Ăn cơm trưa xong, Trác Diệp bảo Xảo Linh giúp nàng mang đồ cần dùng vào sảnh, sau đó nói: “Ở đây không cần mọi người hầu hạ nữa, em và Thanh Trúc cũng chưa dùng cơm trưa, đi nướng chỗ rau củ và thịt còn lại lên, miễn lãng phí, không ăn hết thì kêu Trương mụ, Tôn tẩu và Hương Tuệ ăn chung.” Ở trong nội viện này, Trương mụ, Tôn tẩu chính là hai bà tử chuyên làm việc nặng nhọc.
“Vâng, cô nương.” Xảo Linh lên tiếng, ánh mắt nhìn sang Thanh Trúc rồi quay người đi ra ngoài. Trong lòng nàng hiểu rõ, Trác Diệp nói: “Sợ lãng phí” chỉ là để thông cảm, trấn an bọn họ, lấy cơ hội để bọn họ an tâm ăn bữa cơm này mà thôi.
Thanh Trúc liếc mắt qua Phượng Lâm Ca, gặp cái gật đầu của vương gia nhà mình, lại vuốt ve cái bụng đang xì xào của mình, do dự một lát sau cũng nhấc chân đi ra ngoài.
“Đây là xe ngựa sao? Thật nhỏ…” “Bánh bao nhỏ” tò mò cầm nắm một cỗ xe ngựa được làm bằng gỗ để trên bàn, xốc rèm vải nhỏ lên, nhìn vào bên trong xem xét, lại mừng rỡ kêu lên: “Trong này còn có người đây này?”
“Huyễn Nhi nhìn xem người kia giống ai?” Trác Diệp cười nói.
“Bánh bao nhỏ” thò tay vào trong xe ngựa lấy ra tượng gỗ có hình hai bé gái, cẩn thận nhìn, chỉ thấy bộ dáng của một nữ tử, quần áo đơn giản, mặt mỉm cười, còn có một đứa bé được cuộn tròn lại, búi tóc, quần áo và trang sức rõ ràng giống y như bé.
“Đây là… ‘Tiểu diệp tử’ và Huyễn Nhi đúng không?” Lông mày “Bánh bao nhỏ” chau nhẹ lại, có phần không chắc nói ra.
“Đúng, đây chính là ‘Tiểu Diệp Tử’ và Huyễn Nhi.” Trác Diệp cười nói.
“Nhưng mà… sao cháu lại béo vậy được? Cháu đâu có béo đâu! Cháu chỉ là…Là …Hơi cường tráng một chút, có hơi rắn chắc một chút thôi mà …” “Bánh bao nhỏ” cau mày, miệng dẹt xuống, lắc lắc khuôn mặt nhỏ kháng nghị.
“Phụt” Phượng Lâm Ca ở một bên uống trà, nghe vậy không nhịn được phun một ngụm trà ra ngoài, cười nói với Phượng Lâm Sách: “Tam ca, huynh nói con trai bảo bối của huynh rốt cuộc là giống ai vậy?”
Phượng Lâm Sách liếc mắt nhìn “Bánh bao nhỏ”, mặt không biểu tình nói: “Cái này, ta cũng rất muốn biết.”
“Ha ha.” Trác Diệp nhị không được cười ra tiếng, một tay ôm lấy “Bánh bao nhỏ” , hôn chụt lên má bé, cười nói: “Ai nói Huyễn Nhi béo đâu! Huyễn Nhi mới không mập, cái này gọi là đáng yêu!”
“Thật sao? Thật sao? Cháu rất đáng yêu sao?” “Bánh bao nhỏ” mở to mắt, chớp chớp lông mi hỏi.
“Đương nhiên! Huyễn Nhi rất rất đáng yêu!” Trác Diệp nói xong lại gặm trên khuôn mặt của “Bánh bao nhỏ” một cái.
“Bánh bao nhỏ” duỗi ra đôi bàn tay mập mạp, dùng mu bàn tay xoa xoa nước miếng trên khuôn mặt, sau đó lại hít hà, toét miệng nói: “‘Tiểu Diệp Tử’, nước miếng của cô có mùi của thịt nướng nè…”
Trác Diệp nghe vậy, nụ cười cứng lại, cơ trên mặt co lại, nàng cảm giác trên đỉnh đầu như có một con quạ bay qua…
“Ha…Ha ha…” Phượng Lâm Ca trông thấy biểu lộ kinh ngạc buồn cười của Trác Diệp, rốt cục nhị, không được cười ha hả.
Buồn cười đến thế sao? Khóe miệng Trác Diệp co giật, trên đỉnh đầu như có cả đàn cả lũ quạ đen bay qua …
Nhưng mà lần đầu tiên trông thấy Phượng Lâm Ca thoải mái cười to như thế, con người như được sống lại, rạng rỡ hẳn lên nên nàng không so đo với bọn họ nữa..
Phượng Lâm Sách cũng không nhịn được nữa, thoáng nhếch khóe môi, sau đó khôi phục lại vẻ trầm mặc nhìn thoáng qua “Bánh bao nhỏ” …
“Bánh bao nhỏ” nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của phụ vương, không khỏi hơi sợ mà rụt cổ lại, không rõ mình lại làm sai cái gì.
Trác Diệp buông “Bánh bao nhỏ” trong ngực ra , cầm lấy một mảnh tơ lụa trên mặt bàn, đã thấy trên vải là một bản vẽ siêu đại địa đồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT