Thần Tịch cảm giác hỗn loạn, lắc lư bước tới giường, phát hiện trên giường đã có một người, nàng lại đến trước bàn, chậm rãi ngồi xuống, chính mình rót một ly trà, ngón trỏ tay trái bỏ vào khuấy vài vòng, sau đó một hơi uống cạn.

Nàng uống xong mà người trên giường vẫn như trước nằm yên, không khỏi có chút buồn bực, nhưng đầu nàng dần thanh tỉnh, nhìn thoáng qua căn phòng chợt ngây người: Nơi này không phải là Cảnh viên!

Nàng rõ ràng nói hai người kia đưa nàng đi Cảnh viên, sao lại thế này?

Thần Tịch tức thì tỉnh ngủ, nghĩ đến đối phương tám phần chính là cố ý, nàng không khỏi gợi lên cười lạnh, nếu tưởng tính kế nàng, như vậy, nàng sẽ thành toàn bọn họ đi!

Hoạt động tay phải một chút, lại rót một chén nước, tự mình uống, sau đó xoay người nhìn trên kẻ giường, “Cảnh Hạo, lại đây uống ly trà đi!”

Người trên giường nghe được lời của nàng thân mình cứng đờ, nửa ngày mới bừng tỉnh, nghe được trong giọng nói Thần Tịch còn mang theo men say nồng đậm mới làm cho ahwns thoải mái không ít, “Công chúa, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi!”

“Không, lại đây bồi bản công chúa uống chút rượu nói chuyện phiếm đi!”

“Này -- công chúa,* khổ đoản......”

Thần Tịch cười nhạo một tiếng, “Cảnh Hạo, ngươi làm sao? Không phải ngươi nói đêm nay làm cho ta cùng Sở Mục Nhiên thôi, như thế nào giờ lại sốt ruột?”

Người trên giường nghe vậy kinh hãi, hắn nào biết được Hoàng Phủ Cảnh Hạo nói gì a!

Thần Tịch từng bước tiến đến bên giường, thời điểm đi đến trước giường tay khẽ nâng lên, nhìn như vô ý, thực tế nàng đã nắm chắc góc độ hắt toàn bộ nước lên người nam tử kia, kia người trên giường kinh ngạc, theo bản năng có chút phẫn nộ: “Ngươi --”

Xoay người chống lại Thần Tịch đang tươi sáng cười, nhất là cặp kia lam mâu, giờ này khắc này có một loại mê hoặc lòng người đến tột cùng. Nam tử nhất thời cả kinh, nguy rồi, không thể nhìn mắt của nàng.

Hắn xác thực tỉnh ngủ, đáng tiếc, chung quy đã muộn. Hắn phát giác chính mình toàn thân không thể nhúc nhích.

Mà Thần Tịch giờ phút này cũng không lưu tình chút nào đưa tay lột mặt nạ của hắn, lộ ra một khuôn mặt thanh tú như thư sinh. Nàng không khỏi nét mặt tươi cười như hoa, “Cảnh Hạo, chúng ta đến chơi một trò chơi đi!”

Kỳ thật nam tử vừa mở miệng nàng biết không phải Hoàng Phủ Cảnh Hạo. Mà vàolúc vừa vào cửa, hai hạ nhân kia lau mồ hôi cho nàng, trên khăn tay có mị hương, cho nên khi vừa đến đây nàng mới phải pha dược thuỷ uống ngay. Chính là nàng không rõ, nhị công chúa làm như vậy mục đích là gì?

Cho dù nàng thật sự say rượu loạn tính, lấy thân phận nàng, không phải chỉ là nhiều hơn một phu thị sao, các nàng không có khả năng nhàm chán như vậy, đi một chuyến thật xa chỉ vì chuyện này?

Mà nam tử nghe vậy cũng toàn thân cứng lại, trong mắt là kinh ngạc cùng khủng hoảng, hắn không rõ. Vì sao là Xích Dương công chúa!

Thê chủ không phải nói giống như trước đây chính là một thương nhân sao?

Vừa mới hắn nghe được nàng hô hai chữ Cảnh Hạo liền cảm thấy không thích hợp, hắn cũng nhớ rõ Hi thành thanh danh hiển hách Hoàng Phủ tướng quân chính là kêu Cảnh Hạo.

Thần Tịch thân thủ vỗ. Nam tử cảm giác chính mình có thể động, nhưng lại không thể nói được. Đối với thủ đoạn Thần Tịch càng thêm kinh hãi.

Thần Tịch lôi kéo hắn ngồi xuống, lại đi đến gian ngoài cầm giấy và bút mực lại đây, “Cảnh Hạo, đừng nóng vội, đêm dài từ từ, chúng ta từ từ sẽ đến......”

Tay lại cầm bút viết lên trên phiến giấy Tuyên Thành: Thẳng thắn khoan hồng, nói dối ngươi chết, gia tộc của ngươi cũng diệt vong!

Nam tử tay có chút phát run, nhìn Thần Tịch rất là giãy dụa.

Thần Tịch lại viết một câu: Chỉ cần ngươi nói thật, bản công chúa sẽ bảo vệ cả nhà ngươi!

Nhìn đến này, nam tử thế mới khẽ cắn môi, tiếp nhận bút lông ở trên giấy Tuyên Thành viết nói: Ta là nam sủng của Khanh Thiên Yến, vốn tên là Viên Thiên Tãng, con dân Hi thành. Gia đạo sa sút, bị người khi dễ, một năm trước gặp được thê chủ, nàng mua ta, vào phủ thê chủ đối ta ôn hoà, không tính là sủng ái.

Vài ngày trước thê chủ nói muốn mang ta tới tham dự đại hôn của công chúa, hôm nay ta đi theo uống ngay rượu có chút say, thê chủ cho người đưa ta đến đây nghỉ ngơi, trước khi đi quản gia phân phó muốn hầu hạ ta một quý nhân, nói là ý của thê chủ. Ta nghĩ cũng là như trước kia, thê chủ cho chúng ta hầu hạ mấy người hợp tác làm ăn

Không thể tưởng được là công chúa, thảo dân sợ hãi, thỉnh công chúa tha mạng.

Thần Tịch nhìn đến nơi này mặt đều đen, Khanh Thiên Yến, nhìn giống một nữ nhân đầy ngạo khí, không thể nghĩ lại hạ tiện như vậy, cư nhiên đem nam sủng của chính mình đi hầu hạ người khác.

Tình hình này thật giống tiểu thuyết nàng đã xem qua, rất nhiều nam nhân dùng mĩ thiếp nhằm lung lạc việc buôn bán.

Nàng hết sức chán ghét những người như thế, nhất là Khanh Thiên Yến cón muốn dùng biện pháp đó đối phó nàng, này là ám toán đi!

Bất quá, Hi thành thủ phủ như thế nào lại thông đồng với nhóm công chúa mới đến đây? Thần Tịch nghĩ nghĩ lại lấy bút viết một câu: Khanh Thiên Yến cùng mấy vị công chúa có lui tới?

Viên Thiên Lãng cảm giác được Thần Tịch phát ra lệ khí trong lòng bồn chồn, bất an nhìn nàng, Thần Tịch phát hiện hắn bất an liền mỉm cười: “Yên tâm, ta không có trách ngươi, không vội, đêm dài từ từ, từ từ sẽ đến đi!”

Rõ ràng là biểu tình âm lãnh, nàng nói chuyện lại mị hoặc lòng người như thế, Viên Thiên Lãng cảm thấy Xích Dương công chúa mới là chân chính giữ kín như bưng.

Có thê chủ như vậy mới là chân chính đáng sợ đi! Trong lòng có chút hoảng, hắn viết cũng nhanh một ít: Thê chủ tựa hồ hàng năm đều tặng lễ các vị công chúa, bất quá, ta phát hiện thê chủ đối nhị công chúa tựa hồ rất coi trọng, lễ vật cũng có vẻ quý giá nhất.

Nhị công chúa a, ha ha, đưa nàng đến đây không phải là người của Nhị công chúa sao!

Đúng rồi, Bắc Đường, Bắc Đường cũng bị bồi rất nhiều rượu, các nàng sẽ không tưởng chiếm tiện nghi đi! Thần Tịch bỗng dưng đứng dậy đi ra ngoài, bất quá đi rồi vài bước nàng lại nhớ tới Viên Thiên Lãng bên người, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn chờ, ta sẽ trở về.”

Dứt lời thổi nến đỏ nhẹ nhàng mở cửa sổ, nương theo ánh trăng mà nhảy ra ngoài.

Lúc nàng học khinh công này, mục đích cũng chỉ là muốn bỏ đi mà không ai biết .

Tránh hộ vệ, nàng về tới Lưu viên, vừa vặn nhìn thấy chính phu của nhị công chúa giúp đỡ Bắc Đường Liên Vân vào một gian phòng khách. Theo sau, nhị công chúa cũng đứng dậy nói muốn nghỉ ngơi.

Tam công chúa ái muội nhìn , “Nhị tỷ, Bắc Đường công tử là Hạ quốc quốc chủ ban cho tứ muội phu thị chi nhất, ngươi đừng xúc động quá ha!”

Nhị công chúa hừ lạnh một tiếng, “Ai hiếm lạ người của nàng, bản cung bất quá hảo tâm làm cho người ta dìu hắn đi nghỉ ngơi thôi.”

Tam công chúa che miệng cười khẽ đứng lên, “A, Hoàng tỷ nguyên lai như thế nào thương hương tiếc ngọc a, nhưng là, Bắc Đường công tử hẳn là có phòng của mình, nhị tỷ như thế nào không cho nhị tỷ phu đưa hắn trở về?”

“Đêm đã khuya, làm gì phiền toái như vậy.”

Nha nha, cư nhiên muốn đánh chủ ý lên nam nhân của nàng! Thần Tịch trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, chờ bọn họ li khai mới tới gần phòng Bắc Đường Liên Vân.

Này nhị công chúa cũng thật là tao, cư nhiên không biết xấu hổ trước mặt chính phu của mình mơ ước nam nhân khác.

Hộ vệ Nhị công chúa nghe được có động tĩnh liền muốn rút kiếm lại phát hiện chính mình không thể động không thê nói, không khác gì người đá.

Thần Tịch phá cửa sổ giấy, đi vào, thấy vị chính phu kia cởi áo thắt lưng cho Bắc Đường, chính hắn cũng cởi đồ của mình, sau đó nhìn Nhị công chúa, rất có một loại hương vị dụ dỗ.

Hôn mê, chẳng lẽ nữ nhân muốn chơi 3P?

Nhị công chúa cũng chính mình cởi áo chính phu, hai người còn khiêu khích lẫn nhau, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh, mà Bắc Đường Liên Vân cũng dần dần tỉnh lại, sắc mặt đỏ bất thường, nhìn đôi nam nữ trước mắt hô hấp cũng trở nên khó khắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play