“Nơi đây gọi là thành Bình Diễn, nhưng Thiên Sóc quốc nổi danh là thành thị bến tàu đấy! Huyễn Nhi sau này có muốn đến Gia thành thì có thể tới thành Bình Diễn, ngồi thuyền đi thẳng về hướng Tây là được.” Trác Diệp tươi cười giống như hồ ly.
“Gia thành? Đó là nơi nào?” Quả nhiên “Bánh bao nhỏ” đang rất hào hứng.
“Đó là hướng đi Tây Hột quốc.”
“Tây Hột quốc? Đây là nơi nào?” “Bánh bao nhỏ” nghi ngờ hỏi.
“Từ Thịnh kinh đi theo về phía tây, thẳng đến biên giới Thiên Sóc quốc là đi đến Tây Hột quốc. Ở đó người dân chất phác, người trong nước nhiệt tình hiếu khách, lại hay ca múa. Hơn nữa, chỗ đó còn là một nơi vừa giàu có vừa có nhiều cảnh đẹp, trên núi lửa quanh năm đọng tuyết, dưới lưng chừng núi cây cỏ xanh biếc, còn có hồ nước thần kì có thể thay đổi màu sắc, giỏi nhất là, chỗ đó cũng là nơi trồng hoa quả đó, ở đó có loại dưa ngọt vô cùng, rất hiếm thấy (dưa hami, ở nơi này không có tên gọi), nho thì không có hạt, đưa vào miệng như tan ra vậy, lựu thì có nhiều nước, da mỏng thịt mảnh rất thơm ngon, quả dâu tằm chua ngọt rất hợp khẩu vị, táo lớn ăn vừa ngọt vừa giòn …”
Trác Diệp trước mắt bỏ qua vấn đề Tây Hột quốc có rất nhiều sa mạc, bên cạnh đó, nhiệt độ cao nóng như thiêu đốt, các loại đặc điểm chỉ chuyên chọn những điều có thể khiến cho “Bánh bao nhỏ” hứng thú để nói. “Bánh bao nhỏ” vừa nhập thần nghe, vừa không ngừng nuốt nước miếng, Trác Diệp cười thầm, bắt được điểm yếu tham ăn, ham chơi lại có tính tò mò, không sợ nhóc này không mắc câu…
“Huyễn Nhi nếu muốn đi Tây Hột quốc xem thử, chúng ta tới Lạt Hạt quốc du lịch rồi sau đó làm thế nào để chuyển đường đi Tây hột quốc nhỉ?” Trác Diệp tiếp tục dụ dỗ “Bánh bao nhỏ” , bước tiếp theo dạy cách bố trí đường đi.
“Hay thì hay thật…” “Bánh bao nhỏ” liếc qua bản đồ phía dưới xe ngựa nhỏ, bẹt miệng nói: “Nhưng mà… Dùng cái này đi cũng ăn không được những … những hoa quả thơm ngon kia…”
Trác Diệp thò tay nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của “Bánh bao nhỏ” , tên tiểu tử này, chỉ biết có ăn thôi!
“Huyễn Nhi không cần thất vọng, ở Thiên Sóc quốc chúng ta cũng có rất nhiều loại hoa quả ngon. Về phần hoa quả ở Tây Hột quốc, đợi đến lúc Huyễn Nhi trưởng thành thì có thể đi dạo chơi trong thiên hạ, lúc đó không ngại đến thưởng thức vẫn chưa muộn. Bây giờ … Tuy không ăn được hoa quả tươi mới của Tây Hột quốc nhưng quà vặt ở đây lại rất đặc sắc mà. ‘Tiểu diệp tử’ còn có thể thử làm một chút cho Huyễn Nhi nếm thử …”
Trác Diệp nắm rõ đặc điểm và con người ở Tây Hột quốc từ trong sách, có phần giống với miền tây Trung Quốc. Nàng là một người rất thích đi du lịch, lại là người thích cái đẹp. Tân Cương, Tây Tạng to như vậy nàng cũng đã có đi qua, đặc điểm đơn giản của dân tộc miền Tây có đặc sản quà vặt. Dù chưa biết rõ nhưng lừa gạt “Bánh bao nhỏ” một chút, đoán chừng là không có vấn đề gì.
“Thật vậy chăng?” Đôi mắt “Bánh bao nhỏ” sáng ngời.
“Đương nhiên! Nhưng mà… Điều kiện tiên quyết là, nếu Huyễn Nhi có thể nhớ kĩ tất cả địa danh và đặc điểm của mỗi nơi mà chúng ta đi qua trong xế chiều ngày hôm nay thì mới được .”
“Được! Chúng ta một lời đã định.” “Bánh bao nhỏ” vỗ ngực nói.
Phượng Lâm Sách lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏ ngồi xổm trên địa đồ, ánh mắt tĩnh mịch không thể nhìn ra được chút gì.
Ánh mắt Phượng Lâm Ca vẫn nhu hòa như trước nhìn Trác Diệp, nhưng trong lòng lại vô cùng nghi hoặc, quà vặt của Tây Hột quốc mà nàng cũng có thể làm ra được sao? Nàng rốt cục…Còn có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết?
“Chúng ta tiếp tục xuất phát! Trạm đến tiếp theo là huyện Hành Hoa!” Trác Diệp dừng xe ngựa tại vị trí của huyện Hành hoa, lật trang thứ ba của tập tranh, trên giấy vẽ một đám người mang mặt nạ, vừa khiêu vũ vừa chơi nhạc, tất cả đều vây quanh một đống lửa.
“Đó là một khu vực có rất nhiều núi, có một dân tộc cổ xưa sinh sống tại vùng này, bọn họ lấy săn bắn làm thu thập để sống, mùng chín đầu tháng hai hàng năm, dân trong tộc có một ngày lễ được gọi là tiết Kính Sơn, bọn họ sẽ đem con mồi lớn nhất săn được ngày hôm đó cúng tế cho thần núi. Buổi tối mọi người đều mang theo mặt nạ, vậy quanh đống lửa, vừa múa vừa hát, dùng để cầu cho thần núi trở về bảo vệ bộ tộc…”
Từ trưa đến chiều, Trác Diệp thành công đưa “Bánh bao nhỏ” đến “Lạt hạt quốc”. Bức tranh cuối cùng trên tấm hình là vẽ một chú dê vui vẻ đang cười ha hả.
“Cái này…Dê sao lại cười giống như người như vậy? Còn có thể đứng giống con người được?!” “Bánh bao nhỏ” mắt mở to, không thể tưởng tượng nổi mà nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT