Trác Diệp thấy những con cá, con thỏ cũng được rửa sạch sẽ rồi, chỉ còn thừa hai con gà rừng trong tay nàng thì liền nói với Liên Cầm và Xảo Linh: “Hai người đưa mấy thứ đã rửa sạch về nướng trước đi, ta làm nốt hai con gà rừng này, về là có thức ăn sẵn”.
“Nàng cũng thật biết tính toán!” Liên Cầm cười cười,lại nói: “Cũng được, chúng ta đây đi về trước”. Nói xong đứng dậy, mang theo những chỗ đồ ăn kia đi về chỗ mọi người đang nghỉ ngơi cùng Xảo Linh.
“Chậm chết mất! Đệ có đi nhanh hơn được không?” Ngữ khí có chút bá đạo không kiên nhẫn, là giọng của Bánh bao nhỏ.
“Huyễn ca ca, rốt cuộc huynh muốn cho Tranh Nhi xem cái gì?” Dịu dàng ngọt ngào mang theo một chút nghi hoặc, là giọng nói của Liên Tranh.
Trác Diệp sững sờ, nghe giọng nói này là ngay gần đây, hai đứa nhỏ này tới đây làm gì? Trác Diệp dừng động tác nhổ lông lại, tò mò duỗi thẳng cổ, nhìn về phía chỗ phát ra giọng nói…
Bánh bao nhỏ mang Liên Tranh đến một gốc cây bụi cỏ thấp bé cách bờ suối không xa thì dừng lại, xem xét bốn phía, phát hiện không có người mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra.
Trác Diệp lặng lẽ xê dịch về phía rừng cây, tránh sau nhánh cây, ngồi xuống muốn nhìn xem hai đứa nhỏ này muốn làm trò gì.
Chỉ thấy Bánh Bao nhỏ vươn bàn tay béo nhỏ bé vào trong ngực rút cả buổi, túm một túi gấm nho nhỏ ra, sau đó mở miệng túi ra, lấy ra một đồ vật, vẻ không nỡ bỏ nhìn thoáng qua, sau đó dường như quyết tâm, cắn răng một cái, đưa tới trước mặt Liên Tranh nói: “Ừ, đưa cho đệ!”
Liên tranh đưa tay nhận, nhìn nửa ngày ,ới bồn chồn hỏi: “Đây là cái gì?”
Trác Diệp nhìn bàn tay nhỏ bé giơ lên của Liên tranh liền lập tức vui vẻ. Đó là chocolate mấy hôm trước nàng thưởng cho Bánh Bao nhỏ mà.
Hóa ra Bánh Bao nhỏ còn để dành để chia sẻ với đồng bọn bé nhỏ của mình, thật thú vị…
“Ăn đi!” Bánh Bao nhỏ nuốt nước miếng.
“Ăn?” Liên Tranh đưa chocolate đến trước mắt, nghiên cứu cẩn thận nửa ngày cũng không hiểu nó là gì, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Huyễn Nhi ca ca, cái này… Ăn như thế nào?”
Bánh Bao nhỏ nhíu mày, lấy lại chocolate trong tay Liên tranh, dùng móng vuốt nhỏ bé mở túi, đưa đến miệng Liên Tranh, trừng mắt nói: “Há mồm!”
“A…”. Liên Tranh nhìn miếng màu nâu đen như thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đáng thương nói: “Huyễn Nhi ca ca, Tranh Nhi đã khỏi phong hàn rồi, không cần lại uống thuốc nữa đâu…”
“Ai nói đây là thuốc? Đây là một loại điểm tâm ăn rất ngon!” Bánh Bao nhỏ nhíu mày nhìn Liên tranh, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Rốt cục đệ có ăn hay không?”
Liên Tranh thấy Bánh Bao nhỏ sắp tức giận liền vội vàng thỏa hiệp nói: “Đệ… Đệ ăn…” Sau đó nhắm mắt lại, há cái miệng nhỏ nhắn làm vẻ thấy chết không sờn mà cắn một miếng.
Một lát sau, Liên Tranh mở mắt ra, hai tròng mắt lóe lên ngôi sao nhỏ như mộng ảo…
“Ăn…Ăn ngon không?” Bánh Bao nhỏ nuốt nước miếng hỏi.
“Ừ, ăn ngon, ăn ngon.” Liên Tranh gật gật đầu, sau đó hỏi: “Huyễn Nhi ca ca, đây là cái gì vậy? Tranh Nhi chưa từng ăn qua đồ ngon như vậy bao giờ.”
“Bảo đệ ăn thì đệ ăn, hỏi nhiều như vậy làm gì!” Bánh Bao nhỏ nói xong lại đưa nửa miếng chocolate trong tay đến miệng Liên Tranh, ra lệnh: “Ăn hết đi!”
Liên Tranh nghe lời, ăn hết nửa miếng chocolate còn lại…
Bánh Bao nhỏ nhìn chằm chằm cái miệng đang nhai của Liên Tranh, lại nuốt nước bọt vang dội…
“Đệ đừng nhúc nhích!” Bánh Bao nhỏ bỗng nhiên nói.
“Hử?” Liên Tranh nghe vậy liền ngơ ngác đứng thẳng người.
Bánh Bao nhỏ bỗng nhiên nghiêng thân mình nhỏ bé, duỗi đôi tay béo nhỏ bé ra nựng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Tranh, sau đó nhắm tới gặm cái miệng nhỏ hồng kia…
“A…” Liên Tranh giật mình mở to hai mắt nhìn, không rõ Huyễn Nhi ca ca sao lại ăn miệng của mình!
Bánh Bao nhỏ say mê gặm môi mềm của Liên Tranh, mùi vị thật thơm quá đi mà…!