Phượng Cảnh Duệ chết tiệt, đã nhiều ngày trôi qua mà vẫn không thèm xuất hiện. Phượng Cảnh Duệ chết tiệt, đi chết...đi chết.. đi chết đi... Lưu Mật Nhi cầm cái lược trên tay, cứ mắng một câu lại bẻ một cái răng lược.
Đến lúc cái lược đáng thương cầm trên tay không còn cái răng nào, nàng vẫn còn tức giận, vung tay ném cái lược ra ngoài.
"Loại người không được giáo dục mãi vẫn là loại không được giáo dục. Chuyên gia phá hoại đồ nhà người ta!" Từ phía sau, giọng nói điềm đạm truyện tới. Có nhắm mắt Lưu Mật Nhi cũng biết người đến là ai. Ồ, hình như nàng đã quên, ¤lqd¤ thật ra ngôi nhà này nàng rất quen thuộc, suy cho cùng cũng chỉ làm thiên kim tiểu thư ở đây vài ngày thôi mà!
Quay đầu lại, liếc nhìn người vừa tới, là Hoàng Phủ Nguyệt Minh, Lưu Mật Nhi cười lạnh, "Hoàng Phủ tiểu thư nhàm chán quá hả, nếu vậy có thể tìm nha đầu hộ vệ của ngươi mà đùa, ta là khách, không có nghĩa vụ phải giúp ngươi giải sầu." Nàng trợn mắt.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh cượt nhạt, "Bây giờ ngươi đang ở trong địa bàn của
ta, ta muốn ngươi làm gì ngươi phải làm cái đó."
"Thật là tùy hứng!" Lưu Mật Nhi lắc đầu.
"Nói lời vô ích ít thôi, bây giờ, ta cho phép ngươi ra ngoài với ta!" Hoàng Phủ
Nguyệt Minh hất cằm, vô cùng ngang ngược nói.
Lưu Mật Nhi sờ sờ tóc, "Ngươi chắc chắn Khuất Liễu Phong đồng ý để ngươi cho ta ra ngoài à?"
"Không nói cho hắn biết là được!" Hoàng Phủ Nguyệt Minh gật đầu.
"Được thôi, đúng lúc cho ta cơ hội để chạy trốn? !" Lưu Mật Nhi hưng phấn, đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Đi thôi!"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười lạnh, "Ngươi chắc chắn ngươi có thể chạy hả?"
"Không cho ta cơ hội, làm sao ngươi biết ta không chạy được hả?" Lưu Mật Nhi cười tươi, mở miệng, "Đúng rồi, không phải ngươi là vợ sắp cưới của Khuất Thiên Hàn hả. Sao không thấy hắn đến thăm ngươi vậy!"
"Hừ! Khuất Thiên Hàn sao?" Trong mắt Hoàng Phủ Nguyệt Minh đầy ắp sự khinh thường.
Lưu Mật Nhi nhíu mày nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh, "Hình như ngươi rất không vừa lòng với Khuất Thiên Hàn nhỉ?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười lạnh, "Ngươi không cần tìm manh mối ở chỗ ta, ta sẽ không nói cho ngươi điều gì đâu!"
Bị phát hiện rồi! Lưu Mật Nhi sờ mũi, "Không phải muốn ra ngoài hả?"
"Không ra ngoài nữa! Lúc nào ngươi cũng nói muốn chạy trốn, ta sẽ cho ngươi ra ngoài chắc?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh mở miệng cười lạnh, "Ta hỏi ngươi, rốt cục, ngươi với Phượng Cảnh Duệ là quan hệ gì?"
"Anh em họ!" Lưu Mật Nhi cười nhẹ, "Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hết ý định với Phượng Cảnh Duệ hả?"
"Không phải ngươi cũng thế à. Nếu không phải biết rõ gia thế của Phượng Cảnh Duệ, ngươi sẽ qua lại với Phượng Cảnh Duệ sao?" Hoàng Phủ Mguyệt Minh cười lạnh lùng.
Gia thế? Gia thế gì? Cốc chủ Minh cốc á?
Lưu Mật Nhi không hiểu rõ lắm, "Gia thế gì của Phượng Cảnh Duệ hả?"
"Đừng nói với ta là ngươi bị sắc đẹp của hắn hấp dẫn, ngươi không biết Phượng Cảnh Duệ là ai, sao ngươi có thể dám ở cùng một chỗ với hắn?"
Sắc đẹp sao? Lưu Mật Nhi không nói gì. Khuôn mặt của Phượng Cảnh Duệ cũng được coi như là vui tai vui mắt. Có lẽ nàng ở cùng một chỗ với Phượng Cảnh Duệ cũng bởi lý do đó.
"Ngươi nói rất đúng!" Lưu Mật Nhi vỗ tay, "Đúng như vậy đó. Lý do chính là bởi khuôn mặt của hắn mà!"
Mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh đen sì, "Ai nói chuyện này với ngươi hả?"
"Vậy ngươi nói chuyện này với ta làm gì? Nhưng mà, ngươi không biết khuôn mặt của Phượng Cảnh Duệ vô cùng quyến rũ à?" Ừ, thì ra nàng cũng bị quyến rũ bởi khuôn mặt của người khác. Ai ai ai, dối trá, thật là dối trá!
Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận nói, "Ngươi thật sự không biết Phượng Cảnh Duệ là chủ hoàng lăng dưới đất hả?" Hét xong, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh lập tức thay đổi.
Nàng ta lòi đuôi rồi hả ? ! Trời ạ...
Nghe thấy câu đó, hơn nửa ngày Lưu Mật Nhi cũng chưa hoàn hồn được, đến lúc lấy lại được giọng nói, nàng không nhịn được mà ôm bụng cười lăn lộn. Trách móc người khác.
“Ha ha ha, ngươi đừng có đùa, Phượng Cảnh Duệ là ai ta còn không biết chắc? Hoàng Lăng dưới đất cái nỗi gì, các ngươi muốn tiền bạc, muốn đến điên rồi hả?” Nàng cười tới nỗi chảy cả nước mắt.
Hoàng Lăng dưới đất? Phượng Cảnh Duệ? Nghĩ kiểu gì cũng không thấy hai chuyện này có liên quan với nhau.
Bị nàng cười vào mặt, Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận, giọng nói lạnh đi, “Cười cái gì mà cười, ngươi thì biết cái gì?”
Khó khăn lắm nước mắt mới ngừng chảy, Lưu Mật Nhi nháy mắt, lau nước mắt xong mới nói “Mấy người này các ngươi thật là kỳ quái. Trước đó còn nói là Diệp Cửu Dương cơ mà? Sao bây giờ lại thành Phượng Cảnh Duệ hả?”
“Diệp Cửu Dương chẳng qua là cái tên để người ta tung hỏa mù mà thôi, chủ hoàng lăng thực sự là Phượng Dương, mà Phượng Cảnh Duệ lại là con trai của Phượng Dương, hiển nhiên hắn sẽ là chủ tử của hoàng lăng rồi!” Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhìn nàng bằng vẻ mặt hèn mọn.
Thì ra là như vậy! Lưu Mật Nhi thầm nghĩ trong lòng: Mưu kế của những người này được tính toán thật là cẩn thận! Nhưng mà…
“Làm sao các ngươi biết Phượng Cảnh Duệlà chủ của hoàng lăng?” Việc đó chắc có quan hệ cực kỳ mật thiết với Khuất Liễu Phong nhỉ?
Hoàng Phủ Nguyệt Minh đâu có ngốc như vậy, nói ra chuyện Phượng Cảnh Duệ hiển nhiên là chủ hoàng lăng, nàng ta đã vô cùng hối hận rồi, làm sao nàng ta có thể nói tiếp những chuyện khác chứ?
“Ơ kìa, nói đi. Nói đi chứ! Người gì mà nhỏ mọn vậy, nói được một nửa rồi mà lại không nói cho ta biết nốt, chuyện này rất khó chịu đó!” Lưu Mật Nhi lôi kéo quần áo nàng ta, “Nói cho ta biết đi!”
Hoàng Phủ Nguyệt Minh lạnh lùng nhìn tay của Mật Nhi đang nắm quần áo nàng ta, “Buông ra. Ta với ngươi không thân thiết tới mức đó đâu!”
Lưu Mật Nhi mím môi, “Không nói thì thôi! Làm gì mà tức giận đến vậy!”
Hoàng Phủ Nguyệt Minh hừ một tiếng, “Này, giơ tay lên, quay một vòng cho ta!”
Tâm trạng Lưu Mật Nhi đang không tốt, hừ lạnh, “Vì sao ta phải làm theo lệnh ngươi?”
Ngay lập tức từ trong tay áo, Hoàng Phủ Nguyệt Minh rút thanh chủy thủ ra, đe dọa, “Làm hay không?”
Mẹ kiếp, sao lại uy hiếp ta vậy!
Lưu Mật Nhi mím môi, giơ hai tay lên, xoay một vòng, đứng lại, “Được chưa?”
Không biết từ lúc nào Hoàng Phủ Nguyệt Minh đã bưng hoa quả tới, ngồi ở một chỗ, chậm rãi nói, “Mắt Phượng Cảnh Duệ bị mù à?”
Lưu Mật Nhi giận dữ, không đẹp thì sao!
“Sao hắn lại có thể để mắt tới ngươi nhỉ?” Hoàng Phủ Nguyệt Minh không hiểu, “Muốn khuôn mặt thì mặt tròn như trứng, muốn dáng người cũng chẳng được dáng người!”
Bộ dạng xinh đẹp thì sao? Ngực lớn thì giỏi lắm à? Mẹ nó!
“Không phải ngươi rất giỏi sao? Sao không nói tiếp đi?” Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười nhạt, nhíu mày hỏi.
“Ta tốt bụng không muốn chửi, chẳng lẽ ngươi muốn nghe ta chửi, ta cũng không ngại đâu! Khụ khụ khụ, ta bắt đầu đây!” Lưu Mật Nhi hắng giọng.
“Miễn đi!” Hoàng Phủ Nguyệt Minh xua tay, “Ngươi nghĩ ta ngốc chắc, cho ngươi mắng à!”
“Thật tiếc…” Lưu Mật Nhi nói với giọng điệu vô cùng thương tiếc.
Cả Hoàng Phủ Nguyệt Minh và Lưu Mật Nhi đều không biết rằng, ngay ở trên mái nhà có hai người đang ngồi. Cả người Phượng Cảnh Duệ mặc quần áo đen cùng Khuất Thiên Hàn mặc quần áo màu nhạt ngồi trên mái nhà, lặng lẽ nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Minh và Lưu Mật Nhi.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Khuất Thiên Hàn nghiêm lại hỏi, “Sao ngươi biết nàng ở đây?” Rời Tô Châu, để Lưu Mật Nhi ở phủ của Hoàng Phủ Nguyệt Minh, cách này không tệ!
“Ngoài nữ nhân này, Khuất Liễu Phong chẳng còn ai có thể giúp hắn ta cả!” Đây cũng là nguyên nhân hắn không vội vàng đi tìm Lưu Mật Nhi.
Khuất Thiên Hàn cười lạnh, “Ngươi không cứu nàng?”
“Mật Nhi, đang chơi rất vui vẻ! Không tức giận đâu!” Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nở nụ cười.
Khuất Thiên Hàn chậm rãi lắc đầu, “Tính ngươi sao mãi không đổi hả?”
“Không phải ngươi cũng thế à? Không phải vẫn muốn giết ta à? Sao lại có thể ngồi chỗ này cùng ta?” Mày Phượng Cảnh Duệ hơi nhướng lên.
“Hừ, không phải ngươi lôi ta tới sao?” Khuất Thiên Hàn hờ hững mở miệng.
“Từ lúc nào ngươi bắt đầu ngoan ngoãn thế?” Phượng Cảnh Duệ cười cười.
Khuất Thiên Hàn cười lạnh. Không nói, lắc đầu.
Không lâu sau, lại có thêm người tới, Bắc Đường Sanh mở miệng, nở nụ cười nhẹ, “Duệ, ta làm tốt lắm, ngươi nhanh chạy đến xem đi!”
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, “Giao cho Lãnh Ngạo Vũ, hắn sẽ cần người để chia ra làm. Ngày mai bắt đầu làm, bí mật dưới đất hoàng lăng, sẽ không còn là bí mật nữa rồi.” Hắn chờ…
“Sao ta lại cảm thấy, ngươi cố tình đùa giỡn người ta nhỉ!” Bắc Đường Sanh sờ mũi.
“Ta đang đùa đấy, thì sao? Ai không phục? Ra đây mà chém ta!” Ánh mắt Phượng CảnhDuệ rơi vào đình viện. Không biết Lưu Mật Nhi đang nói gì, khiến cho Hoàng Phủ Nguyệt Minh tức giận bỏ đi.
Lưu Mật Nhi vỗ tay, xoay người vào phòng.
Phượng Cảnh Duệ đứng lên, “Các ngươi về đi. Ta về sau!” Nhảy xuống mái hiến một cách thoải mái, hắn bước đi những bước dài tiêu sái, giống như là đi trong hậu viện nhà mình vậy.
Đóng cửa lại, Lưu Mật Nhi hừ lạnh, “Không có việc gì lại đến gây sự!”
“Ha ha, Mật Nhi chơi vui vẻ thật đấy, vui cả quên trời đất rồi sao?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Lưu Mật Nhi lập tức xoay người, thấy Phượng Cảnh Duệ dựa ở trên song cửa sổ, dù bận tối mắt vẫn ung dung nhìn nàng.
Vành mắt nóng lên, trong lòng giống như bị người đè lại, chua xót khó chịu vô cùng.
Phượng Cảnh Duệ mỉm cười, dang rộng cánh tay ra, nhìn nàng, “Nếu muốn khóc, ta không ngại cho nàng mượn đâu. Nhưng mà phải thu phí đó…!” Hắn mập mờ nháy mắt mấy cái.
Nước mắt lập tức rơi xuống, Lưu Mật Nhi một bước lao tới ôm chặt người Phượng Cảnh Duệ.
Than nhẹ một tiếng, môi Phượng Cảnh Duệchậm rãi nhếch, trước mặt Khuất Thiên Hàn, Bắc Đường Sanh, biểu hiện của hắn có như thế nào, cũng không thể khống chế được, lúc ôm nàng vào trong ngực, trái tim của hắn mới có thể được coi là bình yên.
Nàng đúng là Lưu Mật Nhi không tim không phổi. Nhưng những lúc ở bên cạnh Phượng Cảnh Duệ, nàng mới không tim không phổi, tùy ý làm bậy.
Nước mắt của nàng tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt hồng hồng bởi vì nước mắt không ngừng chảy, túm lấy quần áo Phượng Cảnh Duệ lau nước mắt.
“Ngươi có bị sao không?”
Bàn tay chậm rãi xoa tóc nàng, Phượng Cảnh Duệ cười nhẹ, “Câu này của Mật Nhi khiến ta rất đau lòng. Ta khó khăn lắm mới tìm được nàng đấy!”
“Lừa gạt, không biết ta ở nơi nào hả, sao ngươi trễ như vậy mới tới đây?” Lưu Mật Nhi khẽ cười, lau nước mắt.
Phượng Cảnh Duệ im lặng, than nhẹ một tiếng. Nàng quá hiểu hắn!
Buông Mật Nhi ra, từ cửa sổ nhảy xuống, Phượng Cảnh Duệ nắm tay nàng đi về phía giường.
Mặt Lưu Mật Nhi bỗng đen sì, dùng sức hất tay hắn ra, “Cái tên nhà ngươi…”
Phượng Cảnh Duệ nghe thấy tiếng nàng nói, quay đầu lại, đáng thương tội nghiệp mở miệng, “Lâu lắm không được làm rồi!”
(Vivi: chết cười với anh… Lâu lắm không làm được… abc… abc @@!!!!!! >.
“Cút! Ngươi là tên nam nhân xấu xa, cái tên tinh trùng xông lên não!” Lưu Mật Nhi tức giận như núi lửa phun trào, giơ chân lên đạp đạp, Phượng Cảnh Duệ cười, tránh né chân của nàng.
“Mật Nhi, ta là nam nhân mà!”
“Cho nên…”
“Ta chỉ có một nữ nhân duy nhất là nàng thôi…”
Trong lòng thấy vô cùng sảng khoái, mặt Lưu Mật Nhi không chút thay đổi, giả bộ hỏi, “Vậy ngươi tới cứu ta hả?”
“Không phải! Ta là tới xem nàng chơi có vui hay không thôi!” Phượng Cảnh Duệ lắc đầu.
Nghe vậy, đôi mắt hạnh của Lưu Mật Nhi trừng to, “Ngươi đi chết đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT