Phượng Lâm Lách không ngờ Trác Diệp bỗng nhiên dùng tay nàng kéo tay của hắn, đôi mắt kinh ngạc hơi trừng lên, cho dù hắn từng đã có Vương phi, ngoại trừ buổi đêm cùng giường, bình thường cũng không dám to gan thân mật kéo tay của hắn như vậy…

Hắn hơi sững người, thân mật ư? Không phải như vậy chứ… Phượng Lâm Sách cẩn thận suy nghĩ nhìn thoáng thần sắc trên mặt Trác Diệp, nhìn tư thế mập mờ…

Chỉ thấy Trác Diệp giơ bàn tay to của hắn lên trước mặt, nhìn rất chân thành, lật qua lật lại, trong cái miệng nhỏ nhắn còn lầm bầm lấy câu gì đấy, Phượng Lâm Sách ngưng thần lắng nghe thoáng nghe thấy, hình như là… tất cả là mấy nhỉ?!

Sau gáy Phượng Lâm Sách đen tức thì! Đôi mắt hơi nheo lại, khóe môi cong lên, cũng không vội rút tay mình về, thú vị nhìn Trác Diệp nghịch ngón tay của hắn, bộ dạng nàng bây giờ, thật đúng là… Thú vị! Hắn bỗng nhiên thấy lòng thanh thản, muốn nhìn một chút xem lúc nào nàng có thể đếm xong ngón tay hắn là mấy…

Hơi ấm nóng từ đôi tay mềm mại trắng nõn của nàng truyền đến tay hắn, lại khiến cho nội tâm Phượng Lâm Sách không hiểu sao bỗng khễ rung động, như có vật gì đó ném vào mặt hồ phẳng lặng trong lòng hắn, tạo nên một sự rung động…

Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận hơi ướt át của Trác Diệp khẽ đóng mở, nhìn vô cùng kiều nộn mê người, Phượng Lâm Sách như là bị đầu độc, nhịn không được đưa bàn tay đang bị Trác Diệp cầm lấy của mình về phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cánh môi no đủ xinh đẹp của nàng…

Đôi mi thanh tú của Trác Diệp khẽ cau lại, dường như rất không hài lòng đối với hành vi quấy rầy của Phượng Lâm Sách, hai bàn tay bị hắn giữ lấy dùng sức rút về, nhưng Phượng Lâm Sách lại không buông tha ngón lại vuốt nhẹ trên môi nàng như trước!

Hai người giằng co một lúc lâu, Trác Diệp chớp chớp cặp mắt to sóng sánh nước nghi hoặc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, duỗi chiếc lưỡi xinh xắn thơm tho ra liếm lên ngón tay Phượng Lâm Sách…

Cảm giác tê dại kỳ diệu theo đầu ngón tay lập tức lan khắp toàn thân Phượng Lâm Sách!

Thân hình Phượng Lâm Sách chấn động, rụt tay của mình lại như bị giật điện.

Trác Diệp lại ngơ ngác chớp đôi mắt, có phần khó hiểu, hắn không phải hỏi nàng đó là mấy sao? Nàng còn chưa đếm xong mà…

“Nàng say rồi!” Phượng Lâm Sách dùng giọng nói trầm xuống nói. Trong giọng nói còn lộ ra chút giận dỗi, dường là có chút ngoài ý muốn khiến đại não mình phản ứng mãnh liệt.

“A.” Trác Diệp ngây ngốc lên tiếng, vừa giống như đã hiểu ra lại vừa giống như không hiểu.

Phượng Lâm Sách tỉnh ngộ than nhẹ một tiếng, thì ra là thế… Khó trách nàng không chịu uống rượu…

Nàng nhìn hắn, dường như đang đợi chỉ thị tiếp theo của hắn, Phượng Lâm Sách nhướng mày, đôi mắt hiếu kì thoáng động gợi lên hứng thú, hắn bỗng nhiên rất muốn biết, nàng đến cùng là say đến trình độ nào…

“Nhận ra ta là ai không?” Phượng Lâm Sách hỏi.

“Ừ, Phượng Tam.” Trác Diệp ngoan ngoãn mà trả lời, lại dường như cảm thấy có gì đó không đúng nên sửa lời nói: “Phượng Lâm Sách.”

Gọi thẳng tính danh của hắn… Phượng Lâm Sách nhướn mày, quả nhiên, nha đầu kia cho tới bây giờ không xem hắn là Vương gia! Nhưng dường như hắn cũng không ghét nàng xưng hô như vậy…

“Vậy… Ta trong suy nghĩ của nàng là thế nào?” Phượng Lâm Sách thú vị hỏi.

“Ngang ngược, ương ngạnh! Rất xấu tính, là khối băng đáng ghét! Mặt co lạnh!” Trác Diệp nói rất nhanh, dứt lời còn rất chân thành rất khẳng định, nhẹ gật đầu…

Nghe vậy, mỗ Vương gia đen luôn mặt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play