Chủ nhật, Giang Thiệu từ chối không ít bữa tiệc để chừa lại thời gian cho Diệp Tiểu An. Cuộc hẹn của hai người cũng như bất kỳ đôi tình nhân nào khác, không có gì đặc biệt. Giang Thiệu cảm thấy mình giống như trở lại thuở nhỏ khi còn mơ ước tốt đẹp với tình yêu, mặc dù tâm trạng đã khác nhau trời vực với khi đó.
Diệp Tiểu An đi kiểm tra với anh, bác sĩ rất hài lòng với tình huống khôi phục của anh. Diệp Tiểu An rốt cuộc có thể yên lòng, vẫn lo lắng anh đánh nhau với Tả Trí xong thì tay sẽ bị thương thêm, thường ngày ở nhà đều không cho anh làm gì cả, luôn hầu hạ anh như một thiếu gia.
Từ nhỏ đến lớn Giang Thiệu đều sống dưới "bạo lực kiểu họ Giang", chưa bao giờ được "Ăn sung mặc sướng" như vậy, nên anh rất hưởng thụ. Mặc dù chân tay Diệp Tiểu An ụng về lại cực kỳ để ý cuộc sống thường ngày của anh.
Cái cảm giác được người khác đặt trong lòng thật khiến người ta bị nghiện.
Hai người xem phim xong liền ghé quán cà phê ngoài trời uống nước, đó là thời gian mở đầu của cuộc sống về đêm tại thành B, xa hoa truỵ lạc, ngợp trong vàng son. Đêm thu gió lạnh, Diệp Tiểu An co rút thành một cục cầm thức uống nóng hào hứng bừng bừng xem biểu diễn trên quảng trường trước mặt. Chợt trên người ấm áp, sau lưng có một thân thể ấm nóng dựa tới, Giang Thiệu kéo y phục ra quấn cô vào ngực, cùng nhau xem.
Thấy cô bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn cặp mắt, thấy cô bởi vì đặc sắc mà kích động không dứt, còn thấy cô bởi vì vui vẻ mà nở nụ cười. Tóm lại, cô chính là cô gái không cách nào an phận, ở trong lòng anh vọt tới vọt lui không hề đàng hoàng.
Tính tình của cô và Cận Thanh thật sự chênh lệch khá xa. Cận Thanh xinh đẹp chững chạc thành thục, còn cô lại là đứa bé thích xù lông lại dễ dàng yên lặng, miệng cứng lòng mềm, không có tính toán. Nói cô không đủ độc lập trên sinh hoạt nhưng vẫn chưa gây ra phiền toái lớn nào cho anh, nói cô dễ dàng sinh ra lệ thuộc vào người lại không khiến anh cảm thấy có bất kỳ gánh nặng.
Giang Thiệu và cô ở chung càng lâu càng thấy vui mừng, Diệp Tiểu An không phải cô gái nhìn lần đầu tiên liền khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, lại thần không biết quỷ không hay khi hay cột một sợi dây vô hình vào trong tim anh, vô luận anh đang ở nơi đâu cũng sẽ tưởng nhớ. Trên người cô có thứ gì đó không nói rõ được, nhưng lại kéo anh gần hơn, gần hơn từng chút.
"Diệp Tiểu An."
"À?"
"Tiếp tục như vậy anh sợ anh sẽ. . . ."
"Cái gì?" Diệp Tiểu An quay đầu lại, ánh đèn khiến ánh mắt của cô lóe sáng như kim cương. Giang Thiệu nhìn chòng chọc cô chốc lát, hôn chóp mũi của cô một cái, nhỏ giọng mập mờ nói. "Em nhích tới nhích lui, anh sợ anh sẽ khắc chế không được hành quyết em ngay tại chỗ."
Diệp Tiểu An không được tự nhiên khinh bỉ liếc xéo anh, "Chuyên tâm xem tiết mục đi, đừng luôn nghĩ mấy chuyện vớ vẩn." Sau đó cô ngược lại đàng hoàng hơn rất nhiều.
Thật ra thì Giang Thiệu chỉ nói một nửa câu mà thôi.
Có lẽ anh cũng không hề bền chắc không thể gãy như anh tự cho là. Về mặt tình cảm bị triệt để vứt bỏ một lần, quả thực làm cho người ta khó thừa nhận hơn bất kỳ sự thương tổn nào khác. Giang Thiệu chỉ là không chịu cho mình cơ hội chính thức chữa vết thương kia, tự cho là không cần thuốc, nhưng không ngờ khép lại chỉ có mặt ngoài, bên trong chỗ đã kết vảy vẫn là máu tươi đầm đìa.
Tình yêu sẽ đến sẽ đi, còn có thể trở lại.
Lần này tình yêu vừa mới chớm nụ, nhưng anh lại phát hiện mình hơi lo sợ.
Anh sợ, không biết một ngày nào đó thật sự yêu Diệp Tiểu An rồi, thì tình cảm dành cho Cận Thanh hai mươi bốn năm trước đó là cái gì? Những kinh nghiệm đau đớn kia trải qua một lần là đủ cho người ta đau đớn nữa đời sau, lúc nào cũng nhắc nhở sự bỏ ra buồn cười và ngu xuẩn của anh.
. . . . . .
Nhìn thấy Cận Thanh ở lầu dưới công ty thật khiến Trần Dao cảm thấy ngoài ý muốn, cô mặc một bộ váy eo cao màu vàng nhạt miễn cưỡng che giấu bụng đã nhô ra, giày cao gót thích nhất cũng đổi thành thấp gót.
Hai người tìm một quán yên ắng gần đó, Cận Thanh théo kính mát xuống lộ ra gương mặt tinh xảo, nhưng Trần Dao lại vẫn nhìn ra vẻ khác thường.
"Chị làm sao vậy? Tiều tụy như vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Cận Thanh lắc đầu, hơi cười, cầm ngược tay của cô. "Em và Tả Trí thật sự ly hôn?"
Trần Dao sợ run chốc lát, cười khổ. "Còn chưa có ly hôn, anh ấy đổi ý rồi, không đồng ý, hiện tại mới ly thân."
"Em định làm như thế nào?"
Trần Dao vuốt quai tách. "Em vốn không muốn đến tai tòa án, nếu như thật sự không có cách nào cũng chỉ có thể. . . ."
"Nhất định phải biến thành như vầy à?"
Trần Dao cười khẽ, "Vậy còn chị? Ban đầu sao nhất định phải chia tay với Giang Thiệu?"
Cận Thanh hơi xấu hổ, lại rất mau khôi phục như thường. "Tình huống của chị với anh ấy không giống hai em, Tả Trí không muốn ly hôn chứng minh nó vẫn yêu em, không muốn mất đi em."
"Nếu như chị tới nói chuyện giùm Tả Trí thì không cần đâu." Trần Dao cúi đầu uống nước, mấp máy khóe miệng. "Chị chưa từng trải qua tình cảnh đó, sẽ không hiểu cảm thụ của em, tình cảm sẽ thay đổi theo thời gian, em rất rõ ràng anh ấy còn dành cho em bao nhiêu tình cảm."
Thái độ Trần Dao kiên quyết, Cận Thanh cũng không tiện nói cái gì nữa, chống cằm, ánh mắt nhìn sâu xa, yếu ớt cười nói. "Không ngờ cô gái Diệp Tiểu An kia có lực ảnh hưởng lớn thế, em có hận cô ta không?"
"Hận cô ta làm cái gì, vấn đề không phải trên người cô ta, không có Diệp Tiểu An cũng sẽ có những cô gái khác, huống chi bây giờ ở chung với cô ta đã không phải là Tả Trí nữa rồi." Trần Dao cố ra vẻ nhẹ nhõm, nói không quan tâm là không thể nào. Không có bất kỳ một người phụ nữ nào nhìn thấy người đàn ông của mình có tình cảm với người phụ nữ khác còn có thể giải quyết theo lý trí. Nhưng trong lòng Trần Dao hiểu rõ ràng vấn đề hôn nhân xảy ra trên người cô và Tả Trí.
"A, Giang Thiệu thật đúng là người đàn ông bao che, Tả Trí bị anh ấy đánh quá chừng, lần đầu nhìn thấy hai người bọn họ đánh kịch liệt như vậy, tám phần hai anh em hoàn toàn rã rồi."
Trần Dao nửa trào phúng nửa nhạo báng, Cận Thanh cười làm lành lại cảm thấy trong lòng không có cảm giác.
Cận Thanh chia tay với Trần Dao rồi trực tiếp lái xe về nhà, căn nhà lớn trống rỗng, tấm ảnh cưới to đùng vừa mới lấy về mấy hôm trước đặt trên đất phòng khách. Hạ Thanh Văn quá bận rộn căn bản không thời gian xem, Cận Thanh mang cái ghế tới ngồi trước ảnh cưới, nhìn chăm chú vào người đàn ông trong hình, nhìn một chút liền rơi lệ.
Nếu như không gặp phải anh, có lẽ người đàn ông trong hình sẽ là Giang Thiệu. Cận Thanh không nghĩ ra theo đuổi tình yêu mình muốncó lỗi gì? Giang Thiệu kiên trì không ngừng theo đuổi cô nhiều năm, nhưng cô thủy chung không cách nào yêu anh. Đối với Hạ Thanh Văn, cô đã từng bồi hồi, tửng giãy giụa, cuối cùng không thể chống cự khát vọng tình yêu, khiến mình thương tổn Giang Thiệu thật sâu. Chẳng lẽ cũng bởi vì vậy mà trời cao mới trừng phạt cô sao?
Cô muốn quên đi đối thoại của Hạ Thanh Văn và đại tiểu thư hàng không Phi Dương cũng chính là tỷ tỷ của anh mà ngày đó mình không cẩn thận nghe được, nhưng thanh âm kiên định mà ẩn nhẫn của anh một mực quanh quẩn trong đầu cô.
Rất khuya Hạ Thanh Văn mới về nhà, Cận Thanh đã buồn ngủ. Anh không có mở đèn, ngồi ở bên giường nhẹ nắm tay Cận Thanh, tầm mắt từ mặt cô chuyển tới bụng cô, trong lòng không khỏi chua xót hơn.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên, dưới lòng bàn tay là một sinh mệnh nhỏ linh hoạt, có quan hệ gắn liền với anh, chảy dòng máu thuộc về anh. Cho tới bây giờ anh đều cảm thấy loại cảm giác này rất thần kỳ, trừ cha mẹ và tỷ tỷ, cõi đời này còn có một người liên hệ mật thiết với mình.
Anh tự nói với mình Cận Thanh thương anh còn cho anh một đứa bé, huống chi hai người đã định ngày kết hôn, những tình cảm không cách nào gặp phải ánh sáng không thể nói nói ra càng phải chôn sâu hơn. Cận Thanh và đứa bé mới là tất cả sau này của anh, anh phải biết đủ.
Sau khi anh vào cửa Cận Thanh liền tỉnh, Hạ Thanh Văn cũng biết cô tỉnh nhưng không có gọi cô. Cởi quần áo nằm xuống ôm cô vào trong ngực, khẽ vuốt ve bụng của cô, lời nói khi say cứ như lầm bầm lầu bầu.
"Chúng ta thành hôn trước ngày đã định được không?"
Cận Thanh tiếp tục giả vờ ngủ.
"Anh muốn cưới em sớm hơn, như vậy. . . . Như vậy có thể luôn ở chung với em." Có thể vĩnh viễn làm đứt niệm tưởng không thiết thực đối với người khác, tim hoàn toàn chết, thực tế sống qua ngày.
Hạ Thanh Văn kéo tay của cô đặt ở bên môi hôn nhẹ, giống như nghĩ đến cái gì nên tự trách. "Xem anh, chuyện lớn như nhẫn kết hôn cũng quên hết, Thanh Thanh, ngày mai chúng ta đi mua ngay chiếc nhẫn."
Hạ Thanh Văn thao thao nói nói rồi dần dần tiến vào mộng đẹp, Cận Thanh không có mở mắt, nhích lại gần ngực anh, nước mắt len lén từ khóe mắt trượt xuống.
Tả Trí khỏe lại đi làm lại, ánh mắt mỗi người nhìn anh đều chứa thành phần nhiều chuyện, trừ Giang Thiệu. Bởi vì Giang Thiệu căn bản không nhìn anh, dĩ nhiên Tả Trí cũng không nhìn anh. Hội nghị thường kỳ buổi sáng xong liền nhận được vụ án cướp bóc giết người, Giang Thiệu dẫn theo mấy người đến hiện trường, Tả Trí lật xem tư liệu vụ án khác, Nghê Hiểu ôm một chồng hồ sơ đi tới gõ cửa phòng làm việc của Tả Trí.
"Anh Tiểu Trí, sao anh ra viện sớm thế?" Nghê Hiểu cười hì hì đi vào, đặt trà ngon ở bên cạnh anh.
Tả Trí lười nhấc mí mắt, "Đây là sở cảnh sát, em mặc cảnh phục nên gọi anh là Tả đội, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi."
Nghê Hiểu khinh thường hừ hừ, "Anh thật giống y Giang Thiệu."
"Em không phải là cái đuôi nhỏ của Giang Thiệu ư, sao không đi với anh ta?"
"Ai yêu." Nghê Hiểu nhắc tới chuyện này liền buồn bực, "Em cảm thấy anh ấy hình như rất ghét em đi theo anh ấy."
"Không tệ, có điều kiện cơ bản mà trinh sát viên nên có, mẫn cảm với mọi chuyện." Tả Trí nhếch khóe miệng châm chọc cô, toàn thế giới cũng biết Giang Thiệu cảm thấy cái đuôi nhỏ này rất phiền, sau bao nhiêu năm Nghê Hiểu rốt cuộc cũng ý thức được điều này rồi. Anh đểtài liệu xuống, chống lên mặt bàn nói.
"Em trở về nước vào lúc này là nghe được gió thổi cỏ lay gì?"
"Cái gì chứ, không hiểu." Nghê Hiểu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Tả Trí chê cười. "Khỏi phải giả vờ với anh, em biết được Giang Thiệu và Cận Thanh chia tay cảm thấy mình có cơ hội mới trở về."
Nghê Hiểu bĩu môi, lại tức giận vỗ xuống bàn. "Không ngờ lại để cho người ta nhanh chân đến trước rồi,a nh Tiểu Trí, ưmh, Diệp Tiểu An là cô gái thế nào, anh nói Giang Thiệu thật sự thích cô ta sao?"
Ánh mắt Tả Trí chìm chìm, muốn nổi giận lại đè xuống, bưng ly lên uống một hớp trà. "Tôi nào biết."
"Cô ta không phải người tình của anh à? Tại sao lại bị anh ấy tiếp nhận? Anh không được rồi anh Tiểu Trí. Em cảm thấy Giang Thiệu xem cô ta là vỏ xe phòng hờ, hóa giải khổ sở thất tình, người nào không biết anh ấy không phải chị anh thì không lấy, tình cảm chân chính sao có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay? Nhưng nhìn có vẻ quan hệ hiện tại của hai người còn rất khá, hơn nửa đêm Diệp Tiểu An vẫn còn ở bên ngoài chờ Giang Thiệu tan việc, ai yêu." Nghê Hiểu chỉ sợ thiên hạ không loạn, chuyên chọn bãi mìn của người khác dđể dùng sức nhảy lên.
Sắc mặt của Tả Trí bỗng chốc lạnh xuống, tiện tay nhặt hồ sơ lên ném qua. "Sống không nhịn được à, có phải phạt em chép hai chữ ‘ Tả đội ’ một vạn lần mới nhớ lâu hay không? Cút đi, chớ phiền tôi!"
Nghê Hiểu bị nạt đi ra ngoài, giận mà không dám nói gì, chờ ra cửa thì bên môi liền nhếch lên nụ cười yếu ớt không rõ ý vị. Tả Trí đè huyệt Thái Dương thở phào một cái, xem các loại tâm tình phức tạp như trà nóng uống hết vào bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT