Sau khi phá xong vụ án lường gạt xuyên quốc gia, Tả Trí cũng không về nhà theo ý của cha. Tả Liên Thành đã phái thư ký thúc giục anh nhiều lần, chủ nhật chính là ngày có nạn lớn. Tả Trí mơ hồ dự cảm về đến nhà nhất định không có chuyện gì tốt chờ anh, nhưng anh cũng không có đi La Mã du lịch nghỉ phép với Trần Dao.
Trần Dao vốn muốn đền bù sinh nhật cho anh, nhưng anh không đi thì Trần Dao tự nhiên cũng tặng vé cho người khác, ở công ty an tâm làm việc. Tựa hồ cô luôn có việc để làm không hết, Tả Trí mệt mỏi cả ngày về đến nhà, Trần Dao cũng chỉ vừa mới vào nhà, y phục còn chưa thay.
"Vợ, anh đói bụng, muốn ăn mì sốt tương em làm." Tả Trí giật nhẹ cà vạt từ phía sau ôm lấy Trần Dao đang thay quần áo, khi nói chuyện, mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa cũng theo đó truyền ra.
"Uống rượu? Trong nhà hình như hết mì và tương nổ rồi, ăn đỡ món khác nhé." Trần Dao xoay người lại tiến sát tới cần cổ và trước ngực anh hít hà, "Anh đã lăn lộn với cô nào? Mùi nước hoa nồng như vậy, em ghét nhất mùi hoa quế."
Tả Trí hàm hàm hồ hồ đáp lại, thuận thế cúi đầu hôn cô nhưng lại bị đẩy ra.
"Em đang nói chuyện với anh đó, đừng động tay động chân."
"Anh cũng ghét cái mùi này, mùi hương của vợ anh là thơm nhất, do đi thăm dò đầu mối vụ án, nên hôm nay anh phải vào nhà chứa."
Trần Dao nhướng lông mày lên, đầu ngón tay đâm ngực anh, "Không có thuận tiện làm chuyện xấu chứ?"
"Chuyện xấu là phải làm với vợ." Tả Trí không cho cô cơ hội nói chuyện, nâng cằm của cô lên liền hôn xuống, ôm cơ thể chỉ mặc quần áo lót của cô đè lên cửa tủ quần áo vừa hôn vừa sờ.
Hai người đã có một khoảng thời gian không âu yếm, một chốc liền cháy lên, thế lửa từ phòng thay quần áo lan tràn tới phòng tắm, cuối cùng đốt tới trên giường. Sau khi kết thúc cả người Trần Dao mềm như bùn ngồi phịch ở chỗ, mềm giọng oán trách. "Hôm nay anh bị cái gì kích thích?"
Tả Trí thoả mãn, bàn tay dao động ở trên lưng trần của cô. "Tiểu biệt thắng tân hôn chứ sao."
"Bịa đặt, anh đã về bao lâu rồi. Sao giờ mới đói bụng?"
Tả Trí cười, hôn tóc của cô, ríu rít hàn huyên mấy câu Trần Dao liền ngủ mất. Anh mặc bộ đồ ngủ đi tới phòng khách hút thuốc lá, ngồi ở bóng tối ngẩn người. Ánh lửa ở ngón giữa sáng tắt, không biết sao lại khiến anh cảm thấy đặc biệt đè nén.
Mặc dù anh rất tiết chế nhưng cũng rất hiếm khi không làm chuyện vợ chồng trong một thời gian dài. Có lúc chỉ đơn thuần là kích động sinh lý, tâm lý lại bình thản không hề dao động. Anh không biết mình bị gì, sao lại không có hứng thú với gì cả, mà trở nên thanh tâm quả dục. Nhưng anh chán ghét cảm giác này, hôm nay nhờ rượu mới hoàn toàn kích động.
Mà giờ khắc này, lấy được thỏa mãn lại chỉ là thân thể, anh chỉ cảm thấy càng thêm trống rộng phiền não.
Điện thoại đặt ở trên khay trà bởi vì không đủ điện, nên ánh xanh chợt lóe chợt lóe để báo hiệu. Tả Trí chăm chú nhìn hồi lâu, rốt cuộc cầm lên bấm xem đoạn video vẫn còn ở trong điện thoại, thanh âm Diệp Tiểu An truyền ra, có một cảm giác khổ sở không nói được từ trong đáy lòng nổi lên.
Xem video một lần lại một lần, xem đến khi anh thấy uất ức muốn hít sâu mới tắt đi ném qua một bên. Chốc lát lại cầm lên, mở phần nhắn tin ra lướt tới ba chữ "Diệp Tiểu An".
. . . . . .
Diệp Tiểu An vẽ bản thảo xong thì phát hiện thời gian sắp nửa đêm, đã hứa ngày mai ra ngoài với Giang Thiệu thì hôm nay không thể thức qua nửa đêm. Tắm xong liền bò lên giường cầm điện thoại xem tiểu thuyết một lát rồi tắt máy ngủ.
Trong ống nghe là giọng nói nhắc nhở "chủ máy đã tắt máy", nhưng Tả Trí lại không lập tức tắt, mà lẳng lặng nghe cho đến khi điện thoại tự động ngừng.
Anh biết theo tính tình của Diệp Tiểu An nhất định đã sớm dọn ra khỏi căn nhà kia, có hai lần lái xe đến cửa nhà trọ Tử Kinh nhưng cuối cùng không có đi vào.
Anh, đang sợ.
Diệp Tiểu An nằm ở trên bệ cửa sổ cau mày nhìn mưa như trút nước phía ngoài, cô ghét nhất trời mưa như vậy, quay đầu lại hỏi Giang Thiệu. "Nhất định hôm nay phải đi ra ngoài sao? Thời tiết này không tốt cho vết thương của anh mà?"
Giang Thiệu cũng không tự mình đa tình cho là cô đang quan tâm mình, đứng ở trước kính sửa sang lại tóc. "Mau đi thay quần áo, Hi Tử sắp tới đón chúng ta rồi."
Diệp Tiểu An không ngờ "Hi Tử" mà Giang Thiệu nói chính là Hứa Bình Hi đáng ghét bị cô phang cho một gậy.
Hứa Bình Hi thấy Diệp Tiểu An đứng đó, trên mặt hiện ra mấy chữ to "Tại sao là anh", thì vẻ mặt kinh ngạc liền chuyển thành vui mừng. Cô gái này thật đúng là không biết che giấu mình, trong lòng nghĩ cái gì toàn bộ đều hiện ra mặt cho người ta xem. "Mau lên xe đi, đưa hai người đi xong tôi còn có việc làm đấy."
Bởi vì phải bận tâm vết thương của Giang Thiệu, Hứa Bình Hi lái xe vô cùng chậm. Anh từ kính chiếu hậu vô tình phát hiện Diệp Tiểu An đang nhìn mình, không tiếng động nhíu mày hỏi thăm.
Tầm mắt của Diệp Tiểu An vừa đúng chạm vào anh, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt hỏi. "Vết thương trên đầu anh thế nào?"
Hứa Bình Hi cười, "Cô không nhắc thì thiếu chút nữa tôi quên rồi, chuyện này Giang Thiệu phải phụ trách đó, người phụ nữ của anh đánh tôi bị thương."
"Tôi không phải ——" Diệp Tiểu An nhíu lông mày gấp gáp cãi lại, lại bị Giang Thiệu đoạt lời nói. "Phụ trách, cậu cứ tính tiền đi."
Hứa Bình Hi chậc chậc cảm thán, "Nếu cậu ở thương trường thì sẽ là một nhân vật giỏi giang một cõi đấy."
Diệp Tiểu An thấy mình không được để ý tới, không khỏi đề cao âm lượng. "Tôi không phải người phụ nữ của anh ta, tiền thuốc tôi sẽ trả cho anh, không cần người khác."
"Thật có cốt khí, ngươi biết gương mặt của tôi đáng bao nhiêu tiền đây cô nương, lúc có chỗ dựa thì nên tận sức chứ đừng lãng phí gì cả."
"Chẳng lẽ anh là loại đàn ông dựa vào bộ mặt mà ăn cơm?" Diệp Tiểu An không thích ý cợt nhã trêu chọc trong lời nói của Hứa Bình Hi, "Thật ngại, tôi không biết bảng giá của anh, nhưng mặc kệ bao nhiêu tôi đều sẽ trả, lặp lại lần nữa tôi và anh ta không có quan hệ, nếu như Hứa tiên sinh không biết tôn trọng người khác thì tôi không ngại dùng bạo lực lần nữa đâu."
Cô quá nghĩa chánh ngôn từ, khiến Hứa Bình Hi đặc biệt mất mặt, ngại vì Giang Thiệu ở đây nên anh không dám nói lời nào. "Há! Cô gái này, uh, cô xem như vừa rồi tôi chỉ đánh rắm thôi."
Diệp Tiểu An hừ một tiếng hất đầu, mà Giang Thiệu, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không thấy rõ cảnh sắc, mím môi trầm mặc như có điều suy nghĩ.
. . . . . .
Hứa Bình Hi lái xe đến Động Tình Vị Lôi, lúc xuống xe Diệp Tiểu An gặp phải một cơn gió mạnh gào thét thổi tới, mở dù mà dù cũng không bung ra, hạt mưa lạnh lẽo hắt vào người khiến cô lạnh cóng run rẩy. Cô đang phấn đấu với gió lớn và câu dù đột nhiên cảm thấy mưa gió nhỏ đi.
Giang Thiệu kéo áo khoác ra ôm cô vào ngực rồi dịu cô đi tới cửa, "Em mặc ít quá."
Cử động này nhìn như thân mật, nhưng giọng nói của Giang Thiệu lại rất nghiêm chỉn. Diệp Tiểu An cảm thấy không được tự nhiên vội vàng kéo ra khoảng cách, hơn nữa lại có thể nghe ra quan tâm rõ ràng trong lời nói của anh. "Không cần không cần! Anh mặc áo vào đàng hoàng đừng làm ướt vết thương."
"Em đi nhanh chút là không sao." Giang Thiệu lại nhẹ nhàng kéo cô trở về.
Một màn này rơi hết vào trong mắt Cận Thanh, cô dời tầm mắt đi khuấy khuấy ly sữa nóng trong tay, giơ tay nhấc chân hết sức ưu nhã.
Lúc sắp đến cửa Diệp Tiểu An chạy bịch bịch vào trước, cúi đầu sửa sang lại áo và tóc bị gió thổi loạn. Giang Thiệu biết cô đang lạnh, nên nhận lấy khăn lông người hầu bàn đưa lên lau nước dính trên mặt cô.
"Tôi tự làm. . . ." Diệp Tiểu An cầm khăn lông có phần băn khoăn lo lắng, Giang Thiệu làm quá tự nhiên, khiến tim cô đập thình thịch, tầm mắt ngắm loạn chứ không dám nhìn anh.
Khi thấy người ngồi gần cửa sổ là ai Diệp Tiểu An mới thình lình rùng mình một cái. "Anh muốn gặp Cận Thanh? Vậy kêu tôi theo tới làm chi? Để tôi làm kỳ đà cản mũi à?"
"Anh đã sớm chia tay với cô ấy, không ở lâu đâu, chỉ nói mấy câu thôi, em ở bên cạnh chờ anh một lát là xong."
Cận Thanh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Giang Thiệu đã đi tới trước mặt, Diệp Tiểu An đi theo phía sau anh. Giang Thiệu ngồi xuống, Diệp Tiểu An không có ngồi song song Giang Thiệu mà là đơn độc ngồi ở bên kia.
"Tôi tới trễ sao?" thanh âm Giang Thiệu lạnh nhạt.
"Là em tới sớm thôi." Cận Thanh mỉm cười, nhìn cũng chưa từng nhìn Diệp Tiểu An một cái.
Trước kia hẹn hò Cận Thanh vĩnh viễn đều khiến anh chờ, hiện tại ai đi đường nấy, cô ngược lại biết đúng giờ rồi.
"Có chuyện gì em nói thẳng đi." Người hầu bàn bưng hai ly nước lọc đến, Giang Thiệu không có gọi thứ gì ngoài định mức, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể đi. Cận Thanh dừng một lát, nhấp một hớp sữa nóng. "Em tới nhận lỗi với anh, em lo lắng mẹ em nhất thời không tiếp thụ nổi, nên chuyện chia tay không có nói quá cặn kẽ với bà, lúc bà ấy đi tìm ba anh em không có ở trong nước, sau khi trở về mới biết chuyện này."
"Nói tiếp."
"Chú Giang đã đến tìm em."
"Chuyện này tôi không biết, lúc ông ấy tìm em tôi cũng không có ở trong nước."
Cận Thanh mấp máy khóe miệng, giương mắt nhìn anh. "Anh biết em mang thai?"
Diệp Tiểu An bỗng chốc thẳng sống lưng, trong nội tâm hồi hộp, mắt nhìn về phía Giang Thiệu, kỳ quái phản ứng của người đàn ông này tại sao có thể bình tĩnh như thế. Người phụ nữ đã chia tay lại mang thai con của ex boyfriend, chuyện này thật hoang đường.
Giang Thiệu uống một ngụm nước, "Em rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Em đã mất đi một đứa bé, nếu như giết đứa bé trong bụng nữa em lo về sau sẽ khó mang thai, bác sĩ nói thể chất của em không thích hợp ——"
"Cận Thanh." Giang Thiệu trầm thấp gọi tên của cô, rốt cuộc không còn thấy vẻ dịu dàng trong quá khứ. "Có phải ngày trước tôi quá nhường nhịn em, khiến em quên mất tôi cũng có ranh giới không thể tha thứ? Em muốn nói tôi biết cái gì? Nói cho tôi biết em muốn giữ lại đứa bé này nên mới đành chia tay với tôi?"
Diệp Tiểu An nghe như rơi vào trong sương mù, không rõ chân tướng.
". . . . Là thế, nhưng cũng không phải." Nếu đã nói rõ, Cận Thanh liền hạ quyết tâm muốn nói rõ ràng hết luôn, nhưng trước khi cô mở miệng đã liếc mắt nhìn Diệp Tiểu An.
Diệp Tiểu An rất thức thời, đứng dậy tránh.
"Ngồi xuống." Giang Thiệu đè lại vai Diệp Tiểu An, tầm mắt chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Cận Thanh, "Giữa tôi và em không có chuyện gì không thể cho cô ấy biết."
Sắc mặt Cận Thanh biến hóa, trong ánh mắt lúc nhìn lại Diệp Tiểu An có thêm chút khinh bỉ và lạnh lùng."Thật xin lỗi, em không nên khiến anh mất thời gian nhiều năm qua, anh tốt với em, em nhớ được, cũng muốn ở bên anh cả đời, nếu như. . . . . ."
Giang Thiệu không tiếp lời, đợi cô nói tiếp.
"Giang Thiệu, em phát hiện tình cảm thật sự là không có biện pháp tự khống chế, yêu và không yêu đều thế, có lẽ chúng ta rốt cuộc không phải thuộc về nhau, có một số việc đều không kìm hãm được." Cận Thanh mím môi, "Việc này em nghĩ anh có thể hiểu, em vốn không muốn có kết quả gì với anh ấy, luôn giữ một khoảng cách với anh ấy, lần đó công ty có hoạt động quan hệ hữu nghị. . . . Là ngoài ý muốn, đứa bé cũng là ngoài ý muốn, lúc em phát hiện cái thai đã sắp hai tháng, khi muốn bỏ thì bác sĩ nói cho em biết ——"
Cạch!
Diệp Tiểu An rốt cuộc không kềm chế được đặt mạnh ly nước lên bàn, dùng sức quá mạnh nên nước tràn ra ướt khăn trải bàn.
Cô vọt một cái đứng lên, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cận Thanh. "Nếu như không phải chị mang thai tôi thật sự muốn tát chị! Loại phụ nữ như chị rốt cuộc có tim hay không? Có thể làm ra chuyện như vậy còn nói ra những lời này! Chị đi tìm ba đứa bé đi! Tìm Giang Thiệu làm gì! Có biết bởi vì sự ích kỷ của chị mà khiến Giang Thiệu chịu tiếng xấu! Tôi không nhìn ra chị có gì đáng để anh ta từng bảo vệ chị trước mặt cha anh ta! Lợi dụng lòng tốt của anh ta với chị nên có thể không chút kiêng kỵ tổn thương người à! Không cảm thấy vô sỉ sao! Không sợ gặp báo ứng sao!"
"Diệp Tiểu An. . . ." Giang Thiệu không ngờ cô kích động như thế, đưa tay muốn kéo cô, lại bị cô hất mạnh ra.
"Còn anh nữa!" Diệp Tiểu An hận hận quay đầu lại, "Anh thật hèn! Người phụ nữ như vậy mà anh còn tới làm gì! Anh mặc kệ sống chết của cô ta đi! Anh rõ là. . . . Thật là tức chết tôi rồi! Tôi mặc kệ, tôi đi đây!"
Diệp Tiểu An nói xong vội vã rời đi, mà Giang Thiệu rõ ràng nhìn thấy nước mắt ẩn trong mắt cô khi cô xoay người.
Giang Thiệu không có kéo cô, vết thương bị cô hất ra nên đau đớn. Anh thở dài cam chịu, "Tôi biết rõ em có ý gì, có lẽ ngày trước tôi thật sự quá nuông chiều em, mới cho em tư cách không chút kiêng kỵ, hiện tại tôi thu hồi tư cách này."
Giang Thiệu không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, mà Cận Thanh lại hết sức gọi anh lại lúc anh xoay người. "Cô gái này không phải người tình của Tả Trí à, oh, cảm thấy không chiếm được gì từ người cậu ấy nên dời mục tiêu sao?"
Giang Thiệu hít thật sâu, quay đầu lại nhìn thẳng cô cực kỳ nghiêm túc nói từng chữ từng câu. "Cô ấy không giống cô, Cận Thanh, đến bây giờ tôi mới không thể không thừa nhận, cô và cô ấy chênh lệch rất nhiều, Diệp Tiểu An là một cô gái mà em vĩnh viễn kém xa, tôi thật sự không biết quá khứ mình yêu cô cái gì."
Dứt lời, Giang Thiệu rời đi không còn lưu luyến, Cận Thanh nhìn bóng lưng của anh chậm rãi nắm chặt tay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Diệp Tiểu An chạy trong mưa, thậm chí đã quên mở dù. Chợt bị một sức lực kéo từ phía sau, cơn mưa xối xả hình thành màn mưa dường như ngăn trở tầm mắt của cô, nhưng cô biết người kéo cô là Giang Thiệu.
Giang Thiệu mạnh mẽ kéo cô đến một nơi tránh mưa, trên mặt trên người Diệp Tiểu An đều là nước, quần áo ướt sũng dính sát ở trên người, nhếch nhác không chịu nổi. Giang Thiệu cởi áo khoácxuống không để ý cô phản đối phủ thêm cho cô.
"Tôi không phải loại tiểu thư yếu ớt như cô ta, không cần anh —— ưmh!" Câu nói kế tiếp của Diệp Tiểu An bị đôi môi chợt đưa tới của anh đè chặt lại.
Đợi khi lưỡi của anh thăm dò vào trong miệng cô thì Diệp Tiểu An mới ý thức được Giang Thiệu đang hôn cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT