp thô,... đường nào cũng không có kết quả gì tốt...

Đi cũng chết, không đi cũng chết, vậy thà chết sớm.

Ôn Liễm cắn răng, quyết định bây giờ sẽ tới đó. Không kịp ăn cơm, lập tức chạy tới phòng thí nghiệm. Mới vừa vào cửa, đúng như dự đoán liền bị Tống Nguyên Câu mắng một trận té tát.

Lúc Tống Nguyên Câu mắng cô, Ôn Liễm không nói một lời mặc ông ấy mắng, thỉnh thoảng gật đầu một cái, tỏ ý bản thân biết lỗi rồi. Chờ Tống Nguyên Câu đem tức giận phát tiết xong, cô mới dám nhận sai nói “Sau này em sẽ không hành động như vậy nữa.”

Tống Nguyên Câu xụ mặt hỏi “Mấy ngày nay em đi nơi nào? Tại sao không đến?”

“À...” Ôn Liễm củ kết, phảng phất có nỗi niềm khó nói.

Cô không chịu nói, Tống Nguyên Câu cũng không muốn truy hỏi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu một cái, thở dài nhượng bộ nói “Sau này không cho phép tái phạm.”

Ôn Liễm nào dám trái lời, liên tục chấp nhận.

Thấy Ôn Liễm thành tâm sửa đổi, Tống Nguyên Câu hài lòng gật đầu, bảo cô bắt đầu giúp mình làm thí nghiệm.

Không lâu sau ngày chung một chỗ với học tỷ chính là lễ tình nhân. Tuy nói là lễ tình nhân, thật ra thì cũng chỉ là ngày mười bốn mà thôi. Màu trắng? Màu bạc? Màu đen? Màu đỏ? Còn có màu vàng?

Ho khan một cái, dù sao thì cũng chỉ là một cái lễ tình nhân thôi.

Lúc trước còn độc thân, trừ mùa xuân ra thì mùa nào cũng giống nhau, nhưng một khi yêu rồi sẽ bất đồng, trừ tiết thanh minh ra thì dịp quan trọng nào cũng phải để ý. Bây giờ có thể dùng kỳ nghỉ tiết thanh minh vào việc tư rồi.

Ôn Liễm vì để cho có một kỳ nghỉ có ý nghĩa, đã tốn không ít công phu.

Thật may là lễ tình nhân là vào thứ bảy, có thể quang minh chính đại hẹn học tỷ đi chơi rồi. Ôn Liễm chọn xong địa điểm đi chơi, hẹn Cố Tiện Khê. Đến sáng sớm ngày đó, cô dậy rất sớm, trong balo chất đầy vật dụng cần thiết, sau đó tới dưới lầu ngủ học tỷ đứng chờ.

Thời điểm Cố Tiện Khê đi tới kêu “Ôn Liễm.”

Cô xoay người, vui mừng nhìn một cái lại phát hiện bên cạnh Cố Tiện Khê có thêm một người...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play