“Em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Trác Diệp nhìn tiểu nha đầu có vẻ lanh lợi trước mặt, mở miệng hỏi.
“Thưa tiểu thư…, nô tì tên là Xảo Linh, năm nay mười bốn tuổi.” Tiểu nha đầu nói với Trác Diệp với một giọng ngọt ngào, khuôn mặt tươi cười, trong đôi mắt to không che giấu được vẻ tò mò.
Không thể trách lòng tò mò của nàng lớn được. Thụy Vương gia không gần nữ sắc đã nhiều năm, nay bỗng dưng mang về một nữ nhân. Tin tức này đã chấn động toàn bộ Thụy Vương phủ. Thế thì làm sao nàng không hiếu kỳ cho được đây…
“Xảo Linh? Thật là người cũng như tên.” Trác Diệp khẽ cười nói.
Mười bốn tuổi… Nếu là ở hiện đại chắc là một học sinh trung học không buồn không lo, còn có thể làm nũng, phát cáu trong lòng cha mẹ… Xã hội cổ đại đúng là độc ác! Bỗng nhiên có cảm giác là thuê lao động trẻ em khiến Trác Diệp phiền muộn muốn chết: sớm biết như vậy thì chọn một người lớn tuổi chút là được rồi…
Đôi mắt Xảo Linh hơi hấp háy, hào phóng cười nói: “Cảm ơn tiểu thư đã khen.” Dừng một chút, lại tri kỷ nói: “Tiểu thư đi một ngày đường chắc là đã mệt mỏi. Có cần nô tì chuẩn bị một chút nước ấm tắm rửa, giải lao không ạ?”
“Được, vậy làm phiền em.”Trác Diệp gật đầu nói.
“Không phiền, nô tì hầu hạ tiểu thư là việc phải làm.”
Trác Diệp bị nàng một tiểu thư, một nô tì khiến cho không được tự nhiên, vội mở miệng nói: “Ta không phải tiểu thư, em cũng không phải nô tì, ta không quen.”
Xảo Linh sững sờ, lập tức cười nói: “Xảo Linh đi chuẩn bị nước cho cô nương.” Mặc dù nàng không biết lời của Trác Diệp có ý gì nhưng rất thức thời không hỏi nhiều.
Thấy nàng chỉ sửng sốt một chút, lập tức sửa lại xưng hô, Trác Diệp không khỏi thầm than: nha đầu kia thật là không phải thông minh bình thường…
Xảo Linh thấy Trác Diệp gật đầu liền gấp rút xoay người mà đi.
Đợi Xảo Linh chuẩn bị tốt đồ tắm rửa, Trác Diệp lấy cớ sợ ngứa, đuổi Xảo Linh đang muốn cởi áo của nàng ra ngoài.
Xảo Linh cũng không miễn cưỡng, khéo hiểu lòng người nói: “Xảo Linh đi chuẩn bị chút đồ ngọt cho cô nương. Bữa tối còn chưa tới, cô nương tắm rửa xong có thể cảm thấy đói, lót dạ một chút cũng tốt.”
“Cũng được.” Trác Diệp gật đầu. Sau đó lại bổ sung: “Sau khi em trở về thì đặt trà bánh ở trong phòng nhỏ là được rồi. Không có ta gọi em không cần đi vào.”
“Xảo Linh đã biết.” Xảo Linh cười nói. Dứt lời xoay người rời đi.
Trác Diệp cởi quần áo ra, tiến vào thùng tắm, tựa vào vách thùng phát ngốc. Nàng không nghĩ ra vì sao Phượng Lâm Sách bắt buộc nàng đến Thuỵ Vương phủ, chẳng lẽ sợ nàng ở Cẩn Vương phủ sẽ làm Phượng Lâm Ca bị thương? Nhưng mà, chưa nói nàng không có lòng, nếu có ý đồ thì cũng không có năng lực thực hiện. Nàng tin tin tưởng những tên thị vệ, nô tài không nhiều lắm của Cẩn Vương phủ nhất định ẩn giấu không ít cao thủ. Nàng một người không biết võ công thì hắn lo lắng gì?
Hoặc là sợ nàng âm thầm tìm cơ hội động tay chân? Nhưng rõ ràng… Mấy ngày nay, hắn cơ bản là chưa từng đề phòng nàng cái gì. Hơn nữa, mấy ngày ở Trạm Châu kia còn để Phượng Lâm Ca ở cùng nàng cả ngày cơ mà…
Còn thái độ của hắn, nàng cũng không hiểu được. Mặc dù vây khốn nàng nhưng cũng không khó dễ nàng. Trong miệng nói nàng là người làm của phủ hắn nhưng lại để cho người hầu hạ nàng như một thiên kim tiểu thư, hắn đây là nói một đằng làm một nẻo sao?
Bỗng nhiên một tiếng động “kẽo kẹt” vang lên kéo suy nghĩ của Trác Diệp lại. Hình như là có người mở cửa. Chẳng lẽ là Xảo Linh trở về rồi? Nhưng không phải mình đã dặn dò không có mình cho phép thì không được tiến vào sao?
Trác Diệp nghi hoặc hỏi: “Là Xảo Linh sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT