Cẩu Kỷ và Phượng Lâm Sách, Trác Diệp ngồi cùng một chỗ trên xe ngựa, Trần Bì thực sự mặt dày mày dạn mà lách lên xe. Mọi người trợn mắt nhìn anh ta, nhưng thấy Phượng Lâm Sách không nói gì, mọi người cũng không dám lên tiếng.
Trần Bì cũng không thèm để ý người khác nhìn mình như thế nào, bản thân thoải mái quan trọng hơn, ngồi trong xe cười khà khà, vẻ mặt vô cùng đắc chí. Thật ra trong lòng anh ta cũng phiền muộn lắm, anh ta bị oan mà! Anh ta chẳng có quan hệ cái cọng lông gì tới cuộc tỉ thí cả, lại bị mấy người đó đầu độc đi ngoài đến thiếu chút thấy Diêm Vương, lại còn bị lão già buộc trong rừng hoa cả đêm cho muỗi cắn!!!
Mụ nội nó chứ! Trần Bì ngẫm lại càng thấy uất ức! Đối với sư phụ, mình không thể tiếp tục vô lương, dù sao cũng là sư phụ mình. Gây tổn hại cho cô gái kia, anh ta lại làm không được. Còn Vương gia mặt đen kia, võ công mạnh hơn anh ta, địa vị cao hơn anh ta, toàn thân tỏa ra hàn khí, anh ta không có dũng cảm chọc! Trong lòng hờn dỗi không thể giải tỏa, chỉ có thế đùa nghịch, làm phản uy phong, tiêu giảm một ít phiền muộn trong lòng.
Trần Bì còn trông cậy vào việc xuống núi, ăn uống chơi đùa thật sảng khoái bù lại tổn thất của chính mình một phen. Kết quả…. Từ khi xuống núi, tất cả mọi người đều một đường giục cho xe ngựa điên cuồng chạy như bay, ngoại trừ phải nghỉ ngơi, thuận tiện bổ sung lương khô cùng nước ở bên ngoài thì còn lại hầu như không dừng lại! Phải tội rồi! Đúng là quá mẹ nó khổ sở!
Dọc theo con đường này, Trác Diệp đều hết sức giữ khoảng cách với Phượng Lâm Sách, thái độ cung kính lãnh đạm, càng từ chối thân thể hắn đụng chạm. Buổi tối bị gió lạnh đến phát run cũng cắn chặt răng, không kêu một tiếng. Nàng phát hiện, lạnh quá rồi cũng đã chết lặng cảm giác, không còn biết gì nữa, chỉ là lạnh quá, trong lúc bất tri bất giác cũng có thể chìm vào giấc ngủ.
Phượng Lâm Sách cũng không miễn cưỡng Trác Diệp, chỉ là mỗi ngày ánh mặt bắt gặp ánh mắt của nàng thì càng nóng rực, càng thâm tình…
Hắn biết rõ, hắn đột nhiên biểu lộ cõi lòng đã hù nàng sợ rồi, nàng nhất thời cũng khó có thể tiếp nhận tình cảm của hắn.
Không sao, trong lòng hắn cũng không vội vàng gì, hắn có thể cho nàng thời gian.
Có một chuyện Trác Diệp không biết. Thật ra mỗi đêm nàng bị đông cứng, bờ môi tím tái, toàn thân run rẩy không thể ngủ, Phượng Lâm Sách đều lặng lẽ điểm huyệt ngủ của nàng, ôm nàng vào ngực, truyền chân khí cho nàng, sau đó lại điều chỉnh tốt tư thế ngủ của nàng trong ngực hắn để cho nàng thoải mái ngủ yên, đến sáng sớm, trước khi nàng tỉnh, hắn sẽ đặt nàng lại chỗ cũ…
Cẩu Kỷ mỗi ngày say sưa thưởng thức hai người Phượng Lâm Sách và Trác Diệp, một người né tránh, một người dụng tâm lương khổ, thật thú vị, khiến lão cảm thấy thời gian đi đường này cũng không phải buồn tẻ, nhàm chán.
Trong lòng Trần Bì thì âm thầm khinh bỉ Phượng Lâm Sách một phen, thật không có tiền đồ! Một Vương gia thì thích kiểu dịu dàng xinh đẹp gì mà chả có! Lại đi ưng cái cô gái xảo quyệt âm hiểm kia! Còn không ngại bị nàng hại chưa đủ thảm sao? Thật mất mặt đàn ông! Liếc qua cô nương nào đó đang ngọt ngào ngủ say trong ngực Phượng Lâm Sách, hai má trơn bóng… Nhưng tiểu tử này cũng tổn hại tiểu cô nương kia không ít nhỉ…
Đối với hành động của Phượng Lâm Sách, Tùng Mặc thấy nhưng làm bộ không thấy, Trương Dân và Lưu Tỉnh thời gian trôi qua nhìn đã quen rồi. Nhưng mà đám người Võ Diệc Minh, Vương Hổ do Phượng Lâm Duệ phái tới thì kinh hãi không thôi, tròng mắt đều muốn lồi ra, cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi!
Ông trời ơ…i..!! Thần ơi! Phật à! Kia là Thụy Vương lạnh lùng, uy nghiêm, thần võ, cơ trí, không thích nữ sắc, nay lại che chở, dịu dàng như nước với một cô gái sao? Nếu chuyện này truyền đi, đoán chừng sẽ oanh động kinh thành, thậm chí là toàn bộ Thiên Thạc quốc mất!!!
Mỗi khi đêm đến, Phượng Lâm Sách đều dùng ánh mắt lạnh buốt quét nhìn một lượt đám nam nhân bát quái, mãi đến khi họ biết điều dời ánh mắt hoặc cúi đầu xuống, hắn mới tiếp tục cúi đầu xuống, tham luyến ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp lúc ngủ của Trác Diệp, có khi còn dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia…
Hắn cũng không muốn làm cho nàng không tình nguyện ở bên hắn cả đời. Hắn thích lúc nàng cười, khi ở chung với Huyễn nhi, vẻ tươi cười phát ra từ nội tâm, khiến lòng hắn đặc biệt mềm mại, thoải mái. Hắn hi vọng có một ngày, nàng sẽ chân thật với hắn, không mang theo một chút phòng bị nào…
Đám võ tướng trốn tránh kia liếc trộm, nhìn khóe miệng Phượng Lâm Sách lộ vẻ vui vẻ và yêu chiều, động tác trìu mến, nguyên một đám lại há mồm, tập thể lại hóa đá…
Những võ tướng kia bị Phượng Lâm Sách kích thích, mỗi ngày đều như trên mây trong mộng, đần độn u mê, mơ mơ màng màng, trong lúc không hay biết gì đã tiến đến gần kinh thành…
Sáng sớm.
Cẩn vương phủ, Phượng Lâm Ca ở trong phòng ngủ.
“Khục….Khục… Khục khục…” Phượng Lâm Ca gian nan ngồi dậy, dùng khăn che đi đôi môi khô khốc trắng bệch, kịch liệt ho khan, sau nửa ngày mới cầm khăn xuống, trên khăn gấm trắng noãn kia lại bị nhiễm lên một vết máu đỏ tím
Mấy ngày nay hắn đều ho ra máu, hơn nữa càng ngày càng nhiều hơn… Thân thể đã suy yếu đến mức ngay cả chén canh cũng không cầm nổi.
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, xuyên thấu qua lớp giấy, tham lam nhìn đến ánh rạng đông yếu ớt, khóe miệng Phượng Lâm Ca nở nụ cười khổ. Những năm nay, hắn cho rằng bản thân mình đã sớm xem nhẹ sinh tử, cho rằng hắn có thể bình tĩnh thản nhiên đối mặt khi ngày đó đến…
Hôm nay, thời gian qua đi từng chút từng chút một, cái chết từng bước tiếp cận hắn, hắn mới biết được, thì ra bản thân cũng rất sợ chết…
Gần một tháng trở lại, trong lòng hắn càng ngày càng áp lực hơn, càng ngày càng khủng hoảng hơn! Đây là một loại cảm giác không thể nói lên lời, cảm giác điên cuồng khiến hắn hít thở không thông!
Còn có chuyện gì đáng sợ hơn cái chết? Chính là việc chờ đợi cái chết…
Hắn thật sự rất hi vọng, trong cuộc sống sau này còn có thể trông thấy sáng sớm như vậy, còn có thể cảm nhận được tim của mình đang đập…Còn có thể tiếp tục sống sót…
Còn có ba ngày, là đến ngày địa nạn của hắn rồi…
Aiz…. Tam ca và Diệp Nhi… Bọn họ sẽ nhanh chóng trở về chứ? Hắn thật sự rất muốn được gặp bọn họ… Dù là… Thật sự chỉ là lần gặp cuối cùng….
Nhưng hắn lại không cam lòng… Hắn muốn bọn họ mang hy vọng về cho hắn … tuy rằng rất xa vời…
Aiz… Hắn mới 23 tuổi… hắn còn rất nhiều việc chưa làm. Hắn còn chưa tử tế cảm thụ cuộc sống… Hắn còn chưa yêu một người, chưa cảm nhận được tư vị nhân ái… Hắn làm sao cam lòng đây?
Nhị ca, Tam ca… Còn có Diệp Nhi… Hắn không muốn rời khỏi bọn họ… Thật sự không muốn…
“Khục… Khục… Khục khục…” Phượng Lâm Ca dùng khăn tay che miệng lại lần nữa, ho một lúc sau mới mở bàn tay ra, máu tươi chói mắt đã thẩm thấu đầy khăn tay, dính đầy trong lòng bàn tay..
“Vương gia… Vương gia…”
Thanh Trúc bê chén thuốc, vừa bước vào tiểu sảnh đã nghe tiếng ho kịch liệt của Phượng Lâm Ca, gã liền vội vàng chạy vào phòng ngủ, hai mắt rưng rưng nói: “Vương gia… Ngài mau uống thuốc đi ạ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT