Nhìn nam nhân đang vô cùng hưng phấn, Lưu Mật Nhi mím môi.

"Nửa đêm đi rình coi chuyện phòng the nhà người ta, có cần phải hưng phấn đến thế không?"

Phượng Cảnh Duệ nhe răng cười, "Quả nhiên là nàng nhìn thấy ta!"

Lưu Mật Nhi mím môi, "Cả người ngươi mặc đồ trắng, chói mắt như thế, ta đâu phải người mù!"

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Ta đã đứng ở đó đợi rất lâu nhưng cũng chưa từ thấy ai phát hiện ra ta!"

Lưu Mật Nhi, "Bọn hắn đều là người mù sao?"

"Không, bọn hắn chưa bao giờ nhìn lên trên đó!" Chuyện này coi như là một thói quen vậy, bọn hắn chỉ biết nhìn xem ở phía sau hay phía trước có người hay không thôi, ai có thể cẩn thận mà đi nhìn trên đầu xem có ai không chứ.

Lưu Mật Nhi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, "Ta thích nhìn bầu trời!"

Phượng Cảnh Duệ mím môi, "Nhìn theo nàng, trong nháy mắt, lúc nàng mở miệng, ta đã biết là nàng nhìn thấy ta rồi !"

Nhún vai nhìn hắn, "Thì sao?"

"Nàng nhớ rõ lúc ấy nàng hát bài gì không?" Không dấu vết, thò tay ra, mò lên vai Lưu Mật Nhi. Hắn nhỏ giọng hỏi.

Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Không nhớ!"

Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng, cười, "Giọng hát của nàng lúc đó cực kỳ đặc biệt!" Ngừng lại, hắn lưỡng lự một lúc, "Mật Nhi, cho tới bây giờ, nàng chưa từng nói, nàng từ đâu đến?"

Nghe vậy, ngay lập tức, Lưu Mật Nhi im lặng.

Trả lời vấn đề này thế nào? Nói với hắn nàng là một u hồn đến từ thế giới tương lai sao?

Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, "Ta chỉ là một tên gõ mõ cầm canh thôi!"

"Nàng là nữ nhân!" Phượng Cảnh Duệ nói. "Vì sao nàng lại được nuôi thành nam nhân?"

Trầm ngâm một lúc, Lưu Mật Nhi nói, "Có thể là do nguyên nhân gì đó? Cha mẹ ta đã đã chết, ta cũng không biết rõ đầu đuôi câu chuyện!"

Cằm tựa trên vai Lưu Mật Nhi, sau một lúc im lặng, Phượng Cảnh Duệ mở miệng,

"Mật Nhi không muốn nói cho ta biết?"

"Ta không biết!" Vai giật giật. Lưu Mật Nhi kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Hôm nay, ngươi chạy đi chạy lại cả ngày, đi nghỉ ngơi đi!"

Phượng Cảnh Duệ nhíu mày, "Mật Nhi đuổi ta đi hả?"

"Coi như vậy đi!" Lưu Mật Nhi đứng dậy, chỉnh lại quần áo, "Ta mệt rồi, ngươi đi đi!"

Đã bao nhiêu lâu không nghĩ tới chuyện tìm kiếm tin tức nơi ấy, Lưu Mật Nhi cũng không biết. Quá nhiều chuyện xảy ra đã khiến nàng quên đi chính bản thân mình ở hiện đại.

Nhìn vẻ mặt của Lưu Mật Nhi, bộ dạng suy nghĩ sâu xa bộ dáng, trong lòng Phượng Cảnh Duệ trào lên sự không vui, hắn đi tới, chồ vai của hắn vào người nàng, "Mật Nhi, nàng đối xử với ta không công bằng!"

Lưu Mật Nhi thờ ơ nhìn hắn, "Ngươi muốn thế nào?"

"Mật Nhi, nàng đẩy ta ra là không tốt!" Phượng Cảnh Duệ mở miệng.

Khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì nhiễm sự cô đơn mà hiện lên một chút cô tịch, khóe miệng hắn hơi hạ xuống khiến người hắn càng thêm vẻ oan ức. Nhất là đôi mắt của hắn, nhìn Lưu Mật Nhi chằm chằm, lên án. Trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi dường như nhìn thấy trên đầu Phượng Cảnh Duệ có hai cái tai thật to đang rủ xuống.

Lqd

Không tự giác, nàng lắc đầu, nàng chắc chắn mình nhìn nhầm rồi, sau đó, nói chậm rãi, "Thật oan cho ta, ta chưa động tới một ngón tay nào của ngươi đâu!"

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Không phải động tới tay ta!"

"Chẳng lẽ đụng tới chân của ngươi?" Lưu Mật Nhi nhướng mày.

Phượng Cảnh Duệ bĩu môi, lắc đầu, "Không phải!"

Lưu Mật Nhi im lặng!

Phượng Cảnh Duệ xoay người, nắm bàn tay của Mật Nhi áp lên ngực hắn, yếu ớt yếu ớt vươn ra, sau đó chỉ vào ngực của Lưu Mật Nhi.

Cầm tay hắn, Lưu Mật Nhi trợn mắt nhìn hắn."Ngươi làm cái gì đấy?"

Phượng Cảnh Duệ mếu máo, "Mật Nhi, nàng dùng nó đẩy ta ra xa!"

Ngay lập tức, Lưu Mật Nhi im lặng nhìn hắn. Mày hơi nâng lên, thật lâu không

nói.

Một lúc lâu sau, Lưu Mật Nhi rút tay về, "Sao ngươi không đi thăm cha mẹ ngươi?"

"Mật Nhi, nàng thể hiện quá rõ rồi."

Lưu Mật Nhi xấu hổ, cười, "Khụ! Ngươi đi thăm cha mẹ ngươi đi!"

"Mật Nhi!" Phượng Cảnh Duệ biết nàng không có ý định muốn nói rõ cho hắn hiểu. Bị nàng hung hăng đẩy ra, lửa giận trong lòng Phượng Cảnh Duệ bùng lên mạnh mẽ.

Đẩy tay hắn ra, Lưu Mật Nhi xoay người, "Ta mệt, đi ngủ đây! Ngươi đừng

quấy rầy ta nữa!"

Mạnh mẽ xoay người, quay lưng lại với nữ nhân của mình, tay Phượng Cảnh Duệ nắm chặt thành nắm đấm, phất tay áo, xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lưu Mật Nhi chậm rãi ngồi dậy, co chân lên, tay ôm đầu gối gối cuộn mình ngồi trên giường, hạ mày, cô đơn.

Lời Phượng Cảnh Duệ nói vẫn vang bên tai nàng, trong lòng Lưu Mật Nhi cảm thấy không vui. Không phải không nói, mà là không biết phải mở miệng nói thế nào cho tốt. Nói nàng đến từ tương lai, vậy Lưu A Đại sống cùng A Hoa mười mấy năm là ai?

Không thể nói... Bởi vì sẽ không có ai tin! Hít sâu một hơi, nghiêng người nằm xuống ôm chăn, nằm thật lâu vẫn không thể ngủ say. Một cánh cửa ngăn cách hai trái tim. Nghe thấy tiếng hít thờ đều đều từ trong phòng truyền ra, lúc này, Phượng Cảnh Duệ mới mở cửa đi vào.

Trên giường, Lưu Mật Nhi ôm góc chăn, ngủ yên bình.

Giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Phượng Cảnh Duệ thở dài một tiếng, "Mật Nhi ơi Mật Nhi, rốt cục nàng nghĩ gì vậy?"

Vuốt ve trên mặt khiến nàng thấy ngứa, Lưu Mật Nhi quay đầu, mím môi lại, "Ta muốn ngủ!" Giọng nói của nàng trong vắt, không buồn ngủ một chút nào. Sau khi nghe xong làm sao có thể ngủ được cơ chứ? Đâu phải nàng không chịu để tâm.

Phượng Cảnh Duệ ngượng ngùng cười một tiếng, "Mật Nhi, nàng không ngủ à!"

Chậm rãi ngồi dậy, Lưu Mật Nhi nhìn Phượng Cảnh Duệ, nàng nằm dịch người vào giữa giường, "Đi lên đi!"

Phượng Cảnh Duệ vui sướng nghiêng người nằm xuống, "Cảm ơn Mật Nhi!"

Lưu Mật Nhi hừ hừ, xoay người nằm xuống, "Nhanh chóng đi ngủ đi! Sáng mai đừng để ta thấy ngươi!"

Phượng Cảnh Duệ giang tay thật rộng, đem nàng ôm vào trong ngực, hơi thở ấm áp phả vào cổ Lưu Mật Nhi, nàng giận, "Ngươi an phận một chút cho ta nhờ!"

Trong nháy mắt, bàn tay đang chuẩn bị trộm hương dừng lại, vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ tràn ngập sự thương tiếc, "Mật Nhi, ta không quan tâm nàng là ai! Ta chỉ không nghĩ, nàng lại có chuyện không nói cho ta biết! Loại cảm giác này khiến ta cảm thấy nàng không ở bên cạnh ta, dường như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể rời khỏi ta!"

"Khắp thiên hạ, không có bữa tiệc không tàn, một ngày nào đó, ta và ngươi cũng tách nhau ra thôi!" Môi Lưu Mật Nhi giật giật.

Theo bản năng, cánh tay ôm nàng thật chặt, Phượng Cảnh Duệ trầm giọng nói, "Ta sẽ không cho nàng cơ hội ấy!"

"Thế sự vô thường*!" Lưu Mật Nhi đành phải nói như vậy.

*Thế sự vô thường: Cuộc sống luôn thay đổi bất ngờ

Phượng Cảnh Duệ còn muốn nói thêm nữa nhưng lại bị nàng ngắt lời bằng câu "Ta mệt".

Không tiếng động, ôm người nàng, Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Không có cơ hội đó đâu"

Trợn tròn mắt, Lưu Mật Nhi không nói gì. Ai có thể biết được? Chuyện thế gian mà.

Một bộ tơ tằm màu trắng, dưới ánh mặt trời, nó vô cùng chói mắt. Khuôn mặt Phượng Dương tuấn mỹ như sóng lớn, vào lúc này, dường như mị hoặc người khác một cách đặc biệt. Phượng Cảnh Duệ được Lưu Mật Nhi dắt vào sân của Cơ Hoàn Hoàn và Phượng Dương.

Nói Lưu Mật Nhi dắt Phượng Cảnh Duệ, một chút cũng không cảm thấy đó là chuyện quá đáng. Bởi vì, chủ yếu là Phượng Cảnh Duệ không muốn bước vào nơi ở của Phượng Dương.

Phượng Dương cũng vậy, phát hiện bộ mặt của hắn bị Phượng Cảnh Duệ nhìn thấu, hắn nói to, "Ai cho ngươi đến đây?"

Phượng Cảnh Duệ giận dữ, "Ngươi nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện chắc!" Không phải bị nàng lôi đi, kiểu gì hắn cũng không tới đây đâu.

"Vậy thì cút!" Phượng Dương giận dữ.

Phượng Cảnh Duệ vừa muốn trả lời, lại thấy Lưu Mật Nhi và Cơ Hoàn Hoàn cùng nhau chuẩn bị rời đi.

Hai cha con cùng giận dữ hét to, "Hai ngươi muốn làm gì?"

Lưu Mật Nhi và Cơ Hoàn Hoàn cùng xoay người, Cơ Hoàn Hoàn cười nhạt, "Các ngươi nói chuyện vui vẻ như vậy, ta cùng Mật Nhi..."

"Không cho phép!" Phượng Dương giận dữ, ôm Cơ Hoàn Hoàn vào trong lòng.

Phượng Cảnh Duệ vẫn thảnh thơi như cũ.

"Tình cảm của hai người các ngươi thật tốt nhỉ!" Lưu Mật Nhi nói không sợ chết.

"Ai có tình cảm tốt với hắn chứ!" Hai người tức giận, cùng nhau nói.

Lưu Mật Nhi nhếch môi cười, nhún nhún vai, tỏ vẻ không cần nói cũng biết,

Hai nam nhân nhìn nhau, cùng nhau xoay người, hừ lạnh một tiếng.

Lưu Mật Nhi buồn cười, suy cho cùng đều là người một nhà. Mặc kệ như thế nào, hai cha con họ vẫn có những chỗ giống nhau.

Phượng Cảnh Duệ sải bước thật dài, đi nhanh tới bên nàng, "Mật Nhi, ta nhìn cũng nhìn rồi, bây giờ đi được rồi chứ!"

Lưu Mật Nhi lui về phía sau một bước, "Ngươi muồn đi là chuyện của ngươi, ngươi quản được ta sao?" Thật ra, nàng thấy ánh mắt mong ngóng của Cơ Hoàn Hoàn nhìn Phượng Cảnh Duệ chằm chằm nhưng từ lúc vào cửa, ánh mắt của hắn không đặt trên người Cơ Hoàn Hoàn chút nào, điều đó khiến Cơ Hoàn Hoàn cảm thấy vô cùng khổ sở.

Phượng Cảnh Duệ bỗng nhiên không nói gì, "Mật Nhi, !" Hắn cảnh cáo.

Lưu Mật Nhi xoay người, "Được, ta đi! Nhưng ngươi nhớ cho rõ, sau nửa nén

hương, ngươi mới có thể ra ngoài, ta đứng ở cửa chờ ngươi!"

"Vì sao?" Phượng Cảnh Duệ không hiểu, hỏi nàng.

"Ta muốn nhìn xem, cha con các ngươi có thể chém giết lẫn nhau hay không. Đến phút cuối cùng, ai có thể sống sót! Ta mỏi mắt mong chờ." Lưu Mật Nhi vuốt cằm, nói chậm rãi.

Sắc mặt Phượng Cảnh Duệ đen sì, "Mật Nhi, nàng đang trả thù ta!" Trả thù cho tối hôm qua, hắn bắt nàng nói chuyện khiến nàng không vừa ý.

"Ngươi nói vậy cũng được." Lưu Mật Nhi xoay người đi tới cửa."Nửa nén hương! Nếu không được thì ta sẽ không để ý tới ngươi trong vòng nửa năm!"

"Mật Nhi!" Phượng Cảnh Duệ quát khẽ.

Lưu Mật Nhi nhẹ nhàng mở miệng, "Ta ởcửa nhé...!" Nàng tin Cơ Hoàn Hoàn sẽ không để cho hai người này đánh nhau thật. Nhìn thấy ánh mắt cảm kích của Cơ Hoàn Hoàn, Lưu Mật Nhi mím môi đi ra ngoài.

Lúc này, Phượng Cảnh Duệ cũng hiểu ý của Lưu Mật Nhi, đành phải nghe lời đứng lại, Đôi mắt không ngừng lia qua lia lại trên người Cơ Hoàn Hoàn. Lập tức nhận được sự không vừa lòng từ Phượng Dương."Ngươi nhìn cái gì vậy?"

Phượng Cảnh Duệ không vui, "Ta nhìn mẹ ta, liện quan gì đến ngươi?"

"Đó là thê tử của ta!"

"Đó là mẹ ta!"

Phượng Dương giận dữ, "Có phải ngươi muốn bị ăn đập không"

"Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc!" Phượng Cảnh Duệ xù lông.

Cơ Hoàn Hoàn thở dài, tức giận nói, "Hai người các ngươi..."

Giọng nói của nàng vừa vang lên, cuộc cãi nhau của hai nam nhân lập tức dừng lại, bàn tay to của Phượng Dương ôm lấy eo nàng, "Hoàn Hoàn!"

Nhu thuận rúc trong lòng Phượng Dương, Cơ Hoàn Hoàn ôn nhu mở miệng, "Đó là con của chúng ta, thiếp chỉ muốn nhìn nó một chút thôi!"

Phượng Dương hừ lạnh, "Nhìn rồi còn gì!"

"Đúng là nhìn rồi nhưng thiếp còn chưa nhìn đủ!"

Phượng Dương giận, "Vậy nàng muốn nhìn bao lâu?"

Phượng Cảnh Duệ nghe thấy giọng của Phượng Dương, không nhịn được nở nụ cười, nói chen vào một câu, "Muốn nhìn bao lâu thì nhìn!"

Một ánh mắt lạnh nhạt quét qua, Phượng Dương hừ lạnh, "Ta khoét hai mắt ngươi bây giờ!"

Phượng Cảnh Duệ hét to quát to, lập tức chuyển sang nói với Cơ Hoàn Hoàn, "Nương..."

Ngược lại, Cơ Hoàn Hoàn nhìn Phượng Dương, "Tướng công, không cho chàng làm nó bị thương!"

"Nàng muốn che chở cho nó!"

Cơ Hoàn Hoàn không nói gì, "Tướng công!"

"Hừ!" Phượng Dương ngây thơ hừ lạnh. Biểu hiện đó của Phượng Dương, Phượng Cảnh Duệ cảm thấy rất hiếm khi nhìn thấy, bởi vậy, hắn đứng ở bên cạnh, thấy rất vui vẻ!

Ai có thể nghĩ, Phượng Dương, cái tên khiến người nghe sợ mất mật, khi ở trước mặt thê tử lại có đức hạnh như vậy chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play