Trác Diệp ngồi ở trước bàn đá trong sân Phong Lâm Uyển, cưng chiều nhìn “Bánh bao nhỏ” ngồi đối diện ăn điểm tâm như hổ đói, thỉnh thoảng dùng chiếc khăn tay trong tay lau khóe miệng dính đầy nước canh cho bé.

Bây giờ mặc dù là đầu thu nhưng thời tiết ở Thịnh Kinh vẫn rất nóng. Ngày hôm nay Trác Diệp nhàn rỗi vô sự nên làm chút điểm tâm ăn vặt.

Tại Thụy vương phủ, thân phận Trác Diệp là chủ không phải mà nô bộc cũng có chút đặc thù. Thế nên nếu tự mình làm đồ ăn cho người hầu của nàng ăn cũng không ổn. Nàng không muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của hai bà tử nên cũng không làm nhiều. Chỉ làm thêm một chút cho nha đầu Xảo Linh lanh lợi, Trác Diệp nhìn ra được nàng có năng lực, người biết mức độ, không quá cố kị nàng.

Trác Diệp không ngờ mình đang ăn thì “Bánh bao nhỏ” đã tới rồi. Phần điểm tâm của Trác Diệp tự nhiên được “bánh bao nhỏ” tiêu diệt gọn…

“Bánh bao nhỏ” liếm sạch sẽ đáy bát, thỏa mãn ợ một tiếng thật to, dùng bàn tay nhỏ bé lau miệng, dùng giọng điệu nịnh nọt mà nói với Trác Diệp: “Tiểu Diệp Tử, ngày mai làm thêm chút ít băng đá ngọt này được không? Huyễn Nhi thích ăn.”

Trác Diệp thò tay kéo bàn tay nhỏ bé của “Bánh bao nhỏ” bị bé bôi đầy nước ra, vừa lau vừa cười nói: “Được, Huyễn Nhi thích thì ta sẽ làm thêm cho cháu.” Trong lòng Trác Diệp buồn cười, tiểu quỷ khéo léo tinh khôn này, chỉ có lúc nào tỏ rõ ngoan ngoãn mới tự xưng Huyễn Nhi.

Như vậy đối với “Bánh bao nhỏ” Phượng Huyễn, “cục cưng” “Tiểu Diệp Tử” chính là Trác Diệp.

Lại nói, hai ngày này, “Bánh bao nhỏ” loáng cái đã chạy từ thư viện tới chỗ Lâm Phong Uyển mà Trác Diệp ở. Ngày đó, “Bánh bao nhỏ” nói, yêu cầu Trác Diệp chỉ được gọi danh tự của bé, như vậy mới có thể biểu hiện bé và nàng có “quan hệ đặc biệt”. Vì vậy, Trác Diệp có cái nick name “Tiểu Diệp Tử này.”..

Lúc ấy, Trác Diệp im lặng rồi nói: “Ta là ‘ Nhật’ ‘Hoa’ ‘Diệp’, không phải Diệp trong lá cây.

“Bánh bao nhỏ” cây ngay không sợ chết nói: “Chữ ‘Diệp’ kia các nét nhiều quá, phiền toái! Vẫn là ‘Diệp’ trong lá cây hơn, đơn giản dễ ghi nhớ, hơn nữa mỗi lần thấy hoa diệp này, lá cây này, ta sẽ nhớ cục cưng một lần, trong lòng ta cục cưng càng ngày càng quan trọng hơn đó.”

Đây là, đây là đứa bé mông nhỏ năm tuổi nói lời tâm tình với nàng sao? Trác Diệp bị sét đánh rồi, hơn nữa còn là cháy sém bên ngoài, bên trong êm ái. Dạo này sét đánh đã thành quen, không ngại, không ngại…

Nhưng mà bởi vì “Bánh bao nhỏ” gọi nàng là “Tiểu Diệp Tử”, Trác Diệp nghĩ lại cũng thấy buồn cười: nàng còn gọi bé là “Bánh bao nhỏ” đấy, bây giờ lại bị dán mác cục cưng “Tiểu Diệp Tử”, có vẻ như cũng công bằng mà… Hơn nữa để cho tiểu thế tử gọi nàng là tỷ tỷ hoặc a di có vẻ như không ổn, bị đứa bé năm tuổi gọi thẳng tên cũng không được tự nhiên, tên gọi “Tiểu Diệp Tử” cũng coi như rất đáng yêu…

“Bánh bao nhỏ” nghe thấy ngày mai còn có thể đến ăn món ăn vặt cho trẻ con thì yên tâm trong lòng. Những ngày sau bé cứ chớp mắt nhìn Trác Diệp phóng điện, mỗi ngày hoạt động cầu hôn theo thói quen bắt đầu: “Tiểu Diệp Tử, nếu Tiểu Diệp Tử thật sự không muốn gả cho phụ vương ta thì gả cho ta đi! Bản thế tử nhất định sẽ đối xử tốt với nàng!” Dừng một chút, cái đầu nhỏ lại tựa như nhấn mạnh mà nói: “Nhất định đối với nàng tốt hơn so với phụ vương!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play