* Đàm Hime - ka: E hèm, có vẻ như ở chương bốn mươi mốt, các bạn độc giả khá bức xúc đúng không ạ? Nhưng mà các bạn cũng nên nghĩ cho mấy soái ca nhà Hime với nha. Do các anh ấy quá kích động với do một phần ám ảnh của quá khứ thôi ạ!- Chương bốn mươi hai này, như ở phần tóm tắt Hime đã nói, chúng ta tạm thời không gặp mặt mấy anh ấy nữa. Chương này sẽ giải thích một vấn đề khác mà có lẽ các độc giả cũng đang thắc mắc.
- Nhiều độc giả đọc ở những web khác ( Không phải santruyen) nên có thể không biết, khi post bộ truyện này, Hime đã đánh dấu truyện vào cả mục thể loại " Xuyên Không " nữa a....
Không làm mất thời gian của các bạn, chương mới xin được bắt đầu...
---------------
Sau khi chạy ra khỏi căn biệt thự, nó, mang theo bao đau thương, đờ đẫn bước trên con đường tối tăm, đôi chân bé nhỏ của nó cứ tự bước đi mải miết, nó còn không biết là sẽ đi đâu bây giờ nữa...
...
Bỗng...
Dù không nhìn rõ nhưng nó thấy lờ mờ ba bóng người đang tiến về phía nó, cảm giác hoảng sợ dâng lên, nó vội vàng lui về phía sau.
- Tiểu Hỏa Nhi, đừng sợ, ta sẽ không hại con đâu! Ta sẽ đưa con về nhà nhé? - Một giọng nói lạ mà trầm ấm của một người đàn ông vang lên, nó có cảm giác cực kì thân quen.
Sau đó, người đàn ông ấy bế nó lên chiếc xe đen bóng sang trọng. Ông ấy chắc tầm khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi gì đấy. Nó cũng không có một chút phản kháng nào hết, vì có cảm giác an toàn khi bên cạnh ông. Nó dựa vào người ông rồi thiếp đi lúc nào không hay...
....
Một lát sau...
- Tiểu Hỏa Nhi, dậy nào, đến nhà con rồi! - Người đàn ông đó day day người nó.
- Ơ, dạ...
Nó mơ màng đáp lại...
Ra khỏi xe, nhìn thấy ngôi nhà bé nhỏ của mình đang hiện ngay trước mắt, bố mẹ nó đang ở đây, người thân của nó, chỗ dựa của nó đang ở đây, nước mắt nó tuôn ra. Đã lâu rồi nó không về thăm bố mẹ, không biết họ có khỏe không? Không biết họ giờ ra sao? Họ có giận nó vì nó không về thăm họ không? Nó nhớ hai người lắm cơ...
Chỉ nghĩ vậy, nó liền chạy thật nhanh vào nhà...
- Bố! Mẹ!
Nó nhìn thấy bố mẹ nó rồi, họ đang ở ngay trước mắt nó thôi.
- Ơ, Nhi? Sao con lại ở đây? Có chuyện gì sao con? - Mẹ Thanh đang ngồi bổ quả dưa hấu, ngẩng đầu lên nhìn nó.
- Mẹ... - Giờ nó thật muốn nhảy vào lòng bà mà khóc...
- Sao con? - Mẹ Thanh.
- Mẹ, con... hức, con không muốn đi học nữa, không muốn đến trường nữa, không muốn trên thành phố. Con muốn ở với bố mẹ thôi! Hức hức...
- Con...
Mẹ Thanh đang định nói thì thấy một người đàn ông lạ đang đứng ở bên cửa nhà...
- Ông là ai vậy? - Mẹ Thanh.
- Tôi là Đế Vương - bố ruột của Tiểu Hỏa Nhi, chắc bà Thanh vẫn còn nhớ bức thư lần trước có đề tên của tôi chứ? - Người đàn ông tên Đế Vương chậm rãi nói.
- Bố? Bố ruột của tôi ư?? Mẹ, như vậy... là làm sao? - Nó kinh ngạc bừng tỉnh, lắp bắp, ngơ ngác hỏi lại.
- Nhi... quả thật thì... chúng ta cũng chỉ là bố mẹ nuôi của con mà thôi... - Một giọng nói khác từ trong phòng vọng ra, người đàn ông trông có vẻ khá nghiêm nghị cầm tờ báo bước ra. Là bố Việt - chồng mẹ Thanh.
- Hả?? Như... như vậy...
- Ông Vương, mời ông vào nhà, chúng ta cùng nói chuyện.
Mẹ Thanh trầm ngâm một hồi rồi cất tiếng...
Khi mọi người đã yên vị trên chiếc ghế gỗ cũ, nó nắm lấy tay mẹ Thanh, dồn dập hỏi:
- Mẹ, vậy rốt cuộc là sao? Mẹ làm ơn nói rõ cho con với... con không phải là con ruột của bố mẹ sao? - Nó nước mắt lưng tròng. Đây quả là một điều bất ngờ mà, chỉ trong một buổi tối ngày hôm nay thôi, đã có bao nhiêu chuyện xảy ra với nó. Nó thích ứng không kịp. Hai người thân của nó, bố mẹ của nó, người mà nó luôn coi trọng, yêu thương từ nhỏ tới lớn, giờ lại nói với nó, nó không phải con ruột của họ. Rồi một người đàn ông khác, ngang nhiên nói là con ruột của ông ta. Trời ơi!
- Đây, thiệt ra, đây mới là bố ruột của con, lúc con được một tuổi, chúng ta thấy con được bỏ vào một chiếc giỏ. Chúng ta vốn không sinh được con nên đã đem về nuôi...- Mẹ Thanh nói, trong mắt mẹ, rõ ràng là đau đớn.
- Vậy... tại sao... tại sao ông lại bỏ tôi, bỏ tôi từ lúc tôi mới được một tuổi?? - Nó đờ đẫn quay sang hỏi người đàn ông kia. Tại sao ông lại bỏ nó? Để đến lúc này mới quay lại đón nó? Tại sao?
- Ta có bỏ con lúc nào đâu, là con đòi xuyên qua đây chứ bộ! - Ông Vương tỉnh bơ nói.
- Sao... sao lại là tôi bỏ ông? Không hiểu.- Nó cả kinh. Nó không hiểu gì hết luôn nè!
- Thôi được rồi, đầu tiên, con phải biết được thân phận của con đã! - Bố Vương nói rồi lấy ra một chiếc hộp kính.- Con định không đeo kính hả?
- Ơ, ông... à bố, biết con cận bao nhiêu độ sao? - Nó
- Đương nhiên!
Nghe nó gọi một tiếng bố, bố Vương vui hẳn lên. Đã mười tám năm rồi, ông không nghe được tiếng "bố" của đứa con gái mà ông hết mực yêu thương này.
- Đầu tiên là về tên đi. Ta tên là Long Chúa Đế Vương, con là Long Hỏa Ngọc Nhi, trên con còn có hai người anh trai khác, anh cả là Long Thiên Bảo Thành, anh thứ là Long Thổ Bảo Kiệt, mẹ con tên là Ngọc Châu Bích Phương. - Bố Vương nói ra cả một loạt.
- Sao.. sao nghe tên hoành tráng vậy ạ? Đã thế còn dài nữa. Con là Long Hỏa Ngọc Nhi, ách, nghe cứ sao sao ấy bố! - Nó chẹp miệng. Tên nghe cứ hoành tráng ấy...
- Ừ, vì chúng ta là những người trong hoàng tộc! - Bố Vương.
- Ách, lại còn có "hoàng tộc"? Ở đây làm gì có "hoàng tộc" hả bố?? - Trời đất, rắc rối dữ a~
- Haizz, hơi dài dòng, nhưng thật ra, con không phải người ở đây. Thế này nhé, bên cạnh Trái Đất là một thế giới song song với nó. Có tên là Thổ Thiên Long. Con có thể coi ta là người đứng đầu của thế giới đó, gọi là Long Đế, còn con là Công chúa ở đó! -Bố Vương.
- Công chúa ư? Con không ngờ trên đời này lại còn có một nơi như thế đấy bố, khoa học thời nay phát triển như vậy, tại sao họ lại không phát hiện ra nơi đó hả bố? - Nó.
- Thổ Thiên Long được bao quanh bởi một tầng khí rất dày, rất khó có thể thấy được sự hiện diện của nó, con ạ! - Bố Vương.
- Ở đó.. có phép thuật gì không bố? - Nó gãi đầu. Coi mấy bộ anime, nó hay thấy thế lắm á.
- Không con nhé! Trên đời này không có phép thuật, ở đó cũng như Trái Đất này thôi, tuy nhiên, khoa học bên Thổ Thiên Long cực kì phát triển, so với ở đây hơn rất nhiều. Thổ Thiên Long còn có một số truyền thống khác nữa. Khi nào con về đó, ta sẽ kể con nghe sau! Còn đây, đây là ảnh của một số thành viên trong gia đình mình, anh cả con có vợ tên là Diệp Kim Chi. Con xem đi! - Bố Vương giở mấy tấm ảnh ra cho nó coi.
Nó đón lấy, mở ra... Wao... ai cũng đẹp thiệt đấy, mà... bố Vương trông cũng đẹp trai nữa...
- Bố, con cũng là con của bố phải không? Sao ai cũng đẹp mà trông con xấu vậy??
- À, trước khi con xuyên không qua bên này, dung nhan của con đã bị đổi!
- Bố, trả con dung nhan cũ đi!
Nghe vậy, bố Vương lấy trong túi xách ra một viên thuốc màu đỏ... Rồi đưa cho nó.
- Con uống đi.
Nó nhận lấy, cho vô miệng, nuốt cái "ực".
- Rồi, giờ con nhắm mắt lại và che mặt vào đi!
Nó làm y như lời bố Vương nói.
Khoảng năm phút sau...
Nó từ từ bỏ tay che mặt ra, bố Vương, bố Việt, mẹ Thanh, ai cũng hồi hộp nhìn...
....
Kết quả: ai cũng kinh ngạc.. tròn mắt nhìn nó.
- Sao.. xấu lắm hả mẹ, bố? - Nó lo lắng, bồn chồn hỏi...
....
- Con.. tự xem đi. - Mẹ Thanh đưa cho nó một chiếc gương. Nó run run cầm lấy....
...
--------------- Hết ---------------
- Mong mọi người ủng hộ truyện!
- Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT