Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy

Lúc Phượng Lâm Sách từ nhà vệ sinh trở lại, Trác Diệp đã không còn trong sảnh, gian phòng ngủ lúc trước của Trần Bì lúc trước mở cửa, lúc này cũng đã bị đóng lại chặt chẽ…

Phượng Lâm Sách thở dài một tiếng, lê thân thể suy yếu chuyển đến trước ghế, vô lực ngồi xuống. Hắn lớn như vậy vậy, lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là gian nan…

Trần Bì bị Cẩu Kỷ cột vào trong rừng hoa, phòng ngủ tối nay của anh ta không dùng nên liền bị Trác Diệp chiếm lấy. Lúc này, Trác Diệp không muốn đứng chung một chỗ cùng Phượng Lâm Sách, liền tự tiện chiếm dụng phòng người ta.

Trác Diệp ngồi bó gối, vẻ mặt ngây ra, ngồi trên mép giường bất động thật lâu. Tối nay, là một đêm không ngủ ah…

Giữa trưa ngày thứ hai, thời hạn một ngày đã đến.

Hốc mắt Phượng Lâm Sách sâu hoắm, khuôn mặt tuấn tú bị giày vò tiều tụy chịu không nổi. Trần Bì cũng hữu khí vô lực, ngồi phịch trên bồn cầu. Đừng nói kêu la, ngay cả rầm rầm rì rì cũng không ra nổi nữa rồi…

“Tiền bối, chúng ta bắt đầu chữa bệnh thôi.” Khuôn mặt Trác Diệp cũng mang một cặp mắt gấu mèo, nhàn nhạt cười nói với Cẩu Kỷ.

“Được! Lão phu xách tiểu tử thối kia trở về.” Cẩu Kỷ nói xong thì cầm lấy một bó giấy vệ sinh to đi vào rừng hoa. Một lúc sau, lão khiêng Trần Bì trở về, giải huyệt đạo, nhét vào ghế bên cạnh Phượng Lâm Sách.

Trác Diệp hơi cau đôi mi thanh tú, mùi trên hai người này, đúng là không phải thối bình thường mà!

Trần Bì liếc trắng Cẩu Kỷ, rồi lại hung dữ trừng mắt liếc Trác Diệp. Đợi nhìn thấy Phượng Lâm Sách bên cạnh cũng hôi hám, suy yếu thê thảm vậy, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười. Thì ra gặp đãi ngộ như thế không phải một mình anh ta! Ha ha, trong lòng anh ta lập tức thoải mái hơn rất nhiều…

Cẩu Kỷ tiến vào trong phòng thuốc, lát sau bê ra một chén thuốc đen sì, Trác Diệp cũng lấy “Tả lập đình” ra, vặn mở nắp, đổ ra ba viên, sau đó nghĩ gì đó lại đổ ra thêm một viên.

Ánh mắt của mọi người, đồng thời rơi vào mấy viên thuốc trắng tên tay Trác Diệp. Bọn họ còn chưa bao giờ được nhìn thấy qua loại thuốc thế này…

Phượng Lâm Sách đã được nhìn thấy hình dáng cổ quái của “thuốc phong hàn” mà Trác Diệp mang trên người, vì thế cũng không hề ngạc nhiên vì “Tả Lập Đình”. Thầy trò Cẩu Kỷ thì mở to hai mắt nhìn, tò mò nhìn “Tả lập đình” trong tay nàng.

“Vương gia, uống thuốc đi.” Trác Diệp nhàn nhạt, xa cách nói. Một tay cầm “Tả lập đình”, tay kia bê một chén nước trong trên bàn, đưa tới chỗ Phượng Lâm Sách.

Thật ra theo lượng dùng của “Tả lập đình”, dùng hai viên là đủ rồi, nhưng Trác Diệp vì muốn thắng Cẩu Kỷ, bảo đảm mục đích sẽ đạt được vì thế liền dùng nhiều hơn một viên. Chỉ hy vọng không có cái gì bất trắc xảy ra, có điều… Cho dù bệnh trạng thực sự không khỏe mạnh, cũng có thể khỏi nhanh hơn chứ nhỉ? Trong lòng Trác Diệp có phần không muốn…

Phượng Lâm Sách liếc nhìn Trác Diệp, đối với thái độ cung kính đạm mạc của nàng hắn cũng không ngoài ý muốn, nàng gần đây am hiểu cách để bảo vệ mình như vậy …

Nhưng trong lòng vẫn không nén được có vị chua, âm thầm thở dài một tiếng…

Hắn đưa tay nhận lấy viên thuốc và nước trong tay Trác Diệp, không chút do dự đưa vào trong miệng, dùng nước để thuận nuốt xuống.

Cẩu Kỷ thấy thế thì vội vàng đưa chén thuốc trong tay cho Trần Bì, híp mắt cười nói: “Uống đi uống đi, uống nhanh vào, uống xong sẽ không còn khó chịu nữa.”

Trần Bì quệt quệt miệng, hung dữ liếc nhìn Cẩu Kỷ, nhận lấy chén thuốc, uống xuống một hơi, sau đó toét miệng kêu lên: “Thực mẹ nó đắng! Lão già, ông không thể suy nghĩ một chút, đưa dược đưa thành hạt hạt gì đấy, dễ dàng nuốt xuống từng viên sao?”

Cẩu Kỷ trừng mắt, đưa tay đập mạnh đằng sau gáy anh ta: “Còn có sức kén cá chọn canh à? Có phải ngại bã đậu chưa đủ đô không?”

“Lão còn không biết xấu hổ à? Có người nào làm sư phụ như vậy sao? Còn liên hợp với người ngoài ức hiếp đồ đệ là ta! Nếu không phải thân thể ta cường trắng thì đã sớm đến gặp Diêm vương rồi.” Trần Bì tủi thân lên án nói. Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhiên đứng dậy, tựa như một cơn gió chạy ra khỏi phòng, xa xa lại bay tới một câu thê lương của anh ta: “Uống thuốc còn muốn đi! Lão tử không muốn sống! Lão tử chết đi cho xong…. Lão già, đem giấy vệ sinh đến!!! Ặc, cái này là giải dược gì…”

Phượng Lâm Sách và Trần Bì sau khi uống thuốc Trác Diệp và Cẩu Kỷ đưa, sau một buổi chiều, Phượng Lâm Sách lại bị “tào tháo” gọi đi một lần, mà Trần Bì thì bị gọi đi đến ba chuyến!

Kết quả tỷ thí, ai thắng ai thua đã quá rõ ràng rồi.

“Tiền bối, dọn dẹp một chút hành lý, theo chúng ta xuống núi thôi!” Trác Diệp mỉm cười khẽ nói với Cẩu Kỷ.

“Chuyện này… chuyện này…” Cẩu Kỷ vò đầu bứt tai, không chịu trả lời trực tiếp Trác Diệp.

Phượng Lâm Sách lập tức trầm mặt xuống, hai nắm đấm bên hông nắm lại.

“Tiền bối không phải muốn chơi xấu đó chứ?” Trác Diệp khiêu mi hỏi.

“Lão phu ta nhìn giống như người sẽ không giữ lời hứa sao?” Mí mắt Cẩu Kỷ khẽ đảo, cao giọng. Sau đó hai móng vuốt lại khoa chân múa tay với Trác Diệp, lại nói: “Chuyện là… cô đồng ý cho lão phu thuốc đó đó, tính… tính bao giờ đưa cho lão phu?”

Trác Diệp mỉm cười: “Ngài chữa xong cho Cẩn vương gia, tiểu nữ tự khắc sẽ đưa ngài.”

“Đúng là phiền phức! Aiz! Được rồi được rồi, lão phu cũng không có gì để thu dọn. Đi thôi đi thôi.”

“Sư, sư phụ ~~ đồ nhi, đồ nhi cũng muốn xuống núi!” Trần Bì đang mãnh liệt bới cơm ăn, dốc sức liều mạng bổ sung thể lực, nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm đồ ăn, mơ hồ nói không rõ.

“Thằng ranh con, con không ở lại trông nom sơn cốc, đi làm cái gì?” Cẩu Kỷ lập tức liếc nhìn, khiển trách quát mắng.

Trần Bì đem đồ ăn trong miệng nuốt sạch, đưa tay duỗi cổ, khẩn cầu nói: “Sư phụ, không có cơ hội rèn luyện, nào có thể tiến bộ chứ! Sơn cốc này ai lấy được con xem? Ai có thể tiến vào ‘Huyền trận’ kia chứ! Ngài mang con đi, con nhất định sẽ rất nghe lời ngài nói, tuyệt đối không gây phiền toái cho ngài. ..” Vì cuộc tỷ thí chó má này, anh ta ăn hết nhiều khổ như vậy, ruột cũng vì đi ngoài mà muốn ra luôn rồi, không lấy được chút điểm tốt thì thật xin lỗi chính mình rồi! Trời biết anh ta khát vọng xuống núi như thế nào! Quanh năm ở trong sơn cốc này, anh ta cũng sắp buồn muốn chết luôn rồi.

“Được rồi! Đừng có nói sẽ nghe lời hết, lão già ta còn không biết con có tâm địa gian giảo sao? Đi thôi đi thôi, vui vẻ lên nào, xuất phát.” Cẩu Kỷ vẻ mặt không kiên nhẫn mà bĩu môi nói.

Trần Bì nghe Cẩu Kỷ đồng ý thì vội vàng buông bát đũa xuống, hớn hở cười nói: “Vâng thưa sư phụ, xuất phát!” Có thể đi ra bên ngoài ăn mĩ vị, anh tacũng không quan tâm bây giờ thiếu ăn một miếng. Trác Diệp làm gì đó, anh ta cũng không dám ăn hết, có tâm lý oán hận rồi, với thủ nghệ của mình thì đúng là còn chênh lệch nhiều lắm…

Một chuyến bốn người, đứng dậy ra khỏi cốc…

Trác Diệp và Phượng Lâm Sách lại đi qua chỗ vườn hoa hôm kia, cảm giác mất phương hướng, bốn phía sương khói tràn ngập, lờ mờ, ngoại trừ bên ngoài có vài bóng người thì cũng không phân biệt được gì nữa, chỉ có thể đi theo bước chân của thầy trò Cẩu Kỷ…

Sau nửa ngày, nàng chợt nghe phụ cận có âm thanh chửi mắng, la lên đứt quãng truyền đến…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play