Edit: Phạm Mai

Đợi sau khi hai người rời đi Thần Tịch lại một lần nữa mở mắt ngồi dậy, đối với Lâm Tuấn Thần ngoắc ngoắc ngón tay, Lâm Tuấn Thần nghi hoặc đi tới, “Công chúa, có gì phân phó?”

“Tổng bộ Hắc Long bang ở nơi nào?”

“Công chúa, Hắc Long bang là môn phái hai năm gần đây mới xuất hiện trên giang hồ, tung tích thần bí, đến nay không hề có người nào biết tổng bộ của bọn họ ở nơi nào.”

Như vậy a.

Mày hơi nhăn lại, Thần Tịch chu môi đánh giá bên ngoài đình, tìm người của người Hắc Long bang như thế nào đây?

Lâm Tuấn Thần xem bộ dáng trầm tư của nàng có chút nghi hoặc: “Công chúa, người hỏi cái này làm cái gì?”

Thần Tịch mỉm cười, rất là hồn nhiên nói: “Ta muốn đi bái phỏng một chút người đứng đầu của bọn họ a.”

Ngạch.

Đây là sợ thiên hạ không loạn sao?

Bái phỏng lão đại Hắc Long bang, biết rõ người ta muốn giết nàng, còn đi bái phỏng cái gì?

“Hắc Long bang làm việc như thế nào? Là hắc là bạch?”

Lâm Tuấn Thần nhớ lại trả lời: “Hắc bạch đều có đi, chỉ cần có người ra giá cao thì bọn họ đều tiếp nhận.”

“Kia người bình thường như thế nào tìm bọn họ làm việc?”

“Này...... Còn không rõ ràng, công chúa người rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?” Lâm Tuấn Thần lo lắng nhìn nàng, mấy ngày nay hắn cảm thấy Xích Dương công chúa cùng dĩ vãng bất đồng rất nhiều, khó có thể nắm bắt.

Thần Tịch tựa cằm trên bàn thạch si ngốc suy nghĩ, có thể hay không làm cho bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ để dụ bọn họ ra mặt? Hắc hắc, bọn họ không phải muốn giết nàng sao, nàng cũng đi ra giá, sau đó lộ cho bọn họ một thời điểm để cho bọn họ như con thiêu thân lao vào lửa...... Cạc cạc.

Tươi cười đột nhiên trở nên gian ác, người bên cạnh đột nhiên cả kinh sau lưng muốn đổ mồ hôi lạnh.

Lâm Tuấn Thần trái tim có chút lạnh, “Công chúa?”

Thần Tịch ngoắc ngoắc ngón tay làm cho hắn tiến tới gần, thấp giọng phân phó vài câu, Lâm Tuấn Thần sắc mặt đầu tiên là hơi đổi, lập tức có chút do dự, “Công chúa, việc này chỉ sợ không ổn, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn......”

“Đời người luôn luôn xuất hiện điều ngoài ý muốn, nghe ta đi, an bài đi, đừng làm cho ta thất vọng.”

“Là, công chúa.” Lâm Tuấn Thần thanh nhiênhẹ nhàng rời đi.

Hứa Phi Sương nhìn Lâm Tuấn Thần bóng dáng có chút lo lắng, cũng không biết Xích Dương công chúa muốn hắn đi làm cái gì, không có nguy hiểm đi?

Thần Tịch nhìn hắn, trong mắt hắn thoáng có chút lo lắng giọng điệu trêu chọc nói: “Ngươi cùng Tuấn Thần quan hệ rất tốt sao?”

“Ngày thường Ngũ công tử giúp ta không ít, tính tình chúng ta cũng có chút hợp.”

Cũng đúng, hai người đều thuộc dạng nhã nhặn, bất quá một cái là ánh mặt trời một cái là u buồn.

Hướng trên ghế nằm xuống, Thần Tịch tiếp tục suy nghĩ tới chuyện của mình, chuyên tâm suy nghĩ có thể gia tang lực khống chế đối với thân thể chính mình, cũng có thể làm cho nàng đối với các nguyên tố bên người mình có thể vận dụng một cách hoàn hảo.

Tiếng đàn tao nhã lập tức tung bay trong sân, Hứa Phi Sương trầm mặc thu thập lại dược liệu của hắn. Ánh mắt thường thường nhìn tới hướng Thần Tịch, trong lòng âm thầm cân nhắc: Công chúa rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thời gian nhàn nhã từng giọt từng giọt trôi qua, đảo mắt qua đã tới lúc hoàng hôn.

Mà Lâm Tuấn Thần như trước không có trở về, Hứa Phi Sương trong lòng lo lắng lại nhiều thêm một ít.

“Phi Sương, ta mất trí nhớ, ngươi chắc biết?”

A?

Hứa Phi Sương kinh ngạc nhìn nàng, mất trí nhớ?“Lời này của công chúa là như thế nào ?”

“Sau cái ngày ta bị đụng vào đầu, liền quên chuyện cũ trước kia, ngươi nói đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?”

Ngạch, Hứa Phi Sương rối rắm, với hắn mà nói không tốt cũng không xấu đi, đối với những người khác có lẽ chính là chuyện tốt đi, thí dụ như Hoàng Phủ Cảnh Hạo.

Chậm rãi bước tới hắn đưa tay bắt mạch cho nàng, Thần Tịch giương mắt đánh giá tay hắn, chỉ liếc mắt một cái, ngón tay thực cân xứng, ánh mắt u buồn như trước bị che dấu đi bởi hàng long mi.

“Công chúa, việc này chỉ sợ ta cũng giải quyết không được, mạch tượng của người cũng không phải là không ổn...... Đợi chút, công chúa, vừa mới ta bắt mạch cho người rõ ràng không có trúng --” Độc.

Thần Tịch buồn cười nhìn hắn, khẽ cười nói: “Nếu mệnh ta khó giữ được, ta sẽ nhàn nhã sống như thế sao?”

Cũng đúng a, hắn liền kỳ quái.

Nguyên lai mấy ngày nay công chúa khác thường nguyên nhân là bởi vì mất trí nhớ a?

Nhưng vì sao nàng muốn nói cho hắn đâu?

“Công chúa, việc này muốn nói cho những người khác sao?”

Thần Tịch cười nhẹ, không chút để ý, “Tùy ngươi đi, ta không sao cả.”

Ngạch.

Hứa Phi Sương ngốc sửng sốt, nữ nhân này đổi một loại tư thái thật đúng là làm cho người ta mê hoặc không thôi.

Chẳng lẽ đây là bản tính của nàng? Trước kia điêu ngoa ngang ngược đều là bị dưỡng đi ra sao? Bị tiên hoàng Nhai Nữ quốc dưỡng đi ra?

Thủy Yên cúi đầu đàn, sau một khắc nghe đến từ mất trí nhớ ngón tay bị dây đàn cắt đến chảy máu, Xích Dương công chúa sở dĩ ôn hòa khác thường như thế là vì mất trí nhớ?

Nếu không có mất trí nhớ nàng có phải hay không liền thật sự không thể chết già? Suy nghĩ như vậy làm lòng của nàng liền xuất hiện cỗ không yên lòng, ánh mắt nhìn về phía Thần Tịch cũng có chút không được tự nhiên cùng sợ hãi.

Thần Tịch tựa hồ cảm giác được nàng cảm xúc dao động nghiêng đầu đi qua mỉm cười, ôn nhu nói: “Ngươi nếu lo lắng ta về sau khôi phục trí nhớ đối phó ngươi như vậy tìm một cái địa phương an toàn mà sống đi, chỉ cần ta không mất đi linh hồn hiện tại, ta sẽ không làm khó ngươi.”

Thủy Yên thân mình khẽ run lên, nàng phải đi nơi nào?

Đối với nàng mà nói làm sao cũng không an toàn, Bắc Đường gia không an toàn, một người sống càng thêm không an toàn, nàng chỉ mong sao. Mong Xích Dương công chúa vĩnh viễn không cần mất đi linh hồn bây giờ.

......

Ban đêm, thời điểm trăng đã lên cao Lâm Tuấn Thần rốt cục cũng trở lại, hắn đi vào phòng Thần Tịch, hơi hơi thở.

Thần Tịch nhìn đến sắc mặt của hắn, “Đã trở lại?”

“Công chúa, sự tình đã muốn dựa theo phân phó của ngươi làm thỏa đáng.”

“Hảo, ngày mai liền truyền lệnh, nói cho mọi người ta chín ngày sau đi Linh Ẩn Tự khấu tạ công ơn Phật tổ che chở.”

Lâm Tuấn Thần mày rậm nâng lên, “Công chúa, biết rõ có nguy hiểm tại sao còn muốn tự mình đi? Không bằng an bài thế thân?”

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, ta sẽ tự mình đi, hơn nữa, sẽ không mang nhiều người đi, những hộ vệ như lần trước đều không cần, đem theo tám người hộ vệ Hoàng Phủ Cảnh Hạo lưu lại thì tốt rồi. Mặt khác, ta sẽ dẫn theo Bắc Đường Quân Liên cùng Cơ Tĩnh Viễn, Tiêu Băng ba người cùng đi, những người còn lại thì ở trong phủ là tốt rồi.”

“Công chúa.” Lâm Tuấn Thần vội vàng nhìn nàng, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý, Hắc Long bang thực lực rất mạnh, một trận chiến lần trước liền hiểu được, như thế nào còn muốn mạo hiểm?

Thần Tịch nhìn sắc mặt vội vàng của hắn mỉm cười, tựa hồ ở tự giễu, “Ngươi nhưng thật ra rất quan tâm tới ta, như thế nào, ngươi thích ta?”

Lâm Tuấn Thần sắc mặt ngưng trọng một chút, nửa ngày nói không ra lời.

Thật lâu sau hắn hơi hơi hành lễ sau đó yên lặng lui xuống, không có nói thêm câu nữa nói.

Với hắn mà nói Xích Dương công chúa không phải lương bạn, thế nhưng vận mệnh cố tình an bài cột hắn lại với nàng, hắn trở thành phu thị của nàng, buồn cười nhất là giữa hai người lẫn nhau đều không có thật tình, hắn như thế nào có thể đối với một cái công chúa có tâm tư quỷ dị xuất hiện thật tình?

Trên đời người thật tình không ít, duy đối một mình nàng lại thiếu đi thật tình, mệnh của tất cả mọi người đều ở trên một người nữ nhân, có ai sẽ cam tâm?

Sau đêm đó, Lâm Tuấn Thần cùng Hứa Phi Sương đều ở cùng một chỗ ngốc cùng nhau, thời điểm công chúa không kêu bọn họ liền tự chính mình tiêu khiển.

Ngày qua ngày, chín ngày rất nhanh sẽ trôi qua.

Thần Tịch đã tuyên bố với mọi người, mọi người trong phủ công chúa biết rằng Xích Dương công chúa muốn đi đến Linh Ẩn Tự cảm ơn vì che chở của Phật tổ chuyện ám sát lần trước.

Cơ Tĩnh Viễn vì việc này mà đi tìm Thần Tịch, nhưng nàng lại kiên trì muốn đi, Cơ Tĩnh Viễn ảo não trầm mặc.

Sáng sớm, Thần Tịch được hai nha hoàn mặc vào trang phục của công chúa cho mình, quần áo đỏ thẫm đặc biệt chói mắt, may mà nay đã là cuối hạ, bằng không bằng quần áo tầng tầng này hội làm cho nàng nóng chết mất.

Xe ngựa của phủ công chúa cùng với đối ngũ theo hướng Linh Ẩn Tự đi tới, có mấy ánh mắt đang nhìn rõ ràng Xích Dương công chúa lên xe sau đều rời đi.

Kinh thành Hạ quốc chia làm bốn phía đều có bốn phố đông đúc, mà giờ phút này, ở một cái miếu hoang nằm ở phái cuối cùng ở tây phố, một đám người nhìn thật không đồng nhất tụ tập lại với nhau.

“Phó sứ, lần này chúng ta phái bao nhiêu huynh đệ tiến lên?”

Bị xưng phó sứ, hồng y nam tử mang theo một cái mặt nạ hình ưng, tiếng nói âm nhu mang theo một tia sát ý, “Mười một cái.”

“Phó sứ, này có thể hay không quá ít? Lần trước huynh đệ chúng ta......”

“Đủ, nhiệm vụ của các ngươi lần này là đối phó với mười một người kia, về phần Xích Dương công chúa ta sẽ tự đối phó.”

Mọi người nghe được hắn sẽ tự mình ra tay liền an tâm, từ trước đến nay phó sứ ra tay còn không có lần nào thất bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play