"Ước định gì?" Bởi vì không gần gũi lắm với Phượng Dương nên Phượng Cảnh Duệ biết về ân oán đời trước hoàn toàn là từ những gì hắn điều tra được.
Khuất Thiên Hàn im lặng một lát rồi nói tiếp, "Ngươi sẽ không cho là ta sẽ làm nghề sát thủ như cha ta nhỉ?"
Phượng Cảnh Duệ cười nói, "Ngươi vẫn mang hận nên mới nhận làm đường chủ sát
thủ đường? Không cần phải nhớ kỹ như vậy. Chẳng phải ta cũng nhận thiên
hạ nhất lâu của nhà các ngươi đấy sao?" Sợ rằng không ai ngờ chuyện sẽ
thế này. Đường chủ sát thủ đường và lâu chủ thiên hạ đệ nhất lâu lại có
mối liên quan chặt chẽ như vậy. Ai cũng biết thiên hạ đệ nhất lâu chuyên cung cấp tin tức, chỉ cần ngươi bỏ tiền thì sẽ có tin tức ngươi muốn.
Khuất Thiên Hàn hừ lạnh, "Nếu đã biết, sao còn phải hỏi?"
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, "Ngươi không cảm thấy lạ à? Sao bọn họ lại có ước
định như vậy?" Con cháu của kẻ thù tiếp nhận sự nghiệp của mình. Chuyện
này không lạ à?
Khuất Thiên Hàn cười nhạt, "Chuyện này không liên quan tới chuyện chúng ta đang nói. Ngươi cưới nàng thì phải chịu trách nhiệm!"
"Khuất Thiên Hàn, dường như ngươi đã quên toàn bộ người trong thiên hạ đều
biết người ta lấy là Lưu Mật Nhi chứ không phải Hoàng Phủ Nguyệt Minh. Hơn nữa, ngươi nên biết nàng ta là vị hôn thê của ngươi! Ta không có thói quen dòm ngó thứ của những người khác!" Phượng Cảnh Duệ cũng
không đặt lời Khuất Thiên Hàn vào tay.
Dừng lại, Phượng Cảnh Duệ hơi nhướng mày, "Hơn nữa ngươi cũng không mong ân oán đời trước lại tiếp tục trên người chúng ta!"
"Vậy thì sao? Vị hôn thê của Khuất Thiên Hàn ta bị bắt nạt, tự nhiên ta phải lấy lại công bằng."
"Mối làm ăn này ngươi làm không tệ, vừa có thể báo thù cho vị hôn thê lại
vừa kiếm tiền cho mình. Mục đích giúp người trừ họa, cuộc trao đổi này
có lời không nhỏ!" Phượng Cảnh Duệ cười phóng khoáng.
Khuất Thiên Hàn cũng không phủ nhận.
Chân mày Phượng Cảnh Duệ đầy lạnh lẽo, giọng bỗng lạnh xuống. "Ngươi đã xác định vậy, chẳng lẽ ta mặc người xâu xé sao?"
"Có phải hay không thì thử mới biết được!" Khuất Thiên Hàn cũng cười lạnh.
Bỗng
"Phượng Cảnh Duệ, ta quên đưa lộ phí cho ngươi, ngươi cần..." Lời của Lưu Mật Nhi dừng lại khi thấy cảnh giương cung bạt kiếm.
Phượng Cảnh Duệ chớp chớp mắt, nhếch môi cười, "Biểu muội vẫn quan tâm tới ta!"
Phượng Cảnh Duệ cười lớn, "Ý của biểu muội là sao?"
Lưu Mật Nhi nhắm mặt lại, "Người mù nên không thể nhìn thấy gì cả. Ta đi tìm biểu ca của ta!"
Mọi người thấy thế thì lập tức im lặng. Ánh mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ không biết là thông cảm hay là mừng thầm.
Giang tay ra, Phượng Cảnh Duệ ôm người vào lòng, "Biểu muội đừng sợ, biểu ca sẽ bảo vệ muội!"
Lưu Mật Nhi, "Chuyện này cũng không chắc. Biểu ca quên rồi à?
Biểu muội ba lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn dưới mắt huynh đấy!" Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ ngoài ý muốn.
Lưu Mật Nhi cười nhạt, "Hình như biểu ca không vui!"
Bàn tay to của Phượng Cảnh Duệ nâng mặt nàng quay về phía Khuất Thiên Hàn,
"Đây là đường chủ của sát thủ đường, biểu muội có muốn để hắn hủy bỏ
việc đuổi giết muội không?"
Lưu Mật Nhi gật đầu, bỗng nói, "Nhưng ta cảm thấy không thể đâu!"
Khuất Thiên Hàn nghe vậy thì cười nhạt.
Lưu Mật Nhi lập tức chỉ vào hắn nói, "Huynh nhìn đi, ta đã bảo là không thể mà!"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu, "Ta nói có thể!" Vừa dứt lời, hắn giao Lưu Mật Nhi
cho Vô Trần, người bỗng đánh về phía Khuất Thiên Hàn.
Hai cao thủ ra tay, dĩ nhiên không ai có thể tham gia vào. Lưu Mật Nhi suy nghĩ
hành động của hai người, trong lòng biết dù lúc này có bưng một chậu
nước dội vào thì cũng không thể tách bọn họ ra được.
"Rốt cuộc bọn họ là địch thủ hay là bằng hữu?" Lưu Mật Nhi không kiềm được mà lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT