Lúc này, cửa quán trà đã có không ít người xem náo nhiệt, Trác Diệp vừa dứt lời liền có không ít người cười ra tiếng, mà ngay cả mấy người hầu phía sau hai nữ tử kia cũng không nhịn được mà che miệng cười.

Mà trong một nhã gian lầu hai của quán trà đối diện đường cái cũng có một người phun trà, một người làm gãy cái bàn…

“Ngươi__! Ngươi dám…!” Nữ tử áo đỏ tức đến sắc mặt tím đen, ưỡn ngực, lại nói: “Ngươi nói bậy, ta rõ ràng có…”

Trác Diệp im lặng lắc đầu, quả nhiên, đối với một vài nữ nhân thì ngực còn quan trọng hơn cả suy nghĩ… Tuy nhiên, vừa rồi nàng nói có hơi độc một chút. Phỏng chừng là chẳng có nữ nhân nào chịu được người khác nói mình không có ngực, lại không có đầu óc…

Nhưng nữ tử áo đỏ này đúng là đáng đời! Bình thường tính tình Trác Diệp lạnh nhạt, không thích tranh chấp cùng người khác, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ tùy một người lạ vô duyên vô cớ chỉ vào mũi nàng mắng nàng. Huống hồ, trước khi xuất phủ, Phượng Lâm Sách đã chọc nàng nổi giận, còn chưa có nơi trút giận đâu, có người không có mắt nên chọc phải họng súng…

Nếu mà Trác Diệp đã bắt đầu độc miệng thì tuyệt đối sẽ độc đến cùng! Nàng cũng không để ý đến việc đắc tội với nữ tử này. Nàng đã nhìn ra nữ tử này có địch ý với nàng, vậy thì dứt khoát hoàn toàn đắc tội sẽ tốt hơn. Dù sao bây giờ nàng là người của Thụy Vương phủ, Phượng Lâm Sách tuyệt đối sẽ bảo kê nàng, sẽ không để người ngoài bắt nạt nàng. Nếu như vậy mà có thể làm cho Phượng Lâm Sách có thêm một chút phiền toái thì cũng không tệ. Nếu người nàng đắc tội mà hắn coi là râu ria thì đơn giản là lợi dụng cơ hội này cháy nhà hôi của là được rồi!

Nữ tử áo đỏ nói được một nửa bỗng nhiên nhận ra, không khỏi thẹn quá hóa giận mà nói: “Đồ không biết xấu hổ này! Hôm nay ta không giáo huấn ngươi thì ta không mang họ Ngọc!” Nói xong liền giơ tay muốn đánh Trác Diệp.

Nữ tử áo vàng giữ chặt tay áo của nàng ta, nói: “Ngọc Lâm, đừng làm bừa!”

“Thả muội ra!” Nữ tử áo đỏ giãy dụa nói.

“Bánh Bao nhỏ” mắt to nhìn chằm chằm ngực nữ tử áo đỏ một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tiểu Diệp tử nói không sai, đúng là chả thấy ngực đâu sất!”

“Bánh Bao nhỏ” vừa nói liền hấp dẫn người xung quanh mình ồn ào cười to một trận.

Khóe miệng Trác Diệp co rút, tiểu tử thối này phối hợp thật đúng là… khiến cho nàng rất thoải mái.

“Cười gì mà cười? Cút! Cút! Đều cút hết cho ta!” Nữ tử áo đỏ xấu hổ giận dữ, quát to với mọi người.

Những người xem náo nhiệt kia bị nàng gào lên đều lui về phía sau ngoài ba bước.

“Xem cô nương cũng là người có thân phận, còn là một thiếu nữ khuê các, chửi bậy trên đường cái như một người đàn bà chanh chua đẹp mắt lắm ha?” Trác Diệp nhàn nhạt nói.

Không đợi nữ tử áo đỏ kia nói, Trác Diệp lại tiếp tục nói: “Hay là cô nương cảm thấy bầu không khí ở đây quá nặng nề, quá buồn bực, muốn tự mình làm sinh động một chút? Tinh thần hi sinh mình để mọi người gải trí của cô nương thật đáng ngưỡng mộ, nhưng trình độ còn kém một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là đùa giỡn miễn phí nên không thể đặt ra yêu cầu quá cao được. Nếu cô muốn tiếp tục, ta sẽ cho tiểu nhị xếp một cái bàn ở cửa ra vào, ngâm vào một ấm trà ngon, dựng sân khấu cho cô ha.”

“Ngươi! Ngươi__!” Lúc này nữ tử áo đỏ đã tức giận nói không nên lời.

“Ngọc Lâm, chúng ta đi thôi…” Nữ tử áo vàng dứt lời liền kéo nữ tử áo đỏ, nói với mấy người hầu sau lưng: “Còn không dìu Ngọc tiểu thư lên xe ngựa!”

“Vâng!” Chúng người hầu ba chân bốn cẳng tiến lên kéo nữ tử áo đỏ đi đến xe ngựa cách đó không xa.

“Hừ! Cứ chờ xem!” Nữ tử áo đỏ cũng nhìn ra bây giờ nàng ta không hề có lợi thế ở trước mặt Trác Diệp đành ỡm ờ để nữ tử áo vàng và người hầu kéo mình lên xe ngựa.

Nữ tử áo vàng trước khi lên xe còn quay lại nhìn thoáng qua Trác Diệp, vẻ oán độc lóe lên trong ánh mắt kia cũng không tránh được con mắt Trác Diệp…

Trác Diệp cười lạnh. Xem ra con cừu nhỏ này cũng không phải dịu dàng như vẻ ngoài. Khó trách Huyễn Nhi không thích ả…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play