Sáng thứ hai đi làm, Dịch Kỳ nhận được tin Đại ma vương đi Mỹ công tác một tuần. Vừa nghe thư ký tiểu thư có bộ ngực ngạo đời nói xong, Dịch Kỳ có chút ngẩn ra, trong mắt không nhịn được mà hiện lên một tia mất mát.

Thôi vậy, mấy ngày này xem như thời gian để mình bình tĩnh suy nghĩ về mối quan hệ của hai người cũng tốt, Dịch Kỳ thở hắt ra một hơi, khẽ siết tay tự lên tinh thần cho bản thân.

Hai ngày đầu tiên trôi qua có thể xem là bình thường, mặc dù đồng nghiệp lại quả quyết nói số lần Dịch Kỳ ngẩn người mỗi ngày không dưới vài chục lần, có đôi lúc còn phải triệu hồi năm lần bảy lượt cậu mới phản ứng lại.

Đồng nghiệp trêu đùa nói “Tổng tài đi công tác mới có hai ngày, tổng tài phu nhân ở nhà chưa gì đã nhớ đến ngẩn người rồi nha.”

Dịch Kỳ nghe xong liền đỏ mặt, vô cùng thiếu tự nhiên mà xù lông cãi lại, “Nhớ em gái anh a!”

Đồng nghiệp chớp chớp mắt cười gian, “Rất tiếc là tôi không có em gái, cậu có nhớ cũng vô dụng. Hơn nữa cậu như thế nào cũng không được hồng hạnh xuất tường, Triệu tổng tài yêu thương cậu như vậy mà, không thể phụ lòng anh ấy nha!” Nói xong còn lắc lắc đầu thở dài vẻ ‘cậu làm thế là không được, xấu lắm’!

Dịch Kỳ nghiến răng nghiến lợi phùng mang trợn má trừng vị đồng nghiệp bát quái kia, nhưng mà hai lỗ tai đỏ ửng làm cho vẻ mặt tức giận chẳng có chút khí thế, ngược lại bộ dạng giống như là con mèo nhỏ bị chọc tức, xù lông trợn mắt khiến người ta nhịn không được muốn trêu chọc nhiều hơn.

Ngày thứ năm kể từ ngày Đại ma vương đi công tác, Dịch Kỳ đã chuyển từ chế độ ngẩn người sang chế độ xoắn xít, cả ngày liên tục nhìn đồng hồ điện tử.

Hết ngày hôm nay, thêm một ngày nữa là Đại ma vương trở về rồi. Dịch Kỳ ngồi trước bàn làm việc, hết xoắn rồi lại vặn cây bút máy trong tay, trong lòng thấp thỏm không yên.

Mấy ngày nay Dịch Kỳ đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức cảm thấy não cậu dường như nhăn thêm vài nếp nữa, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được, mối quan hệ giữa hai người rốt cuộc là như thế nào?

Khi hai người nảy sinh cái chuyện gì kia, hai ngày sau đó đều có Đại ma vương bên cạnh, cảm giác bất an hỗn loạn không quá rõ ràng, hiện tại Đại ma vương đi vắng, Dịch Kỳ vốn muốn tận dụng thời gian này mà suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, nhưng không ngờ càng nghĩ càng rối.

Nếu nói là bạn bè bình thường cũng không phải, chuyện không nên làm đều đã làm hết cả rồi. Còn nếu như nói là, ách, quan hệ người yêu thì cũng chẳng đúng, bởi vì người yêu mà ngay cả một câu bày tỏ Đại ma vương cũng không nói.

Nhưng mà cậu có vẻ thật sự đã yêu tên Đại ma vương bá đạo nhưng cũng lắm lúc ôn nhu kia mất rồi…

Đại ma vương, hình như cũng có tình cảm với mình nhỉ? Nếu như vậy, hai người hẳn được tính là người yêu của nhau…ha?

Dịch Kỳ chống cằm, cây bút trên tay vẽ những vòng tròn vô nghĩa trên giấy, bất giác cười ngu ngơ với suy nghĩ của mình, trong lòng vì hai chữ ‘người yêu’ làm cho vô cùng vui vẻ ấm áp, lo lắng bất an vốn có mấy ngày nay cũng dần lắng lại, chỉ có cảm giác nôn nao mong gặp lại người nào đó là càng lúc càng rõ ràng.

Đồng nghiệp thấy Dịch Kỳ lúc thì thẫn thờ lúc lại tự cười một mình, lại không khỏi một trận trêu chọc. Dịch Kỳ quyết định sử dụng công năng ‘tự động loại trừ’, không thèm để ý tới mấy lời bát quái của đồng nghiệp nữa, quả nhiên, thế giới liền yên tĩnh!

Buổi trưa, Dịch Kỳ và ba đồng nghiệp Ất Giáp Đinh cùng phòng đi nhà ăn công ty ăn trưa. Chọn một ít món ăn, lại tìm một bàn trống, bốn người yên vị ngồi vừa tám nhảm vừa dùng cơm.

“Oa, đây không phải là Triệu tổng của chúng ta hay sao?” Tiếng một nữ đồng nghiệp ngồi gần đó đột nhiên vang lên lôi kéo sự chú ý của bốn người bên này.

“Xem đi xem đi, đây rõ ràng ràng là Triệu tổng nè.” Cô vừa nói vừa giơ một quyển tạp chí kinh tế, chỉ vào ảnh bìa cho hai người ngồi cùng bàn xem.

Bốn người ngồi bên này đều dựng âm thầm dựng lỗ tai lên, đồng nghiêp Ất khẽ chọt chọt tay Dịch Kỳ, vẻ mặt cười gian, “Này, nghe gì chưa, phu quân nhà cậu lên tạp chí kìa.”

“Phu quân em gái anh!” Dịch Kỳ thấp giọng phản bác, bộ dạng hung hăng liếc mắt nhìn Ất huynh, nhưng hai lỗ tai rất không nể tình mà lại đỏ lên, sau đó tập trung tinh thần nghe ba cô gái bên kia nói chuyện.

“Phải a, là Triệu tổng nè. Trời ơi đẹp trai chết người a a!!!” Ba người bên kia vẫn đang hăng hái thảo luận.

“A, cháu đích tôn của ông trùm chuỗi nhà hàng khách sạn cao cấp Triệu Thiên Phàm? Không phải chứ?”

“Đại Boss của mình hình như chưa có bạn gái phải không? Đúng là người đàn ông độc thân hoàng kim nha.”

“Ai là Boss của cô chứ? Thôi ăn dưa bở đi.”

Líu la líu lo ríu ra ríu rít.



Đồng nghiệp Giáp quay sang Dịch Kỳ, “Triệu tổng là cháu trai của Triệu Thiên Phàm? Đệch, gia thế có cần khủng đến độ này không a.”

Dịch Kỳ ngây ngốc hỏi, “Là sao? Triệu Thiên Phàm là ai?”

“Tiểu Kỳ a cậu có phải trên núi mới xuống hay không? Cả Triệu Thiên Phàm cũng không biết?” Đồng nghiệp Đinh dùng biểu tình không thể tin nhìn Dịch Kỳ, như thể cậu là sinh vật đến từ sao Hỏa.

Dịch Kỳ gãi gãi mũi, “Nói gì chứ, không biết cũng đâu phải chuyện gì to tát. Mà ông ta lợi hại lắm sao?”

 “Không chỉ là lợi hại, mà còn rất lợi hại.” Đồng nghiệp Ất lắc lắc ngón trỏ, “Đi lên từ hai bàn tay trắng, ban đầu chỉ có một cửa hàng bán thức ăn nho nhỏ, dần dần gầy dựng thành chuỗi nhà hàng khách sạn sang trọng nhất nhì thành phố, có chi nhánh khắp châu Á và mấy nước châu Âu. Đặc biệt là trong vòng năm năm trở lại đây, tốc độ phát triển phải nói là thần tốc, được mệnh danh là truyền kỳ trong giới kinh doanh ẩm thực.”

“Làm sao anh biết?” Dịch Kỳ ngốc hồ hồ hỏi.

“Cậu cái tên mù thông tin này, báo chí đăng hàng ngày, đọc là biết liền chứ gì.” Đồng nghiệp Ất cảm thấy có chút bó tay với bạn trẻ Dịch Kỳ.

“Cậu là bạn trúc mã trúc mã của Triệu tổng mà lại không biết chuyện này?” Đồng nghiệp Giáp nghi hoặc nhìn Dịch Kỳ.

“Tôi làm sao mà biết được chứ, chúng tôi chỉ mới gặp lại nhau gần đây thôi mà.” Dịch Kỳ biểu tình 囧囧, cậu thật sự là không biết Đại ma vương lại có gia thế lớn như vậy.

“Không phải chứ, Triệu tổng có vợ hứa hôn rồi?” Vị nữ đồng nghiệp bàn bên lại đột nhiên kêu lên, chặt đứt dòng suy nghĩ của Dịch Kỳ.

“Đừng có đùa nha, thật không vậy?”

“Đây này, viết rất rõ ràng, là tiểu thư thiên kim của Hạ gia Hạ Tuyết Y.”

“Trang sau còn có ảnh hai người nữa này. Haizz, dù rất không cam lòng nhưng vẫn phải công nhận hai người nhìn đẹp đôi quá chừng luôn.”

“Ôi trái tim thiếu nữ mong manh như thủy tinh của tôi chỉ trong phút chốc vỡ nát rồi…”

“Cô mà thiếu nữ cái gì, đừng có cưa sừng làm nghé!”



Bàn bên cạnh vẫn náo nhiệt bàn tán, nhưng bên này Dịch Kỳ một chữ cũng không nghe được, trong đầu cậu hiện tại chỉ có một câu lặp đi lặp lại hàng trăm lần ― Đại ma vương, đã có vợ hứa hôn!

“Tiểu Kỳ! Này, Tiểu Kỳ!” Đồng nghiệp Ất quơ quơ tay trước mặt Dịch Kỳ.

“Hở?” Dịch Kỳ bị gọi mới hồi thần lại, ánh mắt hoang mang nhìn anh.

“Làm sao vậy? Tự dưng ngẩn người ra.” Đồng nghiệp Ất nhìn cậu, “Sắc mặt sao lại đột nhiên tái nhợt vậy, không khỏe sao?”

“Không, không sao.” Dịch Kỳ lắc đầu, vội vàng đứng lên lảng tránh ánh mắt của đồng nghiệp, có chút vô thố nói, “Ăn xong rồi, tôi, tôi về phòng trước đây.” Sau đó không đợi ba người kia đáp lời liền quay người đi như chạy ra khỏi phòng ăn.

“Cậu ta ăn trúng cái gì hả. Làm gì vội vàng vậy?” Đồng nghiệp Ất nhìn theo cậu khó hiểu nói.

“Ai biết, có thể là hội chứng tiền mãn kinh.” Đồng nghiệp Giáp tiếp lời.

“Aizzz, kỳ thật tôi lại thấy tiểu Kỳ là vì nghe tới tên Triệu tổng cho nên mới vậy đi.” Đồng nghiệp Đinh rất sâu sắc hạ kết luận.

“Ha ha, có thể lắm.”



Dịch Kỳ không biết mình như thế nào trở về bàn làm việc, cũng không biết mình như thế nào trở về nhà. Trong đầu cảm giác hỗn loạn hoang mang xâm chiếm, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi càng lúc càng dâng trào.

Lẳng lặng ngồi trên sôpha, ánh mắt không rời điện thoại đặt trên bàn trà, Dịch Kỳ khẽ cắn môi, phân vân không biết có nên gọi điện cho Đại ma vương hay không.

Lo sợ thì hiển nhiên lo sợ, nhưng trong lòng cậu vẫn ôm ấp hy vọng, rằng những gì tạp chí viết thật ra không đáng tin, ‘nhà báo nói láo ăn tiền’, không phải sao? Cho nên, Dịch Kỳ vẫn hy vọng được nghe đáp án chính xác từ Đại ma vương.

Đồng hồ trên tường hiển thị con số 11, Dịch Kỳ hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại, mở danh bạ, tên Đại ma vương đứng ở đầu danh sách, bởi vì lúc lưu số của anh, cậu đã cố ý thêm số 1 vào trước ba chữ ‘Đại ma vương’.

Ngón tay do dự mãi ở phím gọi cuối cùng cũng ấn xuống, khi điện thoại truyền đến âm thanh ‘đô đô đô…’ Dịch Kỳ có một loại xúc động muốn cúp điện thoại, nhưng tay còn chưa kịp ấn xuống, màn hình đã hiển thị kết nối, âm thanh trầm thấp mang theo ý cười quen thuộc vang lên.

“Tiểu Kỳ?” Giọng Đại ma vương không giấu được kinh hỉ, “Sao lại gọi cho anh giờ này?”

“Tôi…” Dịch Kỳ đột nhiên không biết nên nói gì.

“Nhớ anh?” Đại ma vương cười khẽ nói.

“Anh đừng có tự kỷ quá!” Dịch Kỳ theo bản năng cãi lại, nghe được giọng nói quen thuộc của anh lại nhịn không được mà đỏ mặt, rối loạn trong lòng cũng dần lắng xuống, hít sâu một hơi nói tiếp, “Triệu tổng, tôi…”

“Gọi anh Nguyên.” Đại ma vương nhẹ giọng nói, ngữ điệu ôn hòa nhưng vẫn không để người từ chối, “Tiểu Kỳ, anh nhớ em.”

“…” Tim Dịch Kỳ rõ ràng run lên, lỗ tai càng nóng đến lợi hại.

Đại ma vương vẫn bá đạo mà ôn nhu như thế, vẫn dịu dàng gọi cậu hai tiếng ‘Tiểu Kỳ’, nói nhớ cậu, những điều này chứng tỏ anh ấy thật sự cũng có tình cảm với cậu, đúng không?

Dịch Kỳ rúc người vào trong ghế sôpha, nghe tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, gương mặt trong bóng tối hơi ửng hồng, “… Nguyên, tôi… em…”

“A Nguyên, anh đang làm gì vậy? Đừng để người ta đợi chứ, nhanh lên.”

Trong điện thoại chợt truyền đến một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào mang theo vài phần hờn giận nũng nịu, Dịch Kỳ lời vừa định nói ra nháy mắt tắt lại ngay cổ họng.

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng Đại ma vương nói, “Được rồi, Tuyết Y cô chờ tôi một chút, sắp xong rồi. Thật là, sớm không gọi muộn không gọi lại gọi ngay lúc này, phiền muốn chết!”

Âm thanh Đại ma vương hơi nhỏ, có lẽ đã đưa điện thoại ra cách xa một chút mới nói, nhưng Dịch Kỳ lại nghe nhất thanh nhị sở, gương mặt vốn dĩ ửng hồ thoáng chốc trở nên tái nhợt, sống lưng lạnh lẽo, tay hơi run rẩy ấn cúp điện thoại.

“Alo, Tiểu Kỳ em vừa định nói gì…” Bên kia đại dương, Đại ma vương áp tai vào điện thoại, ngoài ý muốn lại nghe thấy âm thanh ‘tút tút tút’ báo hiệu đã kết thúc cuộc gọi, hơi hơi nhíu mày, Tiểu Kỳ sao lại cúp máy giữa chừng, là tài khoản hết rồi sao?

“Triệu Phúc Nguyên, anh mà không nhanh lên, lão gia tử kia mà có nói gì tôi sẽ không giúp anh nữa đâu.”

“Được rồi, cô ồn ào quá.” Đại ma vương nhăn mày, nhìn nhìn điện thoại một chút rồi bỏ lại vào túi quần, quay lưng đi ra cửa ― Hiện tại giải quyết lão già quái đản nhà mình trước đã!



Dịch Kỳ hai mắt mở to nhìn di động trong tay, ngón tay siết chặt đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Giọng nữ kia, Đại ma vương gọi cô ta là Tuyết Y, là Hạ Tuyết Y kia sao? Vị hôn thê của Đại ma vương, hai người đang ở cùng một chỗ?

Anh ta thật sự đã có vị hôn thê.

Anh ta hóa ra chỉ đùa giỡn với mình.

Vậy bao nhiêu ôn nhu săn sóc, bao nhiêu gần gũi cận kề, hóa ra cũng chỉ là một hồi vui đùa.

Hóa ra, cũng chỉ có một mình cậu là ngây ngốc tin tưởng, cuối cùng còn đem lòng yêu anh ta.

Tim Dịch Kỳ tựa như bị ai đó hung hăng bóp chặt, đau đến không thở được.

Trên mặt xuất hiện cảm giác lạnh lẽo, khóe môi cũng cảm nhận được vị mặn đắng chua chát.

Đưa tay lung tung lau đi dòng nước mắt, Dịch Kỳ cắn môi đến mức sắp bật máu.

Dịch Kỳ ngu ngốc, mày khóc cái gì chứ?

Anh ta cũng chưa bao giờ mở miệng nói yêu mày, mày bày đặt thương tâm cái gì?

Anh ta chỉ là muốn đùa giỡn mày thôi, tất cả cũng chỉ như trò chơi gia đình thuở bé. Mà mày, lại ngu ngốc tin tưởng mà nhập vai quá sâu, tự làm thì tự chịu.

Chuyện xảy ra ở kỳ nghỉ vừa rồi, cứ xem như một hồi mộng, là nam nhân cho dù có bị người ta thượng cũng chẳng mất mát gì, xem như bị chó cắn là được rồi.

Thất tình thì có là gì chứ, không được khóc, không được khóc, mày phải mạnh mẽ lên, Dịch Kỳ!

Liên tục dặn lòng mình phải mạnh mẽ, nhưng nước mắt lại cứ chảy mãi không kềm nén được. Dịch Kỳ co người nằm trên sôpha, bờ vai run rẩy.

Trong lòng thầm gọi, Đại ma vương…

Yêu, hóa ra là tư vị này!

Tim, đau quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play