Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy

Phương Lâm Sách hết sức chà đạp đôi môi mềm ngọt nào của Trác Diệp, đôi môi anh đào mà hắn khát vọng đã lâu , thật giống với mỹ vị ngon miệng trong ấn tượng của hắn…

“A…A…” Trác Diệp trừng mắt, dốc sức liều mạng lắc đầu, dốc sức trốn. Nhưng bất đắc dĩ, gáy nàng bị Phượng Lâm Sách giữ rất chặt, giãy dụa không có hiệu quả…

Trác Diệp buồn bực, rõ ràng “đi ngoài” đã sắp hỏng cả ngưởi rồi cơ mà, sao vẫn còn khỏe vậy chứ!!!

Thời gian dần trôi qua, Phượng Lâm Sách có hơi bất mãn với việc chỉ nhấm nháp bên ngoài môi nàng, đầu lưỡi liền dùng lực, ngay lập tức xâm nhập chiến trường nội bộ…

“A…” Đôi mắt Trác Diệp trợn lớn! Tên đàn ông buồn nôn này… Rõ ràng… Rõ ràng… Cái này, đây là… Lưỡi…Hôn lưỡi?

Trác Diệp nổi giận, hàm răng dùng sức, hung dữ cắn xuống cái lưỡi mềm đang tùy ý càn quét trong miệng nàng…

Phượng Lâm Sách ôm lấy Trác Diệp, trợn tròn mắt, mặc dù đau nhưng vẫn ung dung đối mặt với nàng, bị nàng há miệng cắn lấy nửa đầu lưỡi còn nhẹ nhàng quấn lấy trong miệng nàng …

“A…” Mắt hạnh của Trác Diệp phóng hỏa, lực nơi hàm răng lại thêm hung ác …

Phượng Lâm Sách vẫn không để ý đến Trác Diệp, lông mày cũng không nhíu lại, hơn nữa đầu lưỡi còn hơi xoáy lên, nhẹ nhàng, dịu dàng càn quét…

“A…Ư…” Trác Diệp bỗng nhiên như bị dòng điện tập kích, toàn thân dâng lên một cảm giác tê dại run rẩy… Trong miệng phát ra một chuỗi âm thanh khiến cho người ta mơ màng…

Sâu kín trong đôi mắt Phượng Lâm Sách như dấy lên hai ngọn lửa, nhìn qua Trác Diệp, hắn như muốn bốc cháy nhiệt tình trong cơ thể nàng….

“A…A..A……A..A…A…..” Trong đôi mắt đẹp của Trác Diệp như hiện lên vẻ khẩn cầu, trong miệng “A…A…” muốn trao đổi với hắn, ý là: chỉ cần hắn không trêu chọc nàng nữa, nàng sẽ buông đầu lưỡi hắn ra.

Đáy mắt Phượng Lâm Sách nổi lên ý cười, cũng không hồi đáp “đàm phán” của nàng, vẫn nhìn sâu vào mắt nàng…

“A…A……” Trác Diệp không rõ rốt cuộc là hắn đồng ý hay không đồng ý đàm phán với nàng, lại bị ánh sáng âm u có phần mạo hiểm trong đôi mắt ấy làm cho trong lòng hơi sợ hãi, đôi mắt có hàm xúc khuyên bảo, trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó giả bộ rộng lượng trước buông lỏng hàm răng ra.

Đầu lưỡi Phượng Lâm Sách vừa được tự do liền lập tức linh hoạt càng xâm nhập sâu hơn vào miệng nàng, hung mãnh, điên cuồng cướp đoạt lấy…

“A…” Tên chết tiệt này! Được lắm!

Trác Diệp tức giận dùng đầu lưỡi dốc hết nhiệt tình, dốc sức liều mạng ngăn cản đầu lưỡi của Phượng Lâm Sách, muốn ngăn cản hắn tiến công.

Cuối cùng… Nàng cuối cùng cũng thành công đuổi đầu lưỡi đáng ghét kia ra khỏi cửa! Thế nhưng mà… Đầu lưỡi của nàng lại bị hắn ngậm vào trong miệng….

Hu hu hu… Tên đàn ông giảo hoạt này! Quá ghê tởm…

Phượng Lâm Sách ngậm lấy lưỡi Trác Diệp, tham lam mút lấy mà cắn, sử dụng đầu lưỡi của nàng nhiệt liệt dây dưa ….

Trác Diệp thử kéo đầu lưỡi của mình ra… Không có kết quả…

“A…” Trong đôi mắt của Trác Diệp mờ mịt hơi nước, đáng thương nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Sách, hắn hôn thật đúng là… Say mê…

Đối với âm thanh khẩn cầu phát ra từ trong cổ họng nàng, Phượng Lâm Sách quả nhiên là chẳng buồn để ý…

Cuối cùng, trong lòng Trác diệp thầm than một tiếng, buông tha vùng vẫy, chậm rãi nhắm mắt lại, mặc kệ hắn ngậm lấy đầu lưỡi mình, muốn làm gì thì làm…

Động tác Phượng Lâm Sách càng thêm dịu dàng, thêm si mê…

Thời gian dần trôi qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Diệp ửng đỏ, đầu óc cũng trở nên hỗn độn, không còn tỉnh táo được nữa, cơ thể trong lúc không hay biết đã như hóa thành một đống nước, chỉ dựa vào lồng ngực Phượng Lâm Sách…

Phượng Lâm Sách vòng quanh thân thể Trác Diệp, chậm rãi di động đến bên tường, ápthân thể nàng vào vách tường, nâng khuôn mặt nàng lên, bá đạo lại thương tiếc hôn lấy…..

Sau một lúc lâu, bờ môi mỏng của Phượng Lâm Sách mới hơi tách ra khỏi đôi môi Trác Diệp, giọng nói khàn khàn, tràn ngập thâm tình nhẹ giọng nỉ non: “…Diệp…” Trác Diệp đang mơ màng lập tức tỉnh táo hẳn, mở to hai mắt, khẽ nhếch miệng, giật mình nhìn Phượng Lâm Sách…Hắn, hắn mới gọi nàng… Gọi nàng là gì?

Nhìn đôi mắt u tĩnh trong vắt của Phượng Lâm Sách tràn đầy nhu tình, trái tim Trác Diệp bỗng nhiên điên cuồng nhảy dựng lên. Hắn…. Hắn làm gì mà nhìn nàng như vậy? Biểu lộ dịu dang như vậy… Sao… sao lại xuất hiện trên mặt hắn…

Chuyện này… chuyện này đúng là không thể tin được!

Phượng Lâm Sách nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng phác lên đôi môi anh đào đã bị hắn hôn đến sưng đỏ kia…

Trác Diệp ngây ngốc, hai mắt mở to, không biết phải phản ứng như thế nào…

Trên môi truyền đến cảm giác ngứa ngứa, tê tê, lại khiến cho nàng run rẩy không ngừng..

Đầu lưỡi Phượng Lâm Sách linh hoạt vẽ lên môi Trác Diệp vài vòng. Sau đó lại dò xét đi vào trong khoang miệng nhỏ nhắn lần nữa, tựa như dạy bảo, lưu loát kéo lấy nàng, dụ dỗ nàng nhảy múa cùng hắn …

Trác Diệp trợn mắt, biểu lộ trên mặt như thể không biết phải làm sao…

Phượng Lâm Sách duỗi tay ra, động tác nhu hòa, trùm lên đôi mắt to ngập nước của Trác Diệp. Trác Diệp như bị đầu độc, nghe lời nhắm mắt lại lần nữa…

Phượng Lâm Sách vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Trác Diệp, tiếp tục nhẫn lại dụ nàng đáp lại nụ hôn của hắn ở trong miệng nàng …

Toàn thân Trác Diệp vô lực, xụi lơ, như thể cơ thể đã không còn là của mình nữa rồi… Não bộ đã biến thành một đống bột nhão…

Cãi lưỡi phảng phát như không bị khống chế, cũng nhẹ nhàng thăm dò vào trong miệng Phượng Lâm Sách, non nớt giật lấy…

Thân mình Phượng Lâm Sách run lên bần bật! Động tác hôn môi dừng lại trong chốc lát, trong lòng kinh hỉ khó nói lên lời, hắn mãnh liệt điên cuồng chiếm đoạt, hôn Trác Diệp đến say mê…

“A…” Trác Diệp cảm giác mĩnh ngã vào trong một biển lớn mênh mông không có kết thúc, hơn nữa lại còn cảm nhận được sóng to gió lớn tập kích…

Trên mặt mo của Cảu Kỷ hiện ra ánh sáng đỏ, hai tay ôm lấy bìnhhồ lô rượu, ngồi xổm ở cửa ra vào, vừa uống rượu vừa nhìn cặp người trẻ tuổi đang gặm cắn cho đã mắt.

Thú vị thú vị! Cảnh kịch liệt này, thật sự là khó gặp rồi, lão phải từ từ thưởng thức mới được

Ấy, khí thế của chàng trai này mãnh liệt quá, cô bé này không chống đỡ nổi rồi…

Ấy? Sao lại giảm lực rồi? Đau lòng hả? Chàng trai này cũng tử tế quá rồi! Muốn hôn thì cứ hôn mạnh vào chứ! Lúc này mà còn thương hoa tiếc ngọc cái nỗi gì! Lão già cô đơn như ta cũng như bị đốt rồi nè!

Ái chà, cô bé này rơi vào tay giặc rồi, nhìn hai má hồng hồng kia, còn hồng hơn hoa đào ấy…

Ôi chao, chàng trai này lại dùng sức rồi, vậy mới đúng chớ…

Chàng trai này quả nhiên lợi hại, công phu tương đương đạo sĩ luôn! Chậc chậc, cô bé ngây thơ như vậy đã bị cậu ta dạy cho biết cách đáp lại rồi…

Ôi chao ôi chao! Không xong! Cô bé sắp không thở được rồi, miệng bị lấp thì phải thở bằng mũi chứ, đồ ngốc! Nhìn khuôn mặt bị nghẹn kia kìa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play