Trác Diệp thương yêu vuốt vuốt cái đầu nhỏ của “Bánh bao nhỏ”, dịu dàng cười nói: “Ta không gả cho cháu, nhưng cũng có thể cùng cháu chơi đùa!”
“Nhưng cô không gả cho ta, cũng không muốn gả cho phụ vương ta. Sớm muộn gì cô cũng sẽ gả cho người khác, mà gả cho người khác sẽ rời khỏi vương phủ. Vậy thì không thể chơi với ta được nữa.” “Bánh bao nhỏ” nhíu lông mày, thành thật mà nói.
Trác Diệp thuận tay kéo thân thể nhỏ nhắn mềm mại của “Bánh bao nhỏ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ra sức hôn một cái trên cái má trơn mềm non nớt, cười nói: “Huyễn Nhi có nghĩ tới điều này hay không, đợi Huyễn Nhi lớn như Diệp Tử bây giờ, Diệp Tử đã biến thành một bà lão xấu xí rồi. Huyễn Nhi muốn lấy một người rất nhiều tuổi như bà lão làm nương tử sao?” Trác Diệp thoáng dừng một lúc, lại tiếp tục khuyên bảo, dỗ dành nói: “Diệp Tử đáp ứng Huyễn Nhi, chỉ cần Diệp Tử còn ở tại vương phủ, sẽ luôn cùng Huyễn Nhi chơi đùa, được không?”
“Bánh bao nhỏ” méo miệng, duỗi cái tay béo mập xoa xoa nước miếng của Trác Diệp trên mặt, nhíu mày nhìn nàng. Bé đã lớn như vậy cũng chưa bị ai gặm như thế đâu nhé…Mặc dù có chút không quen, nhưng dường như cũng không ghét…
Trác Diệp nhìn động tác của “Bánh bao nhỏ”, vẻ mặt vô cùng bi thương! Rõ ràng là ghét bỏ cái hôn của nàng.
“Bánh bao nhỏ” cẩn thận suy nghĩ một lúc về lời nói của Trác Diệp, sau rồi cau mày nói: “Chỉ là… ta vẫn muốn nương tử xinh đẹp ..”
Trác Diệp lại cuống 囧 lại rớt nước mắt! Đúng là tiểu háo sắc….
“Nhưng mà… ta vẫn không muốn cô rời khỏi vương phủ…” Bé còn lâu mới dễ bị lừa gạt như vậy. “Bánh bao nhỏ” trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu quyết định: “Ta quyết định! Không thể để cho cô đi, tốt nhất vẫn là gả cô cho phụ vương!”
Trác Diệp suýt nữa bị sặc nước miếng của mình: “Đứa nhỏ này, không cho phép cháu nói bậy!”
“Khụ.” Trác Diệp vừa dứt lời, cửa viện bỗng nhiên truyền đến từng tiếng ho khan…
“Bánh bao nhỏ” nghe thấy âm thanh này, thân thể không khỏi chấn động mạnh một cái, lập tức thay đổi sắc mặt, vừa khẩn trương vừa nịnh nọt: “Phụ vương…”
“Trác Diệp bái kiến vương gia.” Trác Diệp buông “Bánh bao nhỏ” trong ngực, đứng dậy quay đầu, cung kính xa cách mà hành lễ với Phượng Lâm Sách đã đi vào đến viện. Nàng quyết định sau này chỉ cần hắn không gây sự với nàng, nàng sẽ tận lực không đắc tội với vị Boss này.
“Bánh bao nhỏ” liếc mắt trông mong nhìn phụ vương mình, Trác Diệp trong lòng lo sợ nói thầm, không biết đoạn đối thoại của nàng và “Bánh bao nhỏ” có bị Phượng Lâm Sách nghe thấy hay không…
Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp gật nhẹ một cái, lại nhìn lướt qua “Bánh bao nhỏ”, sau đấy rất tùy ý ngồi xuống ghế đá trước bàn đá.
“Ta đi pha trà.” Trác Diệp nói xong, quay người rời đi.
“Xảo Linh đâu rồi?” Phượng Lâm Sách có chút kỳ quái hỏi.
“Ta phái nàng đi ra vườn hái hoa.” Trác Diệp dừng bước trả lời.
Thật ra là Trác Diệp không quen lúc nào cũng có người đi theo hầu hạ bên người nên tùy tiện tìm cớ để Xảo Linh rời đi. Xảo Linh cũng thăm dò ít nhiều tính tình vị chủ tử mới này nên thật biết điều hiểu chuyện, tận lực không làm phiền nàng.
“Không cần phiền phức vậy, ta không uống trà.” Phượng Lâm Sách mở miệng gọi Trác Diệp ở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT