Kể từ khi bị Giang Thiệu biết được thân phận, Diệp Tiểu An luôn bị anh nhạo báng, đi ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không thể ngừng nghỉ. Giang Thiệu đẩy một dĩa thịt cua nhỏ tới trước mặt cô, "Mời Diệp tiểu thư dùng cơm."
"Vậy em không khách sáo!" Diệp Tiểu An chà sát tay quả thật không khách khí lấy tới ăn ngay.
"Ngàn vạn đừng khách sáo, có thể phục vụ Diệp đại tiểu thư ăn cua là vinh hạnh của anh."
Diệp Tiểu An lườm anh một cái, vẻ mặt phớt tỉnh của anh hết sức khiến người ta chán ghét. "Anh đủ rồi đó!"
Giang Thiệu cười, "Không đủ, bắt đầu từ bây giờ phải lấy lòng em, tránh cho ngày sau bị em đến chỗ cha tố cáo, ông ấy mà mặt rồng giận dữ sẽ không đồng ý gả con gái cho anh."
Diệp Tiểu An hé miệng cười trộm, tiếp theo lại có chút lo lắng. "Ngộ nhỡ thật như vậy thì sao?"
"Vậy. . . ." Giang Thiệu hút thuốc, cau mày, bộ dáng suy tư, một hồi lâu mới có quyết định liền mở miệng. "Vậy thì bỏ trốn đi!"
". . . . . Như vậy sao được!" Diệp Tiểu An nhíu lông mày trợn mắt. "Em không thể làm chuyện như vậy, sẽ làm tổn thương lòng của ba em, nếu như vậy anh của em sẽ không bỏ qua cho em."
"Anh ta có thể làm gì em? Đánh em một trận?"
"Vậy thì không, chỉ nhốt em không cho em gặp anh." Diệp Tiểu An hơi cà lăm , đồ tốt nhất định phải ăn từ từ, vừa ăn vừa phân biệt rõ mùi vị mới gọi là hưởng thụ. Giang Thiệu tắt thuốc đeo bao tay lột cho cô một con nữa. "Thật à?"
Cô nặng nề gật đầu, "Anh ấy luôn luôn không nói lý, khi còn bé em phạm sai lầm thì anh ấy đều không mắng em mà trực tiếp cấm bế em, còn phải viết giấy kiểm điểm."
"Không sao, anh biết giải cứu con tin, còn chưa có cái cửa nào anh không đi qua được hay người nào anh không cứu được." Giang Thiệu nói nhẹ nhõm, Diệp Tiểu An khinh thường bĩu môi. "Khoác lác."
Bị phụ nữ xem thường? Còn bị Diệp Tiểu An xem thường?
Giang Thiệu khẽ cười yếu ớt, ngồi vào bên cạnh cô nhỏ giọng. "Nhìn thấy lồng chim ở bên kia lầu hai không?" Diệp Tiểu An ngửa đầu nhìn, trên lầu hai của nhà hàng có treo một cái lồng chim lớn, bên trong là hai con chim.
Giang Thiệu hoạt động tay thuận tiện mở ra phần tính giờ trong điện thoại cho cô. "Em ngồi đây tính giờ từ lúc anh đi."
Diệp Tiểu An không biết anh muốn làm cái chi, ngoan ngoãn bấm nút "bắt đầu" theo như anh nói, lúc ngẩng đầu đã thấy vị trí của Giang Thiệu trống không. Đứng lên nhìn vòng quanh cả nhà hàng cũng không nhìn thấy bóng anh, người hầu bàn hỏi cô có gì cần, Diệp Tiểu An xin lỗi khoát khoát tay, không thể nói bị bạn trai bỏ.
Mới vừa trở lại chỗ ngồi đã cảm thấy có người chụp vai của cô, vừa quay đầu lại liền thấy Giang Thiệu. Anh ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra, móc ra hai con chim nhỏ vội từ trong lòng ngực đưa về phía cô. "Ngừng tính giờ."
Diệp Tiểu An không dám tin trợn to hai mắt, nhìn lại lầu hai, lồng chim vẫn còn đó, nhưng chim nhỏ bên trong đã không thấy. "Mười lăm giây!"
Giang Thiệu vừa muốn hài lòng, lại nghe Diệp Tiểu An che miệng kêu lên, "Trời ạ! Anh làm ăn trộm!"
Khóe miệng anh nhếch lên, gọi người hầu bàn. "Đây là chim nhỏ từ đâu bay ra? Là sự ngạc nhiên mà quý nhà hàng dành cho khách?"
Diệp Tiểu An từ phòng ăn ra ngoài còn ôm bụng cười không ngừng. "Anh thật xấu!" Vừa nghĩ tới dáng vẻ người hầu bàn nói xin lỗi liên tục lại vò đầu bứt tai không hiểu ra sao thì cô liền không nhịn được. "Anh làm như thế nào? Anh là siêu nhân hay là Batman?"
Giang Thiệu cúi đầu ghé vào bên tai cô nói thầm nho nhỏ một câu, cặp mắt Diệp Tiểu An bỗng chốc sáng lên, "Anh chỉ nói anh từng đi lính! Chưa nói anh là lính đặc biệt!"
"Nói việc đó làm gì, đều là chuyện quá khứ."
Diệp Tiểu An hưng phấn huơ tay múa chân, "Chẳng lẽ lính đặc biệt còn được huấn luyện trộm đồ?" Giang Thiệu bất đắc dĩ nhìn trời, đẩy đầu nhỏ dựa đến gần của cô. "Sao anh lại coi trọng em? Hai ta căn bản không phải người một đường."
"Ai yêu!" Cô cợt nhã dính lên lần nữa, ôm lấy cánh tay anh làm nũng. "Kể với em đi! Tại sao lại đi làm lính đặc biệt? Quá đẹp trai xuất sắc!"
Giang Thiệu cười cười lạnh nhạt, "Không nói, nói ra em lại khó chịu với anh."
"Em bảo đảm với chủ tịch Mao sẽ không khó chịu!" Diệp Tiểu An khom mình đàng hoàng, Giang Thiệu nghĩ ngợi chốc lát rồi rút tay ra ôm vai của cô. "Bởi vì Cận Thanh."
Nhận thấy cơ thể của người trong ngực cứng đờ, Giang Thiệu không khỏi thu chút sức lực ôm chặt cô, giọng nói cảm thán năm đó. "Cũng chỉ là lúc còn trẻ không hiểu chuyện, mù quáng theo đuổi cô gái xinh đẹp, thật ra thì cũng không có gì."
"Vậy anh cũng mù quáng quá lâu rồi, từ lúc còn trẻ mù quáng đến bây giờ." Diệp Tiểu An nhạo báng như không sao cả, trong lòng thật ra lại nghèn nghẹn. Mặc dù không hiểu rõ nhưng cũng biết bộ đội đặc chủng không giống với binh chủng bình thường, phải chịu huấn luyện tàn khốc không rõ giờ giấc và nguy hiểm luôn có thể xảy ra. Phải có cảm tình bao sâu mới có thể cam tâm tình nguyện làm nhiều như vậy vì một người phụ nữ.
"Cho nên hiện tại trở về chính đồ rồi, cô bé không cho suy nghĩ lung tung trong lòng." Giang Thiệu giữ chặt cằm của cô nâng lên hôn xuống. "Em đã nói anh không được lừa em, không cho tức giận."
"Em không có tức giận."
"Anh còn không biết em? Lòng lớn như lỗ kim."
Diệp Tiểu An hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, Giang Thiệu không nói cái gì nữa. Dọc theo đường đi hai người nói chuyện với nhau không nhiều, Giang Thiệu hết sức tìm đề tài hòa hoãn không khí mà Diệp Tiểu An lại không mấy có hứng thú.
Giang Thiệu thở dài, chợt quẹo tay lái chạy nhanh đến một con đường khác, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, cúp rồi liền xoa xoa đầu Diệp Tiểu An. "Dẫn em đến một chỗ, lát nữa mới trở về."
Xe dừng trước một tiệm rượu rất lớn, một người đàn ông mặc quần áo nhân viên thấy Giang Thiệu liền nhiệt tình chào hỏi, "Anh Thiệu, đã lâu không gặp, tất cả đều chuẩn bị xong cho anh."
"Cảm ơn." Giang Thiệu vỗ vỗ vai anh ta, kéo Diệp Tiểu An đi vào. Bên trong lớn hơn, tựa như mê cung, ánh đèn lóe lên ánh sáng mờ mờ, tiếng nhạc rung trời, trong sàn nhảy đầu người nhốn nháo. Nếu không phải được anh dắt thì Diệp Tiểu An không dám đi một bước.
Mấy người đang nhảy nhiệt tình giữa sàn nhảy thấy Giang Thiệu lập tức nhường chỗ lại. Tiếng nhạc quá lớn, Giang Thiệu chỉ có thể ghé vào bên tai cô nói chuyện. "Ở chỗ này chờ anh, đừng đi loạn."
Diệp Tiểu An còn chưa kịp hỏi gì Giang Thiệu đã lách người biến mất ở trong đám người, chỉ chốc lát sau tiếng nhạc chợt dừng lại, mọi người nhìn nhau không rõ chân tướng, tiếng nghị luận và bất mãn dần dần vang lên.
"Xin lỗi các vị, anh em mượn dùng thời gian của mọi người một lát để làm một chuyện vô cùng quan trọng, cần mọi người làm chứng."
Trong loa chợt truyền ra giọng nói của Giang Thiệu, Diệp Tiểu An ngẩn ra, mọi người cũng an tĩnh lại. Tất cả ánh đèn chung quanh đều tắt, sau đó một ánh đèn từ trên trời giáng xuống, vừa đúng rọi vào trên người Giang Thiệu ngồi trên ghế chân cao trên sân khấu cách Diệp Tiểu An không xa, càng nổi bật lên thân hình cao lớn của anh, Diệp Tiểu An kinh ngạc vì cây saxo trong tay anh.
Chốc lát, tiếng nhạc saxo du dương vang lên trên sân khấu, không hề thông qua loa. Hình như, chỉ muốn cho một người nghe.
Diệp Tiểu An không có nghiên cứu âm nhạc, thậm chí không biết đây là bài gì, nhưng lại bị sự ưu nhã không giống với quá khứ của người đàn ông này vào lúc này giờ làm rung động. Ánh đèn làm cô không thấy rõ mặt của anh, lại cảm thấy ánh mắt của anh từ đầu chí cuối đều nhìn mình, ánh mắt kia nóng bỏng hơn bình thường nhiều.
Mọi người say sưa trong tiếng nhạc, còn cô lại say mê vì người thổi saxo. Đừng bảo là cô không có tiền đồ, cô cảm thấy mỗi một lần Giang Thiệu lấy hơi đều mê người đáng chết. Chưa từng thấy Giang Thiệu như vậy, bóng gò má, động tác ngón tay, hình như mỗi giây thần kinh thân thể đều bị anh khống chế, toàn bộ ý định đều bị anh hút đi.
Cho đến khi nhìn thấy anh để saxo xuống lần nữa, cầm micro lên mới giật mình khúc nhạc này đã hết. "Anh biết rõ em không biết đây là khúc nhạc gì, nhưng anh tin em có thể nghe hiểu ý tứ anh muốn biểu đạt. Khúc nhạc này cho đến nay anh chỉ thổi cho một người nghe, cũng chỉ cho cô ấy nghe, Diệp Tiểu An, chúng ta có thể quên tất cả quá khứ bắt đầu yêu lại không? Cho em mười giây đồng hồ, nếu như em cho rằng anh không có năng lực để em có được hạnh phúc trong cuộc sống sau này, liền hô ngừng."
Dứt lời, Giang Thiệu để micro xuống, từ sân khấu đi xuống bậc thang, đi từng bước một về phía cô. Ánh đèn ở hiện trường lại tăng thêm một cái, trực tiếp rọi vào trên người Diệp Tiểu An trong sàn nhảy, mọi người tự động nhường ra một con đường. Mỗi khi anh đi một bước tim của Diệp Tiểu An lại nhảy kịch liệt, hốc mắt không biết sao liền ướt át, trong tầm mắt mơ hồ người đàn ông kia hình như đang chậm chạp mà kiên định đi vào tánh mạng của cô, loại cảm giác đó để khiến tim cô đập nhanh không dứt.
Bên môi Giang Thiệu có nụ cười yếu ớt, đứng lại ở đằng trước cô, dắt tay của cô để tới dưới môi hôn một cái, một đôi con ngươi lóe sáng khóa chặt mắt của cô. "Nếu như thời gian có thể dừng lại ở giờ phút này thì thôi, nếu không sẽ không khiến em hối hận vì sự lựa chọn này, mặc kệ quá khứ anh là ai đã làm chuyện gì, từ nay về sau Giang Thiệu chỉ vì Diệp Tiểu An thôi."
Nước mắt của cô chảy xuống, Giang Thiệu giữ chặt cằm của cô cúi đầu in lại lời thề của mình.
Chung quanh sôi trào tiếng vỗ tay và tiếng khen, âm nhạc kích tình vang lên lần nữa, nhưng hoàn toàn không vào được thế giới của Diệp Tiểu An. Trong lòng cô chỉ toàn là anh, trong lòng có thứ gì như muốn lao ra khiến cô không cách nào điều khiển tự động.
Hứa Bình Hi ở sau sân khấu nhìn hai người ôm hôn trên màn hình lớn, bó tay lắc đầu. Cố ý chạy tới địa bàn của anh chỉ vì nói vài lời buồn nôn với một người phụ nữ, Giang Thiệu trở nên chua vậy từ khi nào?
Diệp Tiểu An bị anh làm rất cảm động, nước mắt không ngừng được, trên đường về nhà vẫn còn khóc. Giang Thiệu vừa lái xe vừa dụ dỗ nhưng không xong, đi ngang qua một đoạn đường thưa thớt người, Giang Thiệu liền dừng xe, kéo cô xuống xe vừa ôm vừa hôn, liên tiếp lau nước mắt của cô.
"Tiểu tổ tông em đừng khóc, hơn nửa đêm sẽ chọc ra quỷ đấy, anh khó được xệ mặt xuống một lần em đừng khóc không dứt chứ." Giang Thiệu chưa từng thấy người phụ nữ nào khóc giỏi vậy, nhưng anh buồn chết rồi.
"Em mặc kệ, đều là anh làm hại, anh nghĩ biện pháp để em đừng khóc đi!" Diệp Tiểu An níu lấy cổ áo anh ăn vạ.
"Biện pháp thì anh có, đánh em ngất xỉu được không?"
Diệp Tiểu An chớp chớp đôi mắt nhỏ huơ tay chém chém trước mặt anh, Giang Thiệu giơ tay làm dáng đầu hàng. "Không đánh không đánh, vậy em đánh anh ngất xỉu được không?"
Vừa dứt lời Diệp Tiểu An trực tiếp nhào tới trên người anh há mồm cắn cổ anh. Đau đớn kích thích một dây thần kinh nào đó của Giang Thiệu, cảm giác bụng dưới chợt nóng lên. Kể từ lần Giang Thiệu nhìn lén bản thảo chuyên mục của Diệp Tiểu An ở 《 ám chiến 》 thì mỗi lần nghĩ đến chuyện đó liền nhớ đến những hình vẽ kia theo phản xạ.
Nửa đêm, không người nào ra ngoài, cô nam quả nữ, sói xám lớn và thỏ trắng nhỏ.
Ừ. . . . . .
Có biện pháp.
Giang Thiệu nhân thể ôm lấy thân thể của cô, kéo ra phía sau xe. Diệp Tiểu An có dự cảm không tốt, lau mắt nức nở hỏi anh. "Không phải anh muốn đánh ngất em thật chứ. . . ."
Giang Thiệu đặt cô lên chỗ ngồi trước, đưa tay tắt đèn, cười cực kỳ vô lại. "Muốn cho em ngất không nhất định phải đánh đâu."
"Vậy muốn làm gì?"
"Tiểu An An, chúng ta còn chưa có thử làm trên xe, có muốn thử hay không? Thỏa mãn nguyện vọng tới nay của em, hở?" Giang Thiệu chống một tay bên người cô, một cái tay khác cởi áo sơ mi. . . .
Sự thật chứng minh biện pháp này cũng không hiệu quả bao nhiêu, cô gái này vẫn khóc, chỉ là thanh âm từ tiếng khóc ồn ào biến thành tiếng rên rỉ khó nhịn làm người ta mất hồn không dứt.
Sườn xe lắc lư kịch liệt, Diệp Tiểu An vịn anh, nức nức nở nở đứt quãng phát ra bất mãn. "Anh. . . . Anh nhìn lén. . . . . . Hình em vẽ. . . . . ." Cô chỉ uyển chuyển biểu đạt ý tưởng làm trong xe trong chuyên mục ở 《 ám chiến 》 thôi.
Giang Thiệu đè cô không ngừng làm ra rung động, vừa xoa bầu ngực khéo léo đáng yêu của cô, vừa mút hôn cổ cô. "Anh chỉ muốn hiểu rõ em từ mọi góc độ mà thôi."
"Tiểu An An, ngực của em. . . . hình như trưởng thành chút. . . . . ."
Diệp Tiểu An nhất thời đỏ mặt, không trách được mọi người đều nói quen bạn trai là phương pháp hữu hiệu nhất giúp ngực lớn hơn, thấy vậy thì lời nói này không sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT