“Uống rượu.” Phượng Lâm Sách nâng chén rượu lên trước mặt mình, uống sạch một hơi rồi lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Trác Diệp.

Thật là, người này thật lắm tật xấu? Không phải vừa nãy đang nói đến đánh cờ sao? Tại sao bây giờ lại quay trở về uống rượu hả? Trác Diệp có chút bực mình…

“Vương gia… , ta thật sự không uống rượu…” Trác Diệp vẻ mặt đau khổ hé miệng nói.

Thực sự thì tửu lượng của Trác Diệp rất kém, chỉ cần uống 1~2 chén rượu vào trong bụng cũng có thể gục xuống, hơn nữa… Nàng uống rượu xong thì bộ dạng… Vậy thì thật là… Dùng câu mà Kiều Dương hay nói, bất luận là ai nhìn thấy cũng nhịn không được muốn ức hiếp…

Một lần họp lớp vào cấp 3, Trác Diệp được nam sinh theo đuổi mình ba năm mời rượu, nói là chỉ cần nàng uống hết ba chén rượu, hắn liền buông đoạn tình cảm đơn phương không có kết quả này, từ nay về sau sẽ không dây dưa với Trác Diệp nữa.

Trác Diệp bất đắc dĩ, nể tình mà uống một mạch hết ba chén rượu, kết quả… Nàng say rượu thành bộ dạng đần độn, đi theo quấy rầy nam sinh kia…

Kiều Dương từng hình dung lại rồi nói: “Chậc chậc, ngày đó …nam sinh kia nhìn Trác Diệp, thật đúng là hận không thể dùng con mắt giết chết cậu đấy nhé …”

Trác Diệp đề phòng nhìn Phượng Lâm Sách, nàng thật sự không muốn mình say rượu thành bộ dạng như vậy để bị hắn nhìn thấy! Tuy đi theo Phượng Lâm Sách đã được kha khá thời gian, thấy hắn không lập Vương phi, không nạp thiếp, hắn là người sẽ không si mê nữ sắc, nhưng … Vạn nhất ra ngoài ý muốn thì phải làm sao? Dù sao hắn cũng là nam nhân bình thường! Nhưng cho tới bây giờ nàng không cho rằng hắn là quân tử…

Phượng Lâm Sách nhướn mi nhìn Trác Diệp, chậm dãi nói: “Nếu nàng muốn đánh thắng Lâm Ca thì đầu tiên không phải là nên có cơ hội đánh cờ với đệ ấy sao?” Nói xong lại cầm lấy bầu rượu đến trước mặt mình rót đầy rượu vào chén, lại ra hiệu cho Trác Diệp nói: “Uống đi.”

Trác Diệp trừng mắt nhìn Phượng Lâm Sách, hắn có ý gì? Nàng không cùng hắn uống rượu, sau này không cho phép nàng tìm Phượng Lâm Ca đánh cờ nữa hả?

Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn mà!! Trong lòng vừa nhắc tới hắn không phải quân tử, nàng hiện giờ khẳng định hắn là tiểu nhân!! Trác Diệp hận đến nghiến răng! Nhìn chằm chằm gương mặt rất muốn ăn đòn của Phượng Lâm Sách vặn vẹo, nói: “Vương gia, ngài vì sao nhất định phải bắt Trác Diệp uống rượu cùng ngài?”

Vì sao ư? Phượng Lâm Sách thoáng ngẩn người, hắn chỉ là muốn uống chút rượu, giảm mệt mỏi thể xác và tinh thần mà thôi, cũng không có ý định tìm người cùng hắn uống, nhưng nhìn bộ dạng tránh rượu như rắn rết, độc dược của Trác Diệp, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý…

Phượng Lâm Sách thâm trầm nhìn Trác Diệp, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bây giờ nàng chọn sau này không được đánh cờ với Lâm Ca nữa hay là bây giờ uống rượu với bổn vương?” Phượng lâm sách vừa hỏi xong những lời này, lông mày hơi nhíu lại, hắn chợt phát hiện, mặc kệ Trác Diệp chọn cái gì, hắn cũng sẽ cảm thấy không hài lòng!

Trác Diệp nghe vậy khóe miệng khẽ co giật, đây là lần đầu tiên Phượng Lâm Sách tự xưng “Bổn vương” nói chuyện cùng nàng! Cảm giác thật áp bách, thật cường…

Trác Diệp nhịn không được mắng một câu thô tục trong lòng ‘Bà má nó! Trên bàn ăn huynh phóng khí thế cường giả ra làm gì!’, Nàng và Phượng lâm sách bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng thất bại mà dời ánh mắt, cúi đầu nhìn chén rượu phân vân: “Uống hay là không uống? Uống sao? Nhưng mà cũng chỉ bởi vì thêm vài ván cờ mà thỏa hiệp rồi ư? Nàng thật đúng là không có tiền đồ… Không uống? Nhưng mà nàng hoàn toàn bị nghiện cờ rồi…”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn động lòng người của Trác Diệp, gương mặt không ngừng biến hoá, bộ dạng lắc lư giãy dụa, Phượng Lâm Sách đang cau mày bỗng nhiên giãn ra, âm u trong mắt tựa như biến mất, nhàn nhạt mỉm cười, lại nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu bổn vương uống đến tận hứng, có lẽ nhất thời cao hứng sẽ làm ra một vài việc giúp đỡ gì đó, cũng nói không chừng…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play