Thịnh Kinh không hổ là thắng địa kinh đô của Thiên Thạc quốc. Chỉ thấy trên đường hối hả người đến người đi, trăm nghề tranh giành mọc lên, quán xá, ngõ hẻm náo nhiệt phồn hoa vô cùng. Khắp nơi lộ ra khí thế phú quý chỉ có ở kinh thành.
Từ lúc ở Phong thành nhìn thoáng qua mành che xe ngựa, đến dạo chơi chợ đêm ở Trạm Châu, lại đến cảnh Thịnh kinh phồn hoa, Trác Diệp nhìn thấy đại bộ phận dân chúng đều có vẻ mặt yên tĩnh, an lành. Có thể thấy được, cuộc sống của dân chúng Thiên Thạc quốc coi như giàu có, yên ổn. Chắc hẳn là vị hoàng đế trẻ tuổi kia là một vị hoàng đế anh minh, có phương pháp trị quốc tốt rồi!
Trác Diệp âm thầm gật đầu trong lòng. May mắn nàng không xuyên đến một quốc gia có hôn quân hoặc là loạn thế chiến tranh không ngừng. Nàng là một người rất tiếc mạng sống đấy….
Trác Diệp rực rỡ động lòng người, “Bánh bao nhỏ” trắng ngần, Xảo Linh cũng là một cô nương xinh đẹp, ngọt ngào, nhưng lại có hai “đại thần” trầm mặc, khí chất lạnh lùng. Đoàn người này đi trên đường khiến mọi người rất chú ý nhưng lại không có ai dám đến gần.
“Huyễn Nhi xuống một lúc được không? Ta sắp không ôm nổi cháu nữa rồi….” Trác Diệp thở phì phò nói với “Bánh bao nhỏ” trong ngực mình.
Tiểu gia hỏa này thật là nặng! Trác Diệp ôm bé đi dạo hơn một canh giờ, đúng là mệt mỏi quá sức.
Con mắt đen lúng liếng của “Bánh bao nhỏ” vụt sáng hai cái, thấy trên trán Trác Diệp vương một tầng mồ hôi mới quệt cái miệng nhỏ nhắn nói: “Được rồi….” Trên người “Tiểu Diệp tử” thơm quá, bé thật không nỡ xuống…
“Nếu khôngthì để Xảo Linh ôm tiểu thế tử nhé?” Xỏa Linh nhìn thấy sắc mặt “Bánh bao nhỏ” không tình nguyện thì nói gấp.
Trác Diệp cười nói: “Để bé tự đi một lúc. Đi đường nhiều một chút sẽ có lợi cho bé.” Nàng là một người trưởng thành hai mươi tuổi còn cảm thấy “Bánh bao nhỏ” nặng. Nột tiểu cô nương mười bốn tuổi như Xảo Linh có thể ôm được bé đi xa sao?
“Bản thế tử tự đi được” “Bánh bao nhỏ” ngẩng đầu nhỏ lên mất hứng nói. Lại nói, bé chỉ thích “Tiểu Diệp tử” ôm, không thèm người khác ôm đâu…
Trác Diệp buồn cười lắc đầu, nắm lây bàn tay béo của “Bánh bao nhỏ”: “Huyễn Nhi có muốn thứ gì không, ‘Tiểu Diệp tử’ mưa cho cháu?” Chỉ mới vài ngày, bên trong Thụy Vương phủ hầu như ai cũng biết rõ xưng hô của nàng nên nàng cũng không quan tâm tự xưng.
Sắc mặt “Bánh bao nhỏ” dịu xuống một chút, chỉ vào sạp hàng bán bánh ngọt cách đó không xa nói: “Cháu muốn ăn cái kia.”
“Được rồi, nhưng chỉ có thể nếm một chút, không được ăn nhiều.” Trác Diệp nói. Nguyên liệu chính để làm bánh ngọt là gạo nếp, tương đối dính, không dễ tiêu hóa. Đứa nhỏ này vẫn đừng nên ăn nhiều quá thì tốt hơn.
“Bánh bao nhỏ” gật đầu nghe lời. Loại điểm tâm này bé và Liên Tranh đã từng vụng trôm thử qua, hương vị so với bánh ngọt tinh xảo do đầu bếp trong phủ làm thì kém xa, chẳng qua là bé thấy đồ ăn trên đường cái gì cũng mới lạ nên thích náo nhiệt thôi.
Trác Diệp đứng trước sạp hàng bánh ngọt, quay đầu nhìn thoáng qua Trịnh Càn và Trịnh Khôn, do dự một lúc rồi nói với chủ quán: “Ông chủ, phiền ông làm ba phần bánh ngọt.”
Vốn là nàng định nói năm phần, nhưng lại nhanh chóng bỏ ý nghĩ này đi. Thứ nhất, nàng không muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của họ; thứ hai, hai nam nhân vẻ mặt nghiêm túc lại vừa đi vừa ăn quà vặt trên đường, chỉ tưởng tượng cũng thấy chẳng ra làm sao.
“Vâng. Phu nhân xin chờ một chút.” Chủ quán ân cần nói.
Phu nhân? Nàng thăng cấp thành phu nhân lúc nào vậy? Trác Diệp sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến cái gì đó liền lườm về phía Xảo Linh.
Xảo Linh thấy Trác Diệp nhìn mình liền mỉm cười xấu hổ với Trác Diệp.
Thì ra là thế… Nha đầu kia lại chơi kiểu lòng dạ hẹp hòi này với nàng… Trác Diệp tỉnh ngộ, im lặng lắc đầu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT