"Tôi không có hiểu lầm! Anh buông tôi ra! Đừng có dùng đôi tay đã ôm chị ta để ôm tôi! Tôi bị dị ứng!" Diệp Tiểu An tránh anh không thoát, không thể làm gì khác hơn là nhấc chân dùng đôi giày cao nhọn của mình đạp vào mũi giày anh ép buộc anh buông tay.
Giang Thiệu bị đau nên hơi thả lỏng, thay đổi qua nắm cổ tay cô, "Để anh nói hết có được hay không? Cận Thanh hiện tại ——"
Cận Thanh, lại là Cận Thanh. Diệp Tiểu An cảm thấy tâm trạng đè nén mấy ngày qua của mình đã dâng lên cao nhất, không biết hơi sức từ đâu ra mà có thể hất anh ra, khàn cả giọng hô to với anh. "Giang! Thiệu! Đời này tôi không muốn nghe thấy cái tên đó nữa!"
Ở ngoài cửa nhà hàng có đặt vài người tuyết đeo đèn nhấp nháy đẹp mắt, Diệp Tiểu An tức giận vô cùng, liều mạng nhấc đầu một người tuyết ném lên người Giang Thiệu. "Tôi chịu đủ rồi được chưa? Được chưa? Tại sao giữa chúng ta dù thế nào cũng có chị ta? Tại sao? Anh không quên được chị ta thì cứ ở bên chị ta! Còn đuổi theo tôi làm cái gì? Đi trông nom quá khứ của anh đi! Đi quan tâm tình yêu đáng buồn của anh đi! Diệp Tiểu An tôi, không, thèm, anh!"
Mỗi khi cô nói một câu liền ném một cái đầu người tuyết về phía anh, bao gồm cả trái cà chua dùng làm mắt người tuyết, cũng thảy hết tức giận qua. Giang Thiệu không trốn không tránh bị ném tuyết và cà chua ướt người, chung quanh có nhiều người xem náo nhiệt, anh cũng chưa từng nhếch nhác như thế, nhưng anh lại không hề bận tâm. Cô không tìm được thứ gì để ném liền chống hai đầu gối thở dốc, Giang Thiệu đi qua nắm tay nhỏ lạnh cóng của cô đưa đến bên môi hà hơi, lòng bàn tay ma sát, mượn sức nóng làm ấm cho cô.
"Phải làm gì em mới tin tưởng bây giờ anh chỉ muốn một mình em!" Giang Thiệu cúi đầu, cánh môi dính vào trên bàn tay lãnh lẽo của cô. "Cô ấy đã là quá khứ nhưng em không phải, Tiểu An, anh ——"
"Nếu như anh muốn nói mấy từ đó, em khuyên anh nên nuốt trở về!" Diệp Tiểu An ngăn lời anh nói, cố gắng rút tay ra khỏi tay của anh, "Nếu như bây giờ anh chỉ vì an ủi tôi, vì giữ tôi lại, thì đừng làm dơ mấy từ đó, cũng đừng làm dơ tôi, bởi vì anh như thế không xứng với tình cảm tôi dành cho anh!"
Giang Thiệu nhắm hai mắt lại, cảm giác vô lực xông lên đầu, anh không hiểu cô rốt cuộc muốn cái gì. Cô muốn tình yêu, anh cho. Cô muốn nghe anh nói yêu, lúc anh có thể nói thành lời thì cô lại không cần. Một Diệp Tiểu An lại còn khiến anh luống cuống bó tay hơn cả lúc đối mặt Cận Thanh, cảm giác tức giận liền tản ra theo cảm giác vô lực. Anh buông lỏng tay, lui về phía sau nửa bước, cười như không cười nhìn cô.
