Trần Dao giao công ty cho cấp dưới, cho mình nghỉ dài hạn. Tả Trí vẫn thỉnh thoảng đến tìm cô, Trần Dao chưa bao giờ cho anh vào nhà. Anh cũng không cưỡng cầu, xe chỉ dừng ở dưới lầu nhà cô, chờ cả ngày hoặc là cả đêm, ngày hôm sau lại đi làm, mưa gió không đổi. Mỗi ngày một bó hoa hồng, một món quà tặng nhỏ, các loại thực phẩm dinh dưỡng sau khi phá thai, mà Trần Dao thì luôn ném vào thùng rác trước mặt anh, nhìn cũng không nhìn một cái.
Chợt có một ngày, Tả Trí ở trong xe chờ đợi như thường ngày, thì nhìn thấy Trần Dao quang vinh chói lọi đi về phía mình, anh vui mừng mở cửa xe nghênh đón. "Sao em lại đi ra, bên ngoài gió lớn, bây giờ sức khỏe của em còn yếu phải cẩn thận đừng để bị mắc bệnh."
Trần Dao hơi mỉm cười nói, "Có chuyện muốn nói với anh, sắp có một người bạn tới đây, hi vọng anh đừng quấy rối."
Tả Trí gật đầu, "Yên tâm, anh không quấy rầy cuộc sống của em đâu."
"Cám ơn." Trần Dao nói xong liền xoay người rời đi. Trong chốc lát một chiếc xe hơi cao cấp dừng ở bên cạnh anh, một người đàn ông tây trang thẳng thớm khí chất bất phàm đi xuống. Tả Trí thấy anh ta đi vào nhà Trần Dao, chân mày trong nháy mắt chau chặt.
Cho đến đêm khuya, người đàn ông này mới rời khỏi nhà Trần Dao, liên tiếp mấy lần đều bị Tả Trí bắt gặp. Anh cũng đã không thể tự nói với mình người đàn ông đó chỉ là bạn làm ăn của Trần Dao. Trong lúc anh đang rối rắm thì nhìn thấy Trần Dao lên xe của người đàn ông kia. Anh không kềm chế được nữa, lái xe chặn đường đi của anh ta.
Người đàn ông có chút không vui, lại vẫn lịch sử, Tả Trí vòng qua anh ta trực tiếp mở cửa bên ghế phụ ra. "Đã trễ thế này em còn muốn đi đâu với anh ta?"
Trần Dao ngồi ở chỗ đó không động đậy, "Tôi có cần phải báo với anh không?"
Tả Trí không thể làm gì cô, chỉ đành phải chỉa đầu giáo về phía người đàn ông kia. "Cô ấy có chồng, anh muốn chơi hãy tìm người khác."
Người đàn ông lơ đễnh, "Có sao chứ, tôi cũng có vợ, vị tiên sinh này, anh dây dưa không thả nữa tôi sẽ báo cảnh sát, xin tránh ra một chút, cám ơn."
Trần Dao lạnh lùng chơi móng tay, "Anh đã đồng ý không quấy rối, quên à?"
Xe của người đàn ông đó huênh hoang chạy qua ngang mặt anh, Tả Trí nện một quyền ở trên xe mình. "Báo cảnh sát cái đầu mày! Gia chính là cảnh sát!"
Trần Dao nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ từ kính chiếu hậu, trên gương mặt xinh đẹp không có chút phản ứng nào. Người đàn ông vỗ vỗ vai của cô, cười cười an ủi. "Nhìn dáng vẻ thì anh ta quả thật còn yêu em, em cần gì ép buộc anh ta?"
Trần Dao sờ sờ bụng, cảm thấy sinh mệnh nhỏ chưa thành hình vẫn còn đang ở đây. "Chưa từng nghĩ tới giữa tôi và anh ấy sẽ xuất hiện loại vấn đề này, là tôi không đủ quan tâm anh ấy, nhưng xảy ra thì đã xảy ra, không phải bấm delete là có thể bỏ hết rồi làm lại."
Trần Dao biết bây giờ là thung lũng sâu nhất trong đời Tả Trí, Tả Liên Thành cự tuyệt gặp anh ta, Cận Mộc Vân không nói với anh ta câu nào, dù anh ta trở về cũng chỉ xem anh ta là không khí. Lại sinh ra khoảng cách với anh em tốt nhất, hiện tại cả đứa con cũng bị cô bỏ. Trừ một cuộc hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa, thì anh hai bàn tay trắng. Tình cảm nhiều năm khiến cô rốt cuộc không nhẫn tâm đến tai tòa án, như vậy sẽ khiến anh ta bị đả kích đến mức liên tiếp gặp tai nạn.
Diệp Tiểu An nghe được những chuyện đó từ miệng Cảnh Thiên, nửa ngày không nói ra được câu nào. Buổi tối Giang Thiệu làm thêm giờ, tranh thủ lúc rảnh rỗi muốn gọi điện thoại cho Diệp Tiểu An, nhưng nhìn thời gian cảm thấy quá muộn, lúc do dự thì điện thoại di động vang lên.
Giang Thiệu nhìn chằm chằm tên của Diệp Tiểu An trên màn hình, không tự chủ lộ ra nụ cười. "Còn chưa ngủ?"
Diệp Tiểu An nằm ở trên giường Giang Thiệu, thuận tay rút một quyển album hình từ tủ đầu giường của anh ra xem. "Anh cũng chưa ngủ?"
"Làm thêm giờ, em thì sao?"
"Em ở trong phòng anh, không ngủ được."
"Có phải nhớ anh không, ngày mai tan việc anh đi đón em, cứ tránh ở nhà mẹ hoài cũng không tốt."
Diệp Tiểu An đỏ mặt, "Em còn chưa gả cho anh, cái gì mà nhà mẹ hay không nhà mẹ? Ai bảo anh khi dễ em!"
"Ơ, có chỗ dựa quả là khác."
"Anh chờ xem, em còn muốn ở một tháng nữa!"
Lời này quả thật đả kích Giang Thiệu. "Em cố ý muốn bỏ đói anh, bỏ mặc đàn ông như thế em không sợ anh ăn vụng sao?"
Nói xong hai người cùng nhau nghĩ đến Tả Trí, nhất thời ai cũng không có lên tiếng. Album hình đều là hình của anh và Tả Trí chụp chung hồi nhỏ, Diệp Tiểu An càng xem càng cảm thấy kỳ cục, nên tùy ý lật loạn. Một tấm hình bỗng dưng đập vào mắt cô.
Diệp Tiểu An dừng tay lại, cắn môi nín một lát, "Không làm ồn anh, anh cứ làm việc tiếp đi."
"Vậy. . . . . . Ngủ ngon." Giang Thiệu cúp điện thoại, than nhẹ một tiếng tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Diệp Tiểu An nhìn chằm chằm tấm hình, trong lòng thấy chua muốn chết.
Trong hình là một nam một nữ, người đàn ông đã cởi ra nửa cái áo sơ mi, bao lấy cơ thể lõa lồ của người phụ nữ, mà đôi chân thon dài của người phụ nữ thì cuốn lấy hông của anh, giắt trên người anh, ngửa đầu hôn cằm anh, người đàn ông thỏa mãn nhếch khóe miệng lên. Góc độ chụp hình được chọn vô cùng hay. Mập mờ mà hấp dẫn, đẹp mà không thấp kém, nam nữ đều có mỹ cảm. Hơn nữa đường cong bên ngoài của người phụ nữ, vóc người hoàn mỹ cân xứng đủ khiến người ta ghen tỵ. Hai người đều chỉ lộ nửa bên mặt dưới, mà Diệp Tiểu An vẫn nhìn rõ đó là Giang Thiệu và Cận Thanh.
Nụ cười đó của Giang Thiệu, thật chói mắt.
Diệp Tiểu An yên lặng cất hình vào chỗ cũ, nằm xuống chuẩn bị ngủ, không bao lâu lại vọt ngồi dậy. Bối cảnh trong hình không phải nơi khác, chính là cái giường cô đang nằm.
Cô ôm y phục nhảy xuống tính toán về lại căn phòng Cảnh Thiên chuẩn bị cho cô, mới đi tới cửa lại dừng bước, nghĩ ngợi chốc lát lại xoay người trở về, hít sâu một hơi chui vào chăn lần nữa. Chuyện gì cũng không thể kiểu cách quá đáng, chuyện xảy ra giữa Giang Thiệu và Cận Thanh nhiều năm qua sợ rằng đâu chỉ một cái, người ta quen nhau bình thường có gì mà lòng cô lại chua xót? Lúc cô thắt hai bím tóc học cấp 2, không biết Giang Thiệu và Cận Thanh đã làm bao nhiêu lần trên giường này.
Người nào không có quá khứ, không phải cô cũng từng quen với Tả Trí sao? Nếu đã quyết định ở chung với anh ấy, thì phải tiếp nhận những sự thật này, huống chi như lời của Giang Thiệu, hiện tại anh đang nắm tay mình.
Diệp Tiểu An nói với mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn buồn cực kỳ, không biết đã ngủ mất từ lúc nào.
Nhịn suốt đêm, sáng sớm Giang Thiệu tan việc trực tiếp lái xe trở về nhà họ Giang, không có kinh động Cảnh Thiên còn chưa rời giường mà trực tiếp trở lại phòng của mình ở lầu hai. Cô gái nhỏ kia đang cuộn tròn mình lại trên giường, đắp chăn kín người như một con nhộng.
Giang Thiệu hôn một cái lên trán cô rồi cởi quần áo đi tắm.
Diệp Tiểu An đang ngủ thì cảm thấy có người "lột xác" cô ra, toàn bộ cảm giác lo lắng vì mất đi vỏ ngoài bỗng dưng xông tới, lập tức thức tỉnh cô. Giang Thiệu không ngờ đã khiến cô tỉnh, sợ cô phát tác cơn giận khi rời giường, trực tiếp khống chế tay chân nhân thể cúi đầu hôn cô, dù thế nào đi nữa anh vốn muốn làm vậy.
Hôn hôn liền hôn ra lửa, Giang Thiệu đói bụng rất nhiều ngày rồi, rất dễ kích động, vừa cởi áo ngủ của cô vừa trầm giọng hỏi cô, "Được không. . . . An An?"
"Không được. . . . Không có phòng ngừa. . . ." Diệp Tiểu An thở hổn hển cự tuyệt. Giang Thiệu đã là tên lắp vào cung thật sự không muốn dừng lại. Cắn răng một cái vẫn hạ quyết tâm cxông vào. Diệp Tiểu An kêu một tiếng, "Không được không được. . . . Có em bé thì sao?"
Giang Thiệu ngừng tạm, sau đó cười nhẹ, "Có thì có, từ sớm đã nói sẽ phụ trách với em tới cùng mà." Với lại đã qua giai đoạn nguy hiểm, làm sao lại bị trúng được.
Tình đến chỗ sâu, Diệp Tiểu An không có lý do cự tuyệt, cùng lắm thì sau đó uống thuốc. Giang Thiệu gấp gáp, nhưng trong động tác mạnh mẽ vẫn luôn mang theo sự dịu dàng không dễ dàng phát giác. Trong tiết tấu kẽo kẹt của giường gỗ, Diệp Tiểu An bị anh đưa lên một luồng sóng cao triều khó có thể ngăn cản, trong một khắc kia trong đầu cô lại xuất hiện tấm hình kia, hình ảnh Giang Thiệu dong ruỗi ở trên người người phụ nữ kia cứ hiện trước mắt cô không xua tan được.
Sau khi buông thả Giang Thiệu chôn ở trong cơ thể cô không chịu ra ngoài, hưởng thụ dư vị tuyệt vời. Diệp Tiểu An vịn cổ của anh nhỏ giọng hỏi. "Anh thấy thoải mái không?"
Giang Thiệu hôn mạnh một cái lên vai cô, "Ba hồn bảy phách đều bị em hút mất rồi, hôm nay trở về với anh đi."
Cảnh Thiên và Cận Mộc Vân ra ngoài tập thể dục trở về thì phát hiện xe Giang Thiệu ở đây, lầu một không có ai, liền lên lầu hai, "Tiểu Diệp Tử, Tiểu Thiệu đi ra ăn cơm, mẹ vào nha." Dứt lời liền đẩy cửa đi vào.
Giang Thiệu phản ứng nhanh chóng, vội vàng kéo chăn đắp lên hai người, Cảnh Thiên không ngờ mình lại cắt đứt công việc của hai người, bị sợ đến thiếu chút nữa la lên, sau đó vội vàng lúng túng lui khỏi phòng đóng kín cửa. "Hai đứa tiếp tục tiếp tục, khi nào muốn xuống ăn cơm đều được."
Giang Thiệu không sao cả, nhưng Diệp Tiểu An thì mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt núp ở trong chăn không chịu thò đầu ra, còn đẩy anh. "Anh đi ra ngoài. . . . Không làm! Mắc cỡ chết người!" Giang Thiệu cười, "Dù sao mẹ cũng đã biết chúng ta làm, không làm thì uổng quá!"
Cảnh Thiên vui sướng hài lòng xuống lầu, đúng lúc Giang Chấn trở về, khi hai người ăn xong thì Giang Thiệu mới dắt tay Diệp Tiểu An đi từ trên lầu xuống.
Thấy con trai, Giang Chấn cười một tiếng mỉa mai. "Vẫn về đây ở?" Giang Thiệu da mặt dày không để ý ông, tự chia ra múc cháo và lấy bánh bao cho mình với Diệp Tiểu An. Mà Diệp Tiểu An thì không có công lực như anh, cúi đầu đến mức muốn chôn vào trong chén.
Cảnh Thiên mím môi cười, cố ý mở ti vi hóa giải sự lúng túng của Diệp Tiểu An. Giang Thiệu vui vẻ hả hê nên ăn rất ngo, ăn hết cả mấy cái bánh bao. Chợt một tin tức trên ti vi hấp dẫn sự chú ý của anh.
Tầng quản lý của hàng không Phi Dương thay đổi, tin tức này rất ngắn gọn, chỉ có mấy câu nói, và mấy ống kính thoảng qua. Giang Thiệu theo bản năng liếc Diệp Tiểu An một cái, mà Diệp Tiểu An cũng đang cắn chiếc đũa nhìn anh.
"Ăn thêm một cái." Giang Thiệu lại gắp vào chén cô một cái bánh bao, thuận tiện đưa sữa đậu nành kế bên cho cô. Diệp Tiểu An cắn bánh bao, cúi đầu múc muỗng cháo. "Em bị dị ứng sữa đậu nành."
Sắc mặt Giang Thiệu hơi tối lại, uống sửa đậu nành của mình. Diệp Tiểu An có chứng dị ứng đậu, anh âm thầm chửi mình đã bỏ sót. "Thật ngại, anh thiếu chút nữa quên rồi."
Trên đường về nhà, Diệp Tiểu An mở radio nghe tiết mục, lại cũng nghe được báo cáo liên quan đến hàng không Phi Dương. Diệp Tiểu An len lén liếc Giang Thiệu một cái, không phát hiện vẻ mặt anh có gì khác thường, nhưng lúc ăn sáng anh xui xẻo hồ đồ cho cô sữa đậu nành thì quả thật không giống tính tỉ mỉ bình thường của anh, thậm chí hình như còn hơi không yên lòng.
Mấy ngày qua cô ở chung với Cảnh Thiên ít nhiều cũng nghe được chuyện có liên quan đến Cận Thanh và Hạ Thanh Văn, tin tức cũng có nói sơ sơ nhà họ Hạ có ý kiến phản đối hôn sự của Hạ Thanh Văn - người nối nghiệp tương lai, có người suy đoán việc thay đổi quản lý lần này có liên quan đến chuyện đó.
"Mẹ em nói, lần đó Cận Thanh trở về thăm bà thì có nói cô ấy sắp kết hôn." Diệp Tiểu An đổi đài, nhìn như vô tình nói. Giang Thiệu nhìn phía trước chuyên tâm lái xe. "Ừ, anh cũng nghe nói."
"Vậy. . . . . ."
"Sao thế, cũng muốn lập gia đình?" Giang Thiệu cười cô, Diệp Tiểu An bĩu môi. "Dù sao em đã đồng ý với ba em sẽ kết hôn trước năm hai lăm tuổi, cũng không biết sẽ gả cho ai."
Giang Thiệu véo khuôn mặt cô, "Ơ, lời này của em có ý gì? Thử dò xét anh à?"
"Chớ dán vàng lên mặt mình." Diệp Tiểu An xoa gương mặt bị anh véo đau, "Ông hy vọng em tìm được một người đàn ông trung thực, có công việc cố định, quan trọng nhất là rất tốt với em."
"Sao anh cảm thấy người này giống anh thế." Giang Thiệu sờ cằm nhíu mày. "Em đang cầu hôn anh à?"
Diệp Tiểu An có chút ngượng ngùng, "Đây là điều kiện cơ bản nhất đó! Thật không biết xấu hổ." Giang Thiệu cười, càng không đứng đắn. "Trái tim mong gả của người nào đó rục rịch ngóc dậy rồi!"
Đang nói thì điện thoại di động của anh vang lên, Giang Thiệu nghe xong điện thoại không khỏi than thở, "Chở em về nhà thì anh còn phải trở về đi làm, có vụ án."
"Oh, vậy hôm nay anh không nghỉ ngơi à?" Diệp Tiểu An hiển nhiên rất thất vọng.
"Để xem khi nào xong việc, anh sẽ tận lực về sớm, buổi tối dẫn em đi ra ngoài ăn cơm, chờ điện thoại của anh."
"Sớm biết thì lúc nãy đừng làm, ngủ nhiều mới tốt." Diệp Tiểu An đỏ mặt nói thầm, Giang Thiệu buồn cười. "Coi như sạc điện chứ sao."
Diệp Tiểu An ở nhà đợi anh cả ngày cũng không thấy anh trở về, đến lúc ăn cơm tối thì nhận được một tin nhắn của anh, ý tứ đại khái là loay hoay không rảnh phân thân, cô chỉ có thể tự ăn một mình. Vẽ tranh xong, không cẩn thận lại thấy tin tức về hàng không Phi Dương.
Cô đợi từ khi ánh đèn rực rỡ mới lên đến đêm khuya, lại từ đêm khuya đợi đến trời tờ mờ sáng. Cô nằm trên sô pha bị đông cứng nên tỉnh lại, vội vuốt mắt mơ màng chạy đến phòng của anh, giường đệm ngay ngắn nói cho cô biết: Giang Thiệu trắng đêm không về.
Đây không phải là lần đầu tiên anh bận suốt đêm không về, nhưng lại là lần đầu tiên Diệp Tiểu An cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT