Cái hôn này chưa đến mức sấm sét đất rung, lại làm cho hai người rung động không dứt, nhất là Diệp Tiểu An.
Đầu lưỡi linh xảo của Giang Thiệu bồi hồi ở trên làn môi cô, miêu tả hình dáng môi cô, lúc cạy hàm răng cô ra thì Diệp Tiểu An do dự chốc lát, như không muốn há ra. Vậy mà Giang Thiệu không cho cô cơ hội, trực tiếp cuốn đầu lưỡi của cô nhảy múa, dây dưa.
Giang Thiệu phát hiện mình càng ngày càng thích hôn cô, thích cứ như nghiện, xúc cảm mềm mại kia mỗi lần đều làm cho anh không muốn ngừng.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tiểu An đáp lại nụ hôn của anh, mặc dù hơi khiếp đảm và ngượng ngùng. Nhưng tâm tình bây giờ của cô không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt. Giang Thiệu ra tay với Tả Trí cũng đã mang cho cô sự rung động khổng lồ, nhưng nghe được anh cảnh cáo Tả Trí không cho chửi bới mình nữa thì tim của Diệp Tiểu An nháy mắt bị ký ức đánh thẳng vào đến đau đớn.
Diệp Tiểu An vốn đang khóc dữ dội, hiện tại miệng bị anh chận, rất nhanh liền thở không ra hơi. Nhưng hai tay Giang Thiệu cố định đầu của cô, cô không có chỗ né tránh, chỉ có thể vung hai tay nhỏ bé đấm anh, kêu ô ô.
"Thế nào, bây giờ còn không cho hôn à?" Giang Thiệu vẫn chưa thỏa mãn liếm môi của cô. Diệp Tiểu An thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, lên áni anh. "Anh làm em nghẹt thở!"
Giang Thiệu cười, lại hôn cô một cái. "Sao lại chợt nhận ra anh? Anh cho rằng ngốc nghếch như em thì không biết phải đợi đến tháng năm nào."
Diệp Tiểu An ngân ngấn nước mắt ôm mặt của anh nhìn qua nhìn lại, "Em nên sớm nhớ ra là anh mới đúng."
Giang Thiệu kéo tay nhỏ bé của cô qua hôn lòng bàn tay cô. "Hiện tại cũng không muộn."
Diệp Tiểu An lau nước mắt, "Vậy còn anh? Nhận ra em từ lúc nào?"
". . . . . ." Giang Thiệu sờ sờ chóp mũi, thành thực khai báo dưới ánh nhìn soi mói sáng quắc của ôc. "Lần đầu tiên gặp em ở sân bay đã nhận ra."
Quả nhiên, Diệp Tiểu An sợ run chốc lát, trong mắt từ từ lộ vẻ tức giận, đẩy anh ra không nói tiếng nào chạy về phòng đóng cửa lại. Giang Thiệu cam chịu than thở, nhẫn nại sự khó chịu trong người đi tới gõ cửa.
"Diệp Tiểu An, mở cửa."
Không ra? Được rồi.
Giang Thiệu tìm cái chìa khóa mở cửa ra, Diệp Tiểu An ôm gối ngồi ở phía trước cửa sổ, bả vai mỏng manh run rẩy vì khóc. Giang Thiệu đi tới ngồi vào phía sau cô nhẹ nhàng ôm chặt thân thể cô. "Khi đó anh nghĩ em không còn nhớ anh, cho nên mới. . . . . ."
"Cho nên mới thông đồng với Tả Trí lừa gạt tôi à? Dù tôi không nhớ rõ anh, nhưng anh nhớ tôi mà!"
"Em tới bằng thân phận bạn gái Tả Trí, hơn nữa ai cũng nhìn ra em thích cậu ta cỡ nào." Giang Thiệu cười khổ, "Anh thừa nhận mình khốn kiếp, nhưng cậu ta là anh em của anh, chuyện của đàn ông. . . Ừ. . . . Thật xin lỗi, anh không có nhanh chóng nói cho em biết chân tướng."
Diệp Tiểu An nặng nề hừ một tiếng, thật ra cô biết nguyên nhân bị lừa căn bản là ở mình, không liên quan tới người khác. Mặc dù Giang Thiệu không có nói cho cô biết sự thật, nhưng anh quả thật đã từng không chỉ một lần ám chỉ cho cô biết Tả Trí có vấn đề. Là cô thiếu đầu óc cho rằng Tả Trí chỉ là đào hoa đa tình, chưa từng nghĩ bất tri bất giác mình đã bị đặt tới vị trí người thứ ba. . . . .
"Vậy bây giờ tại sao anh trở mặt với anh ta?"
Giang Thiệu trầm mặc chốc lát, tiếp theo thu hẹp hai cánh tay ôm cô chặt hơn. "Bởi vì từ từ không tiếp thụ nổi cái kiểu ngốc nghếch không biết gì cả của em, sau đó. . . Phát hiện mình càng ngày càng coi trọng cô bé ngốc như em rồi."
Tim của Diệp Tiểu An đập thình thịch. ". . . . . Oh." Hai giây sau cô mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, xoay người lại cầm gối ôm đập anh. "Anh mới là đứa ngốc! Có ý gì chứ!"
Giang Thiệu nhân thể đoạt gối ôm ném ra sau lưng, bắt lấy cổ tay của cô kéo cô lại gần, không dịu dàng đâm lên trán cô. "Anh có ý gì còn chưa đủ rõ ràng? Hiện tại ngay cả cục trưởng của anh cũng biết anh yêu em!"
Vèo vèo. . . .
Có đồ vật gì đó lọt vào trong trái tim như hồ nước của Diệp Tiểu An, phát ra tiếng vang dễ nghe, cũng tạo ra nhiều đợt sóng. Hai gò má nổi lên vệt đỏ ửng, cô mím môi không dám thở mạnh.
Giang Thiệu biết hiện tại cô nhất định muốn tìm cái động chui vào, cho nên xấu xa ôm cô không thả cũng không nói chuyện, không hề lo lắng thưởng thức dáng vẻ không biết làm sao của cô.
"Thật ra thì em. . . ." Diệp Tiểu An giống như đã ra quyết định rất lớn, hít một hơi thật sâu. "Sau khi mắt em khỏi hẳn vẫn luôn tìm anh, nhưng không tìm được, anh thậm chí cũng không nói cho em biết tên của anh, em đã tìm anh ba năm !"
Diệp Tiểu An cuối cùng không có dũng khí nói với Giang Thiệu, ba năm qua cô đi dạo khắp cả thành phố, dân mù đường không nhớ được phương hướng nào như cô lại nhớ được từng con đường, từng góc ngách trong thành phố. Mỗi lần lên đường, điểm cuối cùng vĩnh viễn là chỗ hai người đã quen biết. Nhưng khi nhìn khuôn mặt xa lạ bên cạnh lại cảm thấy mình rất ngốc. Trong biển người mênh mông cô không biết gương mặt nào thuộc về anh, có lẽ anh đã quên cô, có lẽ từng vội vã lướt qua nhau với anh nhưng không cách nào nhận ra anh.
Diệp Tiểu An không cách nào mở miệng nói với ai là trong lòng cô có một người đàn ông không biết tên họ cũng không biết diện mạo. Lúc tất cả hi vọng từ từ bị mỗi một lần mặt trời mọc mặt trời lặn làm tiêu tan gần hết thì cô nghĩ mình nên kết thúc cuộc tình yêu đơn phương buồn cười này để bắt đầu một cuộc tình bình thường, sau đó cô gặp được Tả Trí.
Có lúc cô cảm thấy giữa người và người tồn tại một thứ gì đó rất không rõ ràng, đó là một loại duyên phận rất kỳ diệu.
Cô nhớ câu nói đầu tiên Tả Trí nói với cô, bởi vì đó đơn giản chính là câu đầu tiên Giang Thiệu nói với cô vào lần đầu tiên gặp mặt ba năm trước, mà còn ở cùng nơi. Cô tin tưởng "anh" ở trong lòng cô chính là người đàn ông ưu tú như Tả Trí.
Khác là, Tả Trí sẽ không khiến cô không thể tìm ra giống như bốc hơi giữa nhân gian, sẽ không khiến cô bất lực đứng ở đầu đường không biết phải bước ra bước kế tiếp ở hướng nào, sẽ không khiến cô cầm điện thoại di động lên lại không biết phải bấm số nào, sẽ không khiến cô chỉ có thể nhắm mắt lại dùng ngón tay miêu tả hình dáng một người với không khí. . . .
. . . . . .
Diệp Tiểu An lâm vào trong trí nhớ, đôi mắt không khỏi đỏ lên. Giang Thiệu vừa bực mình vừa buồn cười vỗ tay khiến cô hồi hồn. "Hồn bay đến nước nào rồi?"
Diệp Tiểu An hít hít lỗ mũi chu mỏ ôm cổ của anh buồn bực chui vào trong ngực anh. "Anh trả cho em ba năm thời gian tốt đẹp!"
Một câu nói điên cuồng, lại khiến Giang Thiệu hiểu được cái gì, cười ôm cô cúi đầu khẽ hôn trán của cô. "Vậy trả thế nào đây, hay là anh trả lại em ba năm tính từ hôm nay nhé? Hở?"
Diệp Tiểu An không lên tiếng, Giang Thiệu biết cô đang suy nghĩ cái gì. "Chúng ta nam chưa cưới nữ chưa gả, không có gì không thể, huống chi em và Tả Trí đã sớm chia tay. Anh không muốn cầu xin em lập tức quên sạch tình cảm với cậu ta, nhưng ít nhất nên cho chúng ta một cơ hội, thử chung đụng với nhau, thử yêu lại lần nữa."
Thử yêu lại lần nữa. Những lời này cũng là Giang Thiệu đang tự nhủ.
Rất lâu sau đó, Giang Thiệu mới cảm thấy Diệp Tiểu An nhẹ nhàng gật đầu một cái ở trong lòng mình.
"Em có một yêu cầu, không đúng, là điều kiện, không cho phép anh có chuyện gạt em cũng không cho gạt em."
Giang Thiệu hắng giọng, "Vậy xem ra trước mắt có một chuyện anh phải thẳng thắn với em."
"Chuyện gì?" Diệp Tiểu An bỗng chốc đứng thẳng người, mặt khẩn trương ngửa đầu nhìn anh.
"Đầu gối của em đè chỗ đó của anh, ừ, hơi đau một chút."
Diệp Tiểu An nhìn theo ánh mắt của Giang Thiệu xuống phía dưới người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ cả, vội vàng lui ra ngồi đàng hoàng.
Không trách được mới vừa rồi cô vẫn cảm thấy đầu gối có thứ gì thọt tới, thì ra là. . . .
NGAO...OOO, mắc cỡ chết người.
Giang Thiệu xuống tay quả thật độc ác, Tả Trí nằm ở trên giường hôn mê hai ngày mới tỉnh lại. Vết thương cũng phải vá lại, xương sườn bị gãy một cây, cả người có nhiều mô mềm bị thương.
Trần Dao bỏ lại công việc, ở bệnh viện hết lòng chăm sóc, lại không nhắc một chữ đến chuyện hôm đó. Từ lúc Tả Trí tỉnh lại liền không nói được mấy câu, trừ đồng nghiệp trong đội cảnh sát cũng chỉ có Cận Mộc Vân và Cận Thanh đến thăm anh, Tả Liên Thành cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Nhưng Cận Mộc Vân mỗi lần đều chỉ để canh xuống rồi rời đi, không có nửa câu ân cần nói chuyện với nhau. Tả Trí biết chuyện của mình đã hoàn toàn bại lộ, phải nhận được xử phạt trình độ gì anh cũng không có tinh lực suy nghĩ.
Cục trưởng Trương báo với anh, anh bởi vì vấn đề tác phong nên bị đảng cảnh cáo. Mặc dù chỉ là cảnh cáo nhưng Tả Trí hiểu đây rất có thể là ý của Tả Liên Thành, nếu không cục trưởng Trương sẽ đè chuyện này xuống hết, không để lại ảnh hưởng gì, suy tính đến việc anh có cống hiến khá nhiều với công việc và chức vị đặc biệt, nên chuyện này nhiều nhất là phê bình giáo dục thôi, tổ chức sẽ xử lý khoan hồng làm dáng một chút.
Lúc vết thương của Tả Trí khôi phục, có thể xuống giường đi lại Trần Dao liền đặt một tờ giấy thỏa thuận ly hôn trước mặt anh.
Tả Trí liếc mắt nhìn, nhắm mắt lại rất là vô lực than thở. "Anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với em."
Trần Dao châm chọc lắc đầu một cái. "Bây giờ tôi hy vọng anh ký tên không chút do dự."
"Trần Dao. . . ." trong lòng Tả Trí tràn đầy áy náy, tình cảm nhiều năm không phải ai cũng có thể dễ dàng dứt bỏ.
Trần Dao đưa bút cho anh, vẻ mặt sóng nước chẳng xao, giọng nói bình tĩnh. "Lúc anh muốn lên giường với cô ta có nhớ đến tôi không?"
"Anh chưa lên giường với cô ấy, mặc kệ em có tin hay không." Tả Trí siết bút chậm chạp không cách nào viết xuống tên của mình.
Trần Dao trầm mặc hồi lâu, chậm rãi gật đầu, "Tôi tin, như vậy lúc anh và tôi lên giường có nhớ tới cô ta không?"
Trong lòng Tả Trí đau đớn, gian nan viết xuống một chữ "Tả". Trần Dao tháo chiếc nhẫn kim cương kết hôn trên tay xuống đặt lên mặt bàn, quay mặt, trong đôi mắt sương mù mờ mịt. "Ký đi."
Tả Trí siết chặt quyền, bỗng dưng ném bút rồi xé thư thỏa thuận thành mảnh nhỏ, cũng vứt bỏ chiếc nhẫn của mình, kéo Trần Dao qua ôm chặt cô vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, là anh làm dơ chiếc nhẫn, dơ rồi thì không cần nữa, chúng ta bắt đầu lần nữa."
Trần Dao cố nén nước mắt, "Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, đã bõ quên anh, nhưng Tả Trí, anh thành thực một chút được không? Không phải đối với tôi, mà là thành thực với chính anh, hiện tại người phụ nữ trong lòng anh không phải tôi, làm lại, không phải quá khó khăn sao?"
Tả Trí cắn răng, "Cho anh một chút thời gian, anh sẽ quên cô ấy."
"Bao lâu? Một tháng, một năm, hay là cả đời?" Trần Dao đẩy cánh tay của anh ra, từ trong túi lấy ra một phần thư thỏa thuận khác, "Mặc dù anh có thể quên cô ta, tôi cũng không thể quên được bộ dáng anh kêu tên cô ta lúc hôn mê. Tả Trí, nếu anh thật thấy thẹn với tôi thì đừng tiếp tục giữ tôi ở vị trí lúng túng này."
Chuyện lừa mình dối người cả đời Trần Dao chỉ làm lần một lần.
Sự kiên quyết của cô khiến Tả Trí không thể nói nữa, khom lưng nhặt bút lên, mở giấy thỏa thuận li hôn ra ký gằn từng chữ trong tên của mình lên.
Trần Dao miễn cưỡng mỉm cười. "Tạm biệt, Tả tiên sinh."
Nhìn bóng lưng Trần Dao rời đi, Tả Trí kinh ngạc ngồi liệt ở đó hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Anh mất đi Diệp Tiểu An, cũng mất đi Trần Dao.
Trái tim bị thương chồng chất, rốt cuộc trống rỗng.
Đã từng yêu nhau, cuối cùng lại đến trình độ người lạ không quen biết.
Có người gõ cửa, Tả Trí không có quay đầu lại, nhưng có thể từ tiếng bước chân phân biệt ra là ai.
Giang Thiệu nhặt mảnh vụn của giấy ly hôn bị xé rách trên đấy lên, mấp máy khóe miệng.
"Anh tới xem tôi làm trò cười à?" Tả Trí mỉa mai cười.
"Tới thăm xem cậu khôi phục thế nào." Giang Thiệu đẩy cửa sổ ra để không khí đè nén trong phòng bay đi, "Không ngờ cậu lại đồng ý ly hôn, Trần Dao và Diệp Tiểu An rốt cuộc ai quan trọng với cậu hơn?"
Tả Trí không lên tiếng, có lẽ chính mình cũng không biết đáp lại như thế nào.
Giang Thiệu móc một tờ xét nghiệm ra đưa cho Tả Trí. "Cô ấy mang thai."
Trong mắt Tả Trí chợt tối đi. "Anh tới nói cho tôi biết anh làm Diệp Tiểu An mang thai?"
Giang Thiệu cười lạnh, "Tự cậu xem đi."
Tả Trí cầm tờ xét nghiệm lên xem, phía trên lại viết tên của Trần Dao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT