Diệp Tiểu An lập tức bối rối, đại não trống rỗng. Nhịp trống ồn ào vẫn tiếp diễn, tiết tấu càng giàu có kích tình.
Cô níu lấy chăn cố gắng bình phục lại, hít sâu mấy cái. Kéo màn cửa sổ ra, tất cả phía ngoài đều xa lạ. Gian phòng này hết sức ngăn nắp giản dị, từng chi tiết đều lộ ra sự ấm áp. Bệ cửa sổ và góc bàn bày mấy chậu cây nhỏ đáng yêu, là loại cây nào đó không biết tên có cành dài và những chiếc là tròn tròn, xanh mơn mởn hết sức đáng yêu.
Va ly hành lý cô đã thu thập và túi đựng máy vi tính của cô được dựng bên tường. Y phục của cô được xếp ngay ngắn đặt bên gối, Diệp Tiểu An vừa mặc vừa nhớ lại làm sao đến nơi này, nhưng mà một chút cũng không nhớ nổi. Có điều cô biết người cuối cùng đi chung với cô là Giang Thiệu.
Vậy tại sao cổ và eo của cô đều vừa nhức vừa đau? Chẳng lẽ. . . . . .
Diệp Tiểu An cau mày cắn môi, trong lòng bất ổn. Lo lắng thì lo lắng, trên người ngược lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng. Giang Thiệu không đến nỗi hèn hạ hạ lưu như vậy chứ? Căn cứ kinh nghiệm phán đoán, cô. . . . Sẽ không xui xẻo lại bị ăn lần nữa chứ.
—— được rồi, Diệp Tiểu An miễn cưỡng cũng coi là người phụ nữ có "Kinh nghiệm", mặc dù cô hết sức cắn răng nghiến lợi vì chuyện này.
Hứa Bình Hi vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng chiêng trống ồn ào trong nhà, vội vàng để túi đeo lưng xuống chạy vào phòng ngủ nhấn tắti đồng hồ báo thức có hình dáng như cái trống. Đó là do trưa hôm qua đã bật trước khi đi ngủ mà quên tắt. Hứa Bình Hi từ phòng ngủ ra ngoài không khỏi nhìn về phía phòng ngủ chính.
Cô gái ngày hôm qua Giang Thiệu dẫn về vẫn còn tỉnh chứ? Nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có một chút động tĩnh. Hứa Bình Hi gãi gãi đầu, không kềm nén được lòng hiếu kỳ rón ra rón rén mở cửa phòng ngủ chính ra dòm vào trong.
Ah? Trên giường trống không. Người đâu?
Anh đẩy cửa vào, mới đi mấy bước chợt thấy lạnh gáy. Đầu vừa mới xoay qua liền thấy một bóng đen xông thẳng về phía mình, muốn tránh cũng không kịp, liền đưa cánh tay ra đỡ theo phản xạ, nhắm chặt hai mắt chờ đợi đau đớn.
. . . . . .
Giang Thiệu đã ở xa ngoài ngàn đạm, bởi vì tư thế ngủ không đúng, chỉ đành phải ngồi trên xe xoa cái cổ cứng ngắn, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm người tới người đi trước máy ATM đối diện. Ngày Tả Trí đến Philippines đã hồi báo tình tiết vụ án với đại sứ quán Trung Quốc ở đó, liên lạc cảnh sát Philippines. Nhân viên điều tra còn lại bắt đầu triển khai điều tra ở trong thành phố Manila. Hành động được đại sứ và cảnh sát Philippines toàn lực phối hợp.
Bởi vì không cách nào tìm được điện thoại hay IP internet của tội phạm tình nghi sử dụng để lừa gạt, không cách nào tìm được cứ điểm của tội phạm tình nghi, tổ chuyên án chỉ đành phải gởi gắm hi vọng và tiền bạc vào tuyến điều tra. Bắt được nhân vật lừa gạt và lấy được tiền tài là mục đích cuối cùng của bọn họ.
Tả Trí đã điều tra ra người bị tình nghi sử dụng máy ATM ở đây để rút tiền tương đối nhiều, dẫn người chia ra mấy đường đến khắp 200 máy ATM ở Manila để chờ cơ hội. Rốt cuộc đã tìm được khi Giang Thiệu đến Manila hội hợp với họ.
Giang Thiệu và Tả Trí ngồi ở trước máy ATM này để chờ người bị tình nghi tới rút tiền tang vật, coi đây là chứng cớ để xin lệnh kiểm soát, rồi sẽ áp dụng lùng bắt. Mà bây giờ người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đeo 3 cái túi đã trở thành mục tiêu của họ. Người đàn ông này đã không ngừng rút tiền ở đó suốt một tiếng.
Điện thoại di động trên người ông ông chấn động, Giang Thiệu vừa mới bắt máy thì bên trong liền truyền đến tiếng hô cực kỳ tức giận của Hứa Bình Hi. "Giang Thiệu! Tôi chịu! Người phụ nữ của anh cầm gậy bóng đánh tôi!"
". . . . Ai?"
"Anh nói còn có thể là ai! Là Diệp Tiểu An anh mang về!"
Giang Thiệu nhíu chân mày, theo bản năng nhìn Tả Trí một cái. Mà Tả Trí lại hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm người đang rút tiền, Giang Thiệu đổi di động qua lỗ tai khác. "Cô ấy như thế nào?"
"Cô ấy có thể như thế nào! Ngủ đủ tinh thần! Anh làm rõ ràng, là cô ấy đánh tôi, không phải tôi đánh cô ấy! Người anh nên quan tâm là tôi mới đúng!"
"Biết, tôi có công việc, trước như vậy." Giang Thiệu quả quyết cúp máy, kịp thời chặn lại tiếng gầm của Hứa Bình Hi. Còn có thể phát ra tạp âm lớn như vậy thì đại biểu người không có việc gì, một người đàn ông bị thương liền hô to gọi nhỏ thật chết người. A đúng rồi, Hứa Bình Hi không phải đàn ông bình thường.
Thuộc hạ mua cà phê và Hamburg trở về xe phân cho hai đội trưởng, mặt hưng phấn hồi báo.
"Bây giờ không sai, nhất định là hắn ta, lúc nãy đứng sau lưng, tôi đã nhìn thấy hắn mở túi ra, há! Bên trong đều là tiền! Ai yêu, tôi lớn vậy chưa từng thấy nhiều tiền mặt thế! Không trách được ai cũng muốn phạm tội, có nhiều tiền bạc thế không sướng? Chậc chậc."
Giang Thiệu không lên tiếng, Tả Trí cầm một cái Hamburg lên trực tiếp nhét vào trong miệng anh ta, "Ít nói nhảm!"
Thuộc hạ nháy mắt mấy cái lại không dám lên tiếng, thấy kỳ quái vì bây giờ đã xác nhận người hiềm nghi rồi, tiếp đó là có thể biết cứ điểm, chứng cớ trong tay, cũng xin được lệnh kiểm soát rồi, tiến triển thật tốt đẹp! Nhưng tại sao trên mặt hai đội trưởng không nhìn ra bất kỳ vẻ vui mừng nào mà sắc mặt ngược lại trầm hơn.
. . . . . .
Lúc này Hứa Bình Hi bị Giang Thiệu cúp điện thoại đang cầm gương nhìn trái phải, gương mặt tuấn tú mà anh luôn tự hào đã hốc hác rồi. Lại nhìn cô gái đang luống cuống, lửa giận day826 bụng không chỗ phát tiết.
Diệp Tiểu An mím môi thắt ngón tay, tự trách đến mức muốn chui vào khe đất. "Thật xin lỗi, tôi nghĩ là người xấu."
Hứa Bình Hi hung hăng hừ một tiếng, mở bình rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay xoa một khối bầm lớn dọa người trên cánh tay. Diệp Tiểu An vươn tay muốn đến giúp anh, dù sao cũng do mình gây ra. Hứa Bình Hi vội vàng lăn một vòng trốn đến một chỗ ghế sa lon khác.
"Thật không biết Giang Thiệu coi trọng cô chỗ nào, muốn thùy mị không có thùy mị, muốn vóc người không có vóc người, còn bạo lực như vậy." Hứa Bình Hi vừa lắc đầu vừa cảm thán, vừa không để ý liền làm đau mình, nhe răng trợn mắt kêu đau. "Chờ Giang Thiệu trở lại tôi muốn lấy một số tiền lớn làm phí thuốc thang và tổn thất tinh thần!" Bởi vì quá kích động lại đụng đến vết thương trên đầu, Hứa Bình Hi đau đến lập tức quyết định phải lấy của anh một số tiền lớn để đền bù cho cả người bầm dập.
Nghe vậy Diệp Tiểu An sưng mặt lên, "Tôi đã nói tôi không phải người phụ nữ của Giang Thiệu, tôi và anh ta không có gì. Là tôi tổn thương anh, anh muốn bao nhiêu tôi đền, không cần người khác."
Hứa Bình Hi miệt thị liếc xéo cô, "Không có gì với anh ta mà dễ dàng đến đây? CÔ nghĩ chỗ này ai cũng có thể đến à? Người phụ nữ không biết đủ, hừ."
Khóe miệng Diệp Tiểu An hơi co quắp, một người đàn ông mà động chút là hừ hừ như đàn bà, thật làm người ta có kích động cào tường. "Ai mà thèm! Tôi cũng không phải là không có nhà."
"Ơ, cô đã mang hành lý tới rồi còn nói như thế, thật là buồn cười, cô có nhà vậy cô đi về đi!"
"Tôi. . . ." Diệp Tiểu An muốn nói lại thôi, cắn môi trầm mặc. Lúc này mới nhớ lại đã chia tay với Tả Trí, là cô tự thu thập đồ đạc rời đi nơi đó, bây giờ đã luân lạc tới nông nỗi không nhà để về.
Hứa Bình Hi nhìn cô gái chợt an tĩnh này, cho rằng cô đã không còn lời nào để nói, trong lòng lại khi dễ thêm một bậc. Nhưng cô là cô gái đầu tiên Giang Thiệu mang về, không quản xem bọn họ khỉ gió rốt cuộc có quan hệ thế nào, cô đối với Giang Thiệu mà nói tất phải có tầm quan trọng bất thường, anh cũng không thể quá mức chậm trễ, tránh cho đến lúc đó mình sẽ chịu thiệt.
"Này, tôi tên là Hứa Bình Hi, trước khi cô tới thì tôi ở đây, mấy ngày nay vừa lúc dọn ra. Cô sống ở đâu thì yên ở đấy đi, trước khi Giang Thiệu trở về cô cứ an tâm ở đây, hôm nay tôi đi, đây là chìa khóa, cô cầm đi."
Hứa Bình Hi lấy ra chìa khóa nhà dự bị đặt ở trên khay trà, "Có cần tôi để xe lại cho cô không? Nơi này cách nội thành hơi xa."
Diệp Tiểu An cau mày, "Ai nói tôi muốn ở đây."
Hứa Bình Hi khinh thường hừ cười, liếc cô một cái, cất rượu thuốc xong liền vào phòng tìm mũ lưỡi trai miễn cưỡng che lại vết thương trên trán. "Nhà này liền giao cho cô, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại. . . . . A! Chờ một chút!" Diệp Tiểu An chợt nhớ tới một chuyện thật quan trọng, gọi lại Hứa Bình Hi. "À. . . . Là ai thay y phục cho tôi?"
Hứa Bình Hi mỉa mai cười một tiếng, "Cô cứ nói đi?"
Dứt lời đá cánh cửa rời đi, bỏ lại Diệp Tiểu An mặt ủ mày ê. Mặc dù chán ghét, nhưng cô không phải phụ nữ cổ đại, bị đàn ông nhìn thân thể sẽ muốn chết muốn sống. Nhưng dầu gì cũng cho cô biết là ai chứ.
Cô không thích ánh mắt Hứa Bình Hi nhìn mình, trong mắt của anh mang theo khinh miệt rất rõ ràng. Bây giờ Diệp Tiểu An không muốn có bất kỳ dính líu với Giang Thiệu, cô chờ Hứa Bình Hi rời đi liền kéo va ly muốn rời khỏi nhà này, nhưng lúc đó điện thoại lại vang lên.
Diệp Tiểu An do dự, cuối cùng vẫn bắt máy. "A lô?"
Giang Thiệu tựa vào đằng sau đuôi xe hút thuốc lá, thanh âm Diệp Tiểu An ở trong điện thoại êm ái ngọt ngào, tay của anh không tự chủ lại vuốt vuốt phía sau cổ. "Ừ, ngủ có ngon không?"
"Giang Thiệu?" Diệp Tiểu An nghe ra là anh, thanh âm lập tức lạnh xuống. "Nhờ hồng phúc của anh, ngủ rất nggon."
Lời vừa ra khỏi miệng Diệp Tiểu An đã cảm thấy rất không tự nhiên, rất. . . . Mập mờ. Hơn nữa Giang Thiệu không có trả lời, nhất thời lại trở nên rất lúng túng. Cô ho nhẹ một tiếng, "Hành lý của tôi là anh đem tới hay sao? Lấy vừa đúng, tôi muốn đi, hẹn gặp lại."
Giang Thiệu chậm rãi nhả ra ngụm khói, không nhanh không chậm mở miệng. "Đi tới nơi nào?"
"Dù sao cũng không liên quan gì anh nữa."
"Ừ, ra cửa nhớ mang theo chìa khóa, đừng không vào cửa được."
Diệp Tiểu An cau mày, "Tôi nói tôi muốn đi, anh nghe không hiểu à?"
Giang Thiệu cười nhỏ, "Thẻ căn cướ của em ở chỗ tôi, không đi đâu được, ngoan ngoãn ở nơi đó đi."
Diệp Tiểu An lập tức nổi giận, "Anh lấy thẻ căn cước của tôi làm gì! Mau trả lại cho tôi!"
"Tạm thời không được, tôi đang làm việc không phân thân ra được, hơn nữa tôi không có ở thành B."
"Sao anh có thể như vậy! Còn chê tôi không đủ xui xẻo cố ý tìm tôi gây phiền toái phải hay không? Có ngưởi khi dễ người ta như anh sao!" Diệp Tiểu An tức giận muốn đập điện thoại. Ánh sáng trong mắt Giang Thiệu ảm đạm, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trong xe.
"Em rời khỏi thế này không cảm thấy quá uất ức mình sao? Có muốn trả thù hay không?"
Diệp Tiểu An hừ cười, "Trả thù ai, Tả Trí hay anh?"