"Vậy người đàn ông thế nào mới xứng với em? Em nói xem! Tôi cũng chỉ có một đoạn quá khứ thôi, lại bị em níu lấy không thả? Vậy tình cảm em dành cho Tả Trí thì sao? Em ở chung với tôi liền có thể quên cậu ta không còn một mống sao? Hay là những giọt nước mắt em chảy vì cậu ta trước đó đều là già? Dùng để tranh thủ sự đồng tình của người khác thôi? Tả Trí dùng thân phận đã kết hôn qua lại với em lừa tình cảm của em nhưng em có thể không so đo, đến phiên tôi có bạn gái trước thì lại không đáng tha thứ sao? Diệp Tiểu An, em có chừng có mực, đừng ——"
Giang Thiệu nói một nửa thì dừng lại, tầm mắt rơi vào trên người người đàn ông sau lưng Diệp Tiểu An.
Diệp Tích Thượng đến gần, một tay khoác lên trên vai Diệp Tiểu An để bảo vệ, rồi ôm cô vào trong lòng ngực mình. "Đừng như thế nào?"
Tiếp thu được ánh mắt khiêu khích của anh, Giang Thiệu liền nhếch khóe miệng chê cười. "Đây là việc của tôi và cô ấy, người khác không có tư cách nhúng tay."
"Người khác? Có phải anh quên tôi là anh trai em ấy, là người có tư cách nhúng tay vào mọi chuyện của cô ấy nhất."
Giang Thiệu lặp lại từ "anh trai" thật nhỏ trong miệng, nhếch lên một đường cong đùa giỡn. "Anh muốn nhúng tay vào chuyện của cô ấy hay là nhúng tay vào cuộc đời của cô ấy."
Ánh mắt Diệp Tích Thượng rét lại, Giang Thiệu cười khẽ. "Dùng danh nghĩa anh trai nhiều năm như vậy, thật đúng là dụng tâm lương khổ."
Diệp Tiểu An cau mày suy tư hàm nghĩa trong lời nói của Giang Thiệu, nháy mắt liền giận không kềm được. "Giang Thiệu anh điên rồi sao? Anh đang nói cái gì chính anh biết không?"
"Tôi đương nhiên biết, người đàn ông này có rắp tăm gì với em, em biết không?"
Giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Giang Thiệu làm Diệp Tiểu An cảm thấy buồn cười, cô nhìn thẳng vào đáy mắt đen nhánh của Giang Thiệu, kiên định mở miệng. "Anh ấy là người quan trọng nhất đối với tôi trên thế giới này, tôi có thể không có bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể không có anh ấy!"
Diệp Tích Thượng tham dự từng giai đoạn lớn lên của cô, gia đình đặc biệt trường hợp đặc biệt khiến tình cảm ở giữa bọn họ đã vượt quá mức bình thường, càng xa anh em trong gia đình bình thường. Bọn họ dựa vào nhau vượt qua mấy ngày khó khăn nhất trong đời, không biết họ tên thật của mình, nhưng lại chưa bao giờ vì thế mà bi thương. Mặc dù Cảnh Thiên đã bỏ đi từ lúc cô còn nhỏ, lại còn đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Cẩm Niên, nhưng cô luôn cảm thyấ mình vẫn may mắn, chỉ vì trong cuộc đời này có một người đàn ông được gọi là anh trai đã nuôi cô lớn lên, anh ấy đã cố gắng hết sức cho cô một gia đình.
Giang Thiệu bỗng chốc nheo mắt lại. "Em có ý gì? Trong 'bất kỳ ai', cũng bao gồm tôi?"
Cổ họng Diệp Tiểu An xót xa đau đớn, lại vẫn không chút do dự gật đầu. "Uh"
"Oh." Giang Thiệu tức giận cũng cười, âm thầm siết hai quả đấm, vẻ tức giận qua lại ở đáy mắt. "Thật là anh có tình em có ý. Diệp Tích Thượng, anh chờ cô ấy lớn lên chắc vất vả lắm, một cô em gái ngon miệng mê người đã nuôi nhiều năm vậy rồi mà cuối cùng lại bị người đàn ông khác ăn sạch sành sanh, trong lòng anh có phải hận muốn chết hay không? Có hối hận không có sớm chiếm cô ấy thành của mình hay không?"
Diệp Tiểu An hít vào một ngụm khí lạnh, không dám tin Giang Thiệu sẽ nói ra những lời như vậy. Còn chưa chờ cô nói gì đã cảm thấy bị một sức lực đẩy ra, bên tai vang lên một câu nói chứa đựng tức giận. "Tôi thấy anh đúng là muốn bị đánh!"
Diệp Tích Thượng đẩy Diệp Tiểu An ra, đồng thời quyền đã vung về phía Giang Thiệu. Lần này Giang Thiệu cũng không chỉ thủ chớ không tấn công như lần trước, tránh thoát quyền của anh xoay tay lại giáng một đòn nghiêm trọng. "Trước nể anh là anh trai cô ấy tôi mới không đánh lại, thật ra thì đấu một trận không tồi!"
Hai người đàn ông mãnh liệt như sư tử hổ báo trong nháy mắt liền đánh nhau, Diệp Tiểu An nhìn mà kinh hãi, vừa định đi lên ngăn lại thì bị người khác đoạt trước.
"Tiểu Thiệu! Tiểu Thượng! Tất cả dừng tay!"
Một giọng nữ mềm mại truyền vào đúng lúc, hai người vốn không muốn để ý tới nhưng lại ý thức được cái gì đồng thời ngừng tay. Tim của Diệp Tiểu An bỗng dưng căng thẳng, tay chân lạnh cả, chuyện cô lo lắng nhất rốt cuộc xảy ra.
Cảnh Thiên khoác áo choàng từ trong đám người chậm rãi đi ra, đều là con của bà, bà không có cách nào nhìn con của mình tự giết lẫn nhau. Giang Thiệu có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên, "Mẹ? Sao mẹ ở chỗ này?"
Diệp Tích Thượng càng giật mình hơn anh, anh nhất thời sợ run, nghiêng đầu nhổ ngụm máu xoa cằm, liếc nhìn Cảnh Thiên lại liếc nhìn Giang Thiệu, châm chọc nhếch khóe miệng cười. "Anh ta là con trai của người đàn ông của bà?"
Việc đã đến nước này Cảnh Thiên đã không còn cách giấu giếm."Đúng, Tiểu Thiệu, mẹ không có nói con biết là vì ——"
"Ngừng!" Diệp Tích Thượng giơ tay lên ngăn bà, khinh thường nhổ một ngụm. "Cảnh Thiên, tôi không đánh phụ nữ, hôm nay ta xác thực nghĩ rách cái lệ này, nhưng bởi vì Diệp Cẩm Niên ta nhẫn nhịn xuống, bà nhớ bà không chỉ nợ ông ấy một cái tát này đâu." Anh xoay người lại kéo tay Diệp Tiểu An bỏ đi.
"Anh. . . ." Diệp Tiểu An vừa mới nói một chữ, cổ tay liền truyền đến đau đớn. Sức lực Diệp Tích Thượng siết của cô có phần không khống chế được, trong lòng có sự tức giận không cách nào đè nén được.
"Tiểu An!" Giang Thiệu kéo một cái tay khác của Diệp Tiểu An, một giây kế tiếp liền bị Diệp Tích Thượng kéo trở lại nhanh như tia chớp. Diệp Tích Thượng che chở cô ở phía sau, đưa ngón trỏ ra cảnh cáo anh. "Còn tìm gặp em ấy nữa, tôi sẽ phế bỏ cánh tay này của anh!"
Giang Thiệu thừa nhận Diệp Tích Thượng quả thật rất có bản lĩnh, nhưng việc muốn đánh thắng mình tuyệt đối không phải là nói suông đơn giản. Giang Thiệu tự nhiên sẽ không để sự cảnh cáo của anh ở trong mắt. "Anh chưa chắc có bản lãnh này! Chuyện của tôi và Tiểu An còn chưa nói xong, anh muốn dẫn cô ấy đi thì phải hỏi ý kiến của tôi trước!"
Giang Thiệu hiếm khi lộ ra tính khí thiếu gia. Giờ phút này Diệp Tích Thượng chính là một con sư tử đang bị mất khống chế, Diệp Tiểu An hoàn toàn cảm thụ được sự giận dữ trong lòng anh, cô biết không kịp ngăn cản nữa thì hai người đàn ông này thật sẽ làm ra hậu quả không thể chịu nổi, cô không thể nào chịu được việc một người nào trong đó bị tổn thương, cô phải làm gì đó.
"Anh có lầm hay không?" Diệp Tiểu An lạnh nhạt nhìn Giang Thiệu, đồng thời ôm lấy cánh tay Diệp Tích Thượng, chỉ sợ anh kích động sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ. "Tôi đi với ai còn phải hỏi ý kiến của anh sao? Anh là ai của tôi chứ? Giang Thiệu, anh quá tự cho là đúng, lời nên nói đã sớm nói rõ ràng, tôi và anh không thể nói được gì."
"Diệp Tiểu An! Em quá đáng cũng phải có giới hạn! Nhiều phụ nữ như vậy, Giang Thiệu tôi không phải không có em thì không được!" Giang Thiệu cắn răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm, cảm thấy sự nhẫn nhịn của mình đã bị sạch sẽ. Anh đã nói chuyện rõ ràng như vậy mà cô lại vẫn ấp ấp ôm ôm lôi lôi kéo kéo với Diệp Tích Thượng trước mặt anh!
"Tiểu Thiệu! Con đừng có nói không lựa lời, lời khốn khiếp gì cũng nói ra hết!" Cảnh Thiên kinh hoảng, oán trách đẩy anh. "Diệp Tử, nó đang nổi nóng, con ngàn vạn đừng để trong lòng."
"Con không để trong lòng." Diệp Tiểu An nhìn anh chăm chú chốc lát, miệng lạnh nhạt tỉnh táo trả lời một câu. "Nhiều đàn ông như vậy, Diệp Tiểu An tôi cũng không phải không có anh thì không được, gặp lại, không, không gặp lại nữa."
Dứt lời, Diệp Tiểu An liền lôi kéo Diệp Tích Thượng rời đi, cô biết tầm mắt của Giang Thiệu vẫn đuổi theo mình, nhưng từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại liếc anh một cái.
Nếu như, giờ phút này cô xoay người lại vọt vào trong ngực anh làm nũng giống như trước, thậm chí không nói một lời dịu dàng mà chỉ cần đi từ từ tới chỗ anh như con mèo nhỏ, bọn họ sẽ tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Nếu như, giờ phút này anh xông lại ôm lấy cô xấu xa trêu chọc cô mấy câu giống như trước, thậm chí không cần nói xin lỗi chỉ cần nắm tay cô đặt lên môi hôn một cái, bọn họ sẽ quên mấy lời nói làm người ta đau lòng.
Nhưng những chuyện nếu như này, cũng chỉ là nếu như.
Lúc ban đầu không quen biết, cuối cùng sẽ không quen biết nhau.
Một người luôn rối rắm trong lòng vì đối phương không bỏ được tình cảm hai mươi bốn năm trước khi gặp cô, còn một người khác có thể tỉnh táo xử trí bất cứ chuyện gì lại rối loạn không lựa lời, tổn thương nhau vào lúc này.
Ai sẽ nghĩ tới câu "không gặp lại" lúc này lại thật một câu thành sấm.
Cảnh Thiên kêu bọn họ không được, lại càng không có biện pháp với Giang Thiệu. Cho đến khi không thấy bóng dáng quật cường của Diệp Tiểu An nữa, Giang Thiệu liền cười lạnh tự giễu, gót chân bắt đầu xoay tròn bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT