Chuyển ngữ ♥ Trangg Trang Beta ♥ Nhã Vy

Ý tứ trong lời nói của Phượng Lâm Ca, Trác Diệp đương nhiên là hiểu, nàng thầm than một tiếng, không thể không nói: “Nhị vị vương gia có từng ăn trưa như thế này bao giờ chưa?”

“Chưa từng dùng qua.” Phượng Lâm Ca cười tao nhã.

“Nếu như nhị vị vương gia không chê, hôm nay nhân tiện nếm thử qua món đồ nướng này của dân nữ.” Trác Diệp mời nói với hắn.

“Như thế là chúng ta có lộc ăn rồi, ta cũng sẽ không khách khí.” Trong đôi mắt Phượng Lâm Ca tràn đầy sự vui vẻ.

Các huynh vốn cũng không có ý định khách khí mà! Trong lòng Trác Diệp oán thầm nhưng cũng không nói gì mà vụng trộm liếc Phượng Lâm Sách. Trác Diệp bỗng thấy buồn bực, Phượng Lâm Ca thì nàng có thể nhịn, nhưng vì sao lại phải ngồi chung bàn cùng cái đồ biến thái hạ lưu Phượng Lâm Sách này?! Quả thực là làm ảnh hưởng bầu không khí nơi đây!

“Vương gia…” Thanh Trúc nghe Phượng Lâm Ca muốn ở lại ăn mấy món này thì trong lòng nóng lên: “Cái này … Thứ này …có thể ăn sao?”

“Bắt đầu ngửi thấy mùi thơm rồi, có lẽ không tồi đâu.” Phượng Lâm Ca hít một hơi, khẽ cười nói.

Trác Diệp nghe vậy, đôi mắt đảo tròn, đưa tay cầm lên một xiên dưa leo đã nướng chín đưa tới trước mặt Thanh Trúc. Trên mặt nàng cố ý bày ra dáng vẻ tươi cười không đàng hoàng nói: “Thanh Trúc, không ngại thì huynh trước nếm thử xem sao.”

Thanh Trúc nghe vậy, khuôn mặt trở nên suy sụp hẳn đi, không phải chứ … Đồ nữ nhân ác độc! Muốn để cho hắn thử trước!! Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai vị vương gia và tiểu thế tử, Xảo Linh đều nhìn vào mình, chờ hắn tiếp lấy thứ đồ ăn này ….

Được rồi được rồi! Vì Vương gia, hắn đành hy sinh một chút vậy! Thanh Trúc bi thương khi tiếp nhận xâu nướng trong tay Trác Diệp, vẻ mặt cau mày đau đớn chằm chằm nhìn vào xiên trúc có những miếng gì đen sì, không biết nên ăn như thế nào …

Trác Diệp nhìn biểu lộ của Thanh Trúc y như bị ép ăn độc dược, trong lòng không khỏi cười thầm, lần này hắn chết chắc! Ai kêu hắn lại ngồi cùng bàn với mình, dọa hắn cũng tốt, có điều chờ hắn hưởng qua mùi vị của món đồ nướng này, nói không chừng sẽ thấy ngon miệng đến nỗi ngay cả đầu lưỡi cũng nuốt vào mất…

Thanh Trúc hạ quyết tâm, như hung hồn hy sinh nhắm mắt cắn một miếng!

Nhai kĩ hai miếng thức ăn, Thanh Trúc mở mắt, cúi đầu nhìn xâu dưa leo trong tay, trên mặt lộ vẻ khó tin, sau đó lại đưa đến bên miệng ăn thêm miếng nữa.

“Thế nào, ăn ngon không?” “Bánh bao nhỏ” nhịn không được nhanh miệng hỏi.

Thanh Trúc ngẩng đầu chỉ thấy Phượng Lâm Ca đang nhìn hắn, vẻ mặt rất mong chờ …

Phượng Lâm Sách nhướn mày, bất động thanh sắc liếc qua hắn.

Mà “bánh bao nhỏ” thì đã trừng đôi mắt to đen láy nhìn hắn, miệng nhỏ khẽ nhếch, khóe môi còn có một sợi nước dãi …

Xảo Linh đi pha trà trở về đã ở đây nhìn hắn ăn thử, trong tay bưng ấm trà nhưng cũng quên châm trà rồi.

Trác Diệp như trước cố tình đùa dai, trên mặt nở nụ cười yếu ớt, có phần không có ý tốt nhìn hắn.

Thanh Trúc nhìn vào xâu nướng trong tay mình lần nữa, hương vị … Dường như…Là rất đặc biệt … ăn rất ngon… nhưng nhìn biểu lộ kia của Trác Diệp, hắn không khỏi hoài nghi, cúi đầu cắn thêm một miếng, tỉ mỉ mà nhai …

“Bản thế tử đang hỏi ngươi đó! Ngươi dám không trả lời là sao?” “Bánh bao nhỏ” thấy Thanh Trúc không đáp lời, chỉ lo vùi đầu ăn thì không khỏi nóng nảy.

“Cũng …Cũng không tệ lắm …” Thanh Trúc mồm miệng không nói rõ. Nói xong cúi đầu cắn hai miếng dưa leo nướng vào trong miệng …

“Oa… ‘Tiểu diệp tử’ thật bất công! Cháu đợi lâu vậy mà cô lại không cho cháu ăn trước!” “Bọc nhỏ tử “không vui, lên án nói.

Trác Diệp cười, vội đưa tới một xâu khoai nướng miếng, ngăn không cho “Bánh bao nhỏ” gào nát cả họng: “Ngoan, cầm đi, coi chừng bị phỏng.”

“Bánh bao nhỏ” lập tức ngừng nói, tiếp nhận xâu khoai lang miếng, miệng nhỏ mân mê thổi thổi, cẩn thận cắn một cái, nhai kĩ hai cái rồi nuốt xuống. Trong ánh mắt lập tức dị sắc liên tục, vội cắn thêm một miếng lớn, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Ngon quá đi …”

“Xảo Linh, đi mang nước tương và bát đũa lên đây, sau đó đến phòng bếp lớn cầm thêm chút thịt cùng đồ ăn đến.” Trác Diệp quay sang phân phó nha đầu Xảo Nhi vẫn đang ngơ người. Lúc trước không ngờ Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Sách sẽ đến, vốn không chuẩn bị nhiều đồ như vậy.

“Vâng, cô nương.” Xảo Linh trả lời một tiếng, rót trà cho hai vị vương gia rồi sau đó mới xoay người đi chuẩn bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play