“Vương… Thất công tử…” Trác Diệp nhìn Phượng Lâm Ca tái nhợt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ và khổ sở, đáy lòng sinh ra một chút không đành lòng, xưng hô đến bên miệng lại tạm thời sửa lại. Nàng biết rõ sinh ra trong hoàng thất có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ và cô đơn, thậm chí là nguy hiểm… Bản thân hắn chính là minh chứng tốt nhất.
Mặc dù không biết Phượng Lâm Ca bị người phương nào hại thành như vậy, nhưng có lẽ liên quan đến thân phân cao quý này của hắn. Trác Diệp bỗng nhiên hơi đồng tình với hắn, nhưng… Trác Diệp lại nghi hoặc, vì sao cùng là Vương gia mà người sau lưng kia lại chỉ hại Phượng Lâm Ca? Rốt cuộc hắn đã đắc tội với ai? Hoặc là nói, là ai dám ra tay với hắn đây…
Trác Diệp chợt nảy ra một ý niệm trong đầu khiến nội tâm nàng cả kinh, nhưng nàng liền lập tức ngăn cản mình lại nhớ lại, đây không phải là điều mình nên tìm tòi nghiên cứu…
Phượng Lâm Ca thấy Trác Diệp thay đổi xưng hô, đôi mắt sáng ngời, dịu dàng cười: “Nàng nói đi.”
Thật ra Phượng Lâm Ca rất muốn Trác Diệp trực tiếp gọi tên của mình, bên cạnh hắn, ngoại trừ Tam ca, sợ là không tìm được ai thực sự quan tâm hắn, lại có thể đối đãi với hắn như người ngang hàng. Mặc dù chỉ là để ý hắn thôi nhưng nhị ca cũng không thể, dù sao hôm nay nhị ca cũng đã là hoàng đế rồi…
Đối với Trác Diệp, một cô gái đặc biệt thần bí, hắn không hiểu nàng nhưng muốn đến gần nàng, hiểu rõ nàng, cũng muốn cải biến thái độ xa cách của nàng đối với mình, hắn không rõ cảm giác kì diệu của mình lắm, tạm thời trước hết vẫn cần một ntri kỷ không để ý đến thân phận của mình…
“Thân thể của huynh… Có phải là vì ngày đó tiếp mũi tên, mới như thế… Như thế…” Trong lòng Trác Diệp thật sự rất lo lắng và áy náy, nàng không hi vọng Phượng Lâm Ca có việc, hơn nữa còn là vì nàng…
“Nàng không cần lo lắng,” Phượng Lâm Ca trầm ngâm một chút rồi nói khẽ: “Mặc dù có một ít ảnh hưởng nhưng không thực sự là vì tiếp mũi tên kia, vài ngày đầu mỗi tháng, thân thể của ta đều suy yếu, qua mấy ngày sẽ có chuyển biến tốt…” Phượng Lâm Ca nhìn ra được Trác Diệp thật sự lo lắng cho thân thể của mình, trả lời qua loa để thuyết phục, chắc chắn nàng không tin nên mới nói nửa thật nửa giả. Thật ra ít nhất mỗi tháng phải có nửa tháng là thân thể hắn vô cùng suy yếu… Mà mũi tên kia ảnh hưởng với hắn cũng không chỉ nhẹ như hắn nói…
“A, là như thế sao.” Trong lòng Trác Diệp có chút không yên lòng nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, nàng nhìn ra được Phượng Lâm Ca cũng không muốn nói chuyện này. Hơn nữa nàng cũng không phải là bác sĩ, không thể giúp được cái gì. Thật ra rất rối rắm nhưng chỉ có thể hi vọng hắn thật sự không có chuyện gì.
“Ầm… Rầm rầm…”
Đột nhiên, tiếng động liên tiếp vang lên, hấp dẫn lực chú ý Trác Diệp và Phượng Lâm Ca, hai người không hẹn mà cùn quay đầu lại, đã thấy “Bánh bao nhỏ” chẳng biết đã bò tới cái bàn trà từ lúc nào, bé lật phanh bàn cờ lên khiến cho hai hộp cờ bên cạnh cũng rơi xuống. Quân đen quân trắng rơi tứ tung đầy mặt đất.
Trác Diệp nhìn quân cờ đầy mặt đất, sắc mặt bỗng nhiên trở nên phức tạp rồi bắt đầu hoảng hốt…, sau một lúc lâu mới im lặng đứng dậy, đi lại trước bàn trà, ngồi xổm người xuống nhặt một quân cờ còn sót trong hộp.
“Bánh bao nhỏ” sợ cha nó trở lại thấy mình gây chuyện cũng vội vàng nhảy xuống khỏi bàn trà, thăn thể nhỏ bé ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt quân cờ.
Phượng Lâm Ca nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của Trác Diệp thì hơi kinh ngạc, thoáng suy tư một chút nhưng cũng không gọi người hầu mà tới tham gia đội ngũ nhặt cờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT