Cuộc sống của nó ở Thổ Thiên Long chính thức bắt đầu rồi đây. Vì có thân phận khá là cao nên nó sống vô cùng dư giả và hết sức thoải mái, muốn gì có đó, đã thế, nhà có nhiều người giúp việc nên nó lại chẳng phải làm gì. Vì vậy mà mức độ lười của nó ngày càng tăng cao.
Cánh đàn ông trong nhà thì đều đi làm hết, bố Việt tuy là người mới nhưng bố cũng có chút kiến thức về kinh doanh, quản lí vì vậy mà nhanh chóng có thể làm việc ở tòa nhà quản lí.
Phụ nữ ở Thổ Thiên Long rất ít khi phải ra ngoài làm, việc của họ là làm một người vợ tốt, đảm đang, yêu thương gia đình; một người con, người cháu ngoan ngoãn...
Nó hiện tại đang nhàn rỗi cùng với những con người cũng hết sức nhàn rỗi là mẹ Phượng, mẹ Thanh, chị Chi với mẹ con nhà cô Huệ làm một công việc hết sức quen thuộc, đáng chú ý của những người phụ nữ nói chung hay là của gia đình nó nói riêng, là tám chuyện...
- Chị ở đó, rồi cuộc sống có vất vả không chị Thanh? - Mẹ Phượng hỏi.
- Cũng tạm ổn em ạ, đủ ăn đủ sống. Với lại con bé Nhi nó cũng ngoan nên không có vấn đề gì nhiều! - mẹ Thanh cười nói - Chỉ mỗi tội con bé này ham mê ngủ quá nên đôi lúc còn hơi nhức đầu!
- Ách, mẹ này, mẹ không biết thôi, đó là vì buổi tối con chăm học quá nên sáng mới ngủ dậy muộn, con cũng không hề muốn như thế đâu mẹ. - Nó biện minh.
- Gớm, thưa cô nương, tính cô tôi còn lạ gì nữa. Nói là học, xong lúc sau, tầm khoảng năm, mười phút lên trên kiểm tra thì đã thấy con bé ngủ khò khò rồi. Chăm ở đâu? - mẹ Thanh.
- Mẹ này... đâu có đâu... - Nó hết lời để nói lại, chọt chọt ngón tay, ai oán nhìn mẹ Thanh vì khơi ra tật xấu của nó.
- Cô cũng hay ngủ nướng nữa nè, chú con toàn kêu ca thôi a, mệt chết mất. Giấc ngủ cũng bị quấy phá, họ đi làm thì phải dậy sớm, chúng ta không phải làm thì dậy làm được cái gì đâu, ngủ không phải sẽ tốt hơn hay sao chứ! - Cô Huệ vừa đưa miếng táo lên miệng vừa nói.
- Ông xã của cháu con bắt cháu ngủ nhiều để lấy sức khỏe cơ, chẳng lẽ anh ấy muốn biến cháu thành một con heo sao? Ngủ nhiều quá sẽ béo đó! - Chi nhìn mọi người, thở dài nói.
- Chi là sướng nhất rồi, yêu trúng Thành nhà cô, nó yêu thương cháu dữ lắm, lại còn dịu dàng, biết chăm sóc vợ nữa chứ. Chẹp, đúng là không còn chỗ nào để chê nó cả! - Cô Huệ nhìn Chi.
- Sao mọi người không dậy sớm mà nấu cho bố, chú với các anh đồ ăn sáng đi ạ? - Nó tròn mắt hỏi. Nãy giờ toàn nghe mọi người nói về việc ngủ muộn, mặc dù người làm ở đây rất nhiều nhưng chí ít cũng phải nấu bữa sáng cho mọi người đi làm chứ nhỉ? Không thì chẳng lẽ chỉ ở nhà hưởng thụ thôi sao?
Mẹ Phượng, cô Huệ và chị Chi nhìn nhau, cúi gằm mặt xuống, nó nhìn thấy tai họ có chút ửng đỏ. Sao vậy nhỉ?
- Haiz, là cũng muốn lắm nhưng không được, con ạ! - mẹ Phượng lên tiếng.
- Sao vậy ạ? - Nó.
- Cũng đều có nguyên nhân hết chị ạ! - Ngọc Phụng lên tiếng.
- Ủa, là sao Phụng? - Nó quay sang nhìn Phụng.
- Chị không biết chứ, mẹ em cùng bác và chị Chi đã mười sáu lần vô bếp rồi, nhưng chị biết thế nào không? Mười sáu lần đó, không lần nào là bếp ăn không bị nổ cả. Cũng may là nhà bếp cách xa khu vực lâu đài đấy chị, chứ nếu không thì... đủ biết nơi này sẽ ra sao rồi. - Phụng nhún nhún vai kể lại " thành tích " của ba người kia.
Nó cùng mẹ Thanh nghe vậy, nuốt nước bọt cái "ực".
" Đáng sợ thật..."
....
- Chỉ là do không may thôi chứ bộ... - Chi lè lưỡi nói, nhớ mấy lần ấy, mặt cô lúc nào đen sì hết a.
- Vâng, là do không may, không may những mười sáu lần. - Phụng bĩu môi nhìn cô. Chỗ này có mình cu cậu là con trai.
- Cô Huệ, cô xem, con trai cô cứ bắt bẻ chúng ta hoài a! - Chi bất mãn kêu lên. Thằng nhóc này càng ngày càng không ưa nổi nó mà.
- Phụng Phụng, con không bênh mẹ thì thôi, sao cứ phải nói ra những lời nói ấy... mẹ tổn thương lắm a. - Cô Huệ nhìn Phụng.
Phụng nhìn mẹ mình, sau đó lại thở dài rồi quay ra chơi tiếp game, không để ý nữa...
....
- Mà Nhi có biết nấu nướng gì không con? - mẹ Phượng chuyển chủ đề.
- Dạ, cũng là được hai, ba món thôi mẹ. - Nó cười ngượng. Đó đều là những món Long dạy nó.
Long? Bỗng, trong đầu nó hiện lên từng hình ảnh lúc nó và anh đang nấu ăn. Khuôn mặt anh vẫn luôn luôn đẹp, vẫn luôn luôn rạng ngời như ánh mặt trời. Trong lúc nấu, khi dạy nó, anh luôn cười, một nụ cười thật sự ấm áp, tỏa nắng, khiến nó rung động không thôi. Nó rất nhớ những lúc anh thử món ăn của nó khi nấu xong, tuy rằng chúng chẳng ngon gì nhưng anh vẫn cười. Anh nhẹ nhàng nói với nó rằng: " Giỏi lắm cô nhóc của anh, mới lần đầu mà đã nấu được như vậy, em cũng có năng khiếu đấy, anh rất thích! Ngon lắm! ". Nó biết anh chỉ nói vậy để nó vui thôi, vì nó có nghe mấy người làm ở nhà anh nói là sau khi ăn món ăn của nó, anh bị đau bụng suốt ba ngày liền...
Nhưng giờ tay nghề của nó cũng khá nên nhiều rồi. nó rất mong, có thể một lần nấu cho anh ăn... nhưng chắc chẳng còn cơ hội nữa đâu.
Nghĩ đến đây, tim nó lại đau một hồi, dù không muốn nói, nhưng nó đang rất nhớ họ...
....
- Tiểu Hỏa Nhi! Tiểu Hỏa Nhi!
- Ách, dạ mẹ? - Nó vội bừng tỉnh sau tiếng gọi của mẹ Phượng.
- Cái con bé này, hồn để ở đâu nãy giờ mẹ gọi không nghe gì hết. Con nói con biết nấu, vậy nấu cho mọi người ăn thử nha con? - mẹ Phượng.
- Cô cũng muốn xem qua tay nghề của cháu nữa. - Cô Huệ gật đầu.
- Mẹ cũng chưa bao giờ ăn món con nấu hết. - mẹ Thanh.
- Con bé này, vô duyên hết chỗ nói, ăn ít thôi, còn để cho mọi người! - Mẹ Phượng nhíu mày nói.
- Dạ, không sao đâu mẹ, con nấu nhiều lắm! Mọi người ăn đi ạ! - Nó cười.
Chỉ đợi có thế, tất cả mọi người cùng kéo ghế thật nhanh, ngồi xuống và đánh chén. Nó buồn cười nhìn họ.
Nó cũng tự ngồi xuống rồi múc một thìa cà ri vào bát của mình, ngồi ăn rồi hỏi.
- Mọi người thấy sao ạ?
- Chị Nhi, em thích chị nhất! - Phụng cười nói. Nó xoa đầu cậu bé.
- Sau này Tiểu Hỏa Nhi dạy mọi người nấu với nha, con gái?
Mẹ Phượng nhìn nó bằng ánh vô cùng yêu thương. Cn gái bà thật giỏi a.
Cô Huệ ngồi một bên, nghe vậy vội can...
- Không được đâu chị, như vậy, chúng ta sẽ không được ngủ nhiều nữa đâu!
- Ừ ha, chị quên, thôi, con không cần dạy mọi người nấu nữa đâu! - mẹ Phương cười trừ.
Mọi người bật cười, nó tủm tỉm ngồi ăn, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
....
- Ây da, có trò gì vui hả? - Một giọng nói trầm ổn của bố Vương bỗng vang lên.
Mấy người đang ngồi ăn chột dạ kêu lên. Buồn cười hơn là cô Huệ, cô đang uống cốc nước cam bên cạnh, nghe tiếng bố Vương liền sặc nước, ho khù khụ.
- A~ con ngửi thấy mùi gì thơm thơm a bố... - Kiệt như phát hiện ra một bí ẩn, nháy mắt nói.
- Ừm, chú cũng ngửi thấy a... - Chú Tuấn.
.....
....
- À, hihi, là con nấu mấy món mời mọi người ăn đấy ạ! - Nó gãi đầu cười.
- Hả? - Cánh đàn ông ngạc nhiên kêu lên. Họ không nghĩ đến cô nhóc này biết nấu a.
- Dạ! Mọi người cũng về rồi thì vô đây ăn luôn đi ạ. - Nó cười rồi kéo ghế cho từng người.
- Oa, em gái của anh là giỏi nhất, yêu em quá đi ấy! - Kiệt cười nhìn nó.
- Hihi...
- Nào, chúng ta cùng thử tay nghề của Tiểu Hỏa Nhi đi! - Bố Vương hưng phấn nói, ông rất muốn được ăn món ăn do chính tay đứa con gái mà ông yêu thương nấu a~
- Dạ!
...........
Cuộc sống của nó dường như trở nên vô cùng hoàn hảo. Nó rất vui khi được sống như vậy, sống cùng với gia đình yêu thương nó, luôn làm nó cảm thấy ấm áp và bình yên. Nó sống mà không phải lo nghĩ.
Nhưng, tương lai liệu có được như vậy không? Hiện tại, mọi người ở Trái đất ra sao rồi? Chị Như cùng Thư ổn không? Còn bọn họ... có khỏe không?
Không, không, nó không nên nhớ về bọn họ, không nên, hoàn toàn không nên. Nó ghét bọn họ, cực kì ghét... nhưng trong đáy lòng nó, trong trái tim của nó... lại không hề như vậy...
.....
------------
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT