Đây là một chỗ phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần lại có đặc điểm của nông thôn vùng ngoại ô, đằng sau là núi rừng xum xuê, tĩnh mịch, bên rừng có một dòng suối nhỏ trong trẻo uốn lượn, cách đó không xa là ruộng đồng gieo trồng các loại cây nông nghiệp, trong đó ruộng lúa mạch chiếm đa số. Xa xa hơn nữa, lờ mờ có thể thấy được lả tả mấy hộ nhà nông thuần khiết làm cho người cảm giác an tĩnh, thanh thản.
“Rời xa thời đại hỗn loạn đen tối, không có ồn ào, không có việc vặt vướng thân, đang ở chỗ đẹp đẽ, thanh tịnh này thật làm cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu!” Phượng Lâm Duệ không khỏi cảm lên tiếng cảm thán.
Phượng Lâm Ca nhìn Trác Diệp đang ôm Bánh Bao nhỏ xuống xe, mỉm cười nói: “Được thế này còn phải cảm ơn Trác Cô nương và Huyễn Nhi, chúng ta được thơm điều tốt từ họ đấy!”
“Ha Ha, Thất đệ nói không sai! Là nên cảm ơn bọn họ!” Phượng Lâm Duệ cười nói.
Trác Diệp đặt Bánh Bao nhỏ xuống đất, khẽ cười nói: “Bình thường huynh đệ mấy người một ngày kiếm bạc tỷ, đều là người bận rộn, khó được hôm nay ‘Trộm được Phù Sinh nửa ngày rảnh rỗi”, nên thư giãn thể xác và tinh thần một chút.”
Phượng Lâm Duệ đã nói hôm nay không cần bận tâm thân phận, lễ tiết, Trác Diệp cũng vì vậy mà tính cách gần gũi hơn, dù sao bọn họ cũng đã đến rồi, lại không thể chạy trở về, vậy hãy để mọi người ở chung tự nhiên một chút…
Nghe thấy câu tuyệt vời này, Phượng Lâm Sách và Phượng Lâm Ca vốn ở hội thi thơ chứng kiến qua tài năng của Trác Diệp cũng không thấy ngoài ý muốn. Liên Cầm thì vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trác Diệp, trên mặt Phượng Lâm Duệ cũng dần dần hiện ra kinh ngạc.
“Trộm được Phù Sinh nửa ngày rảnh rỗi?” Liên Tiêu nhắm đôi mắt đẹp lại, cười nói: “Trác cô nương đúng là mở miệng chính là câu hay…!”
“A… Lại để Liên công tử chê cười.” Trác Diệp hàm hồ nói, trong lòng thì hận không thể tát một cái vào miệng mình, không có việc gì mà đọc thơ gì chứ! Lần này lại không có người cho mày bạc mà.
“Tiểu Diệp tử, đây là quận Hưng Thịnh sao?” Tiếng nói giòn giã của Bánh Bao nhỏ vang chen vào.
“Đúng. Nơi này là ngoại ô quận Hưng Thịnh.” Trác Diệp thở dài một hơi, nàng phát hiện Bánh Bao nhỏ thật đúng là phúc tinh của nàng. Hai lần không khí quỷ dị trong ngày đều bị đứa nhỏ này thành công cắt đứt..
“Quận Hưng Thịnh không phải là nơi sản xuất lúa mạch sao? Vì sao cháu không thấy bông lúa mạch nào?” Bánh Bao nhỏ vươn cổ nhìn bố phía xung quanh.
Trác Diệp nghe vậy liền quýnh:-( 囧 mà chỉ vào ruộng lúa mạch cách đó không xa, rút khóe miệng nói: “Cái kia… Cái kia là lúa mạch….”
Bánh Bao nhỏ nhìn theo ngón tay Trác Diệp chỉ, nhìn một mảnh xanh mơn mởn non lúa mạch, kinh ngạc nói: “Tại sao không giống như cô vẽ? Là màu xanh mà không phải vàng óng ánh sao? Cũng không có bông lúa mạch!”
“Chuyện này… Bây giờ còn là lúa mạch non, còn chưa trưởng thành, đợi trưởng thành sẽ có bông lúa mạch…” Trác Diệp phát hiện mình phạm phải một sai lầm thông thường, khí hậu phụ cận Thịnh Kinh thích hợp gieo trồng lúa mạch vụ đông mà không phải vụ xuân. Lúa mạch vụ đông là gieo hạt vào đầu thu, cuối mùa xuân là trưởng thành. Bây giờ là mùa thu, là mùa mầm của lúa mạch vụ đông…
“Nhưng mà không phải cô nói bây giờ là mùa lúa mạch chín sao? Sao vẫn là lúa mạch non đâu?” Bánh Bao nhỏ nghi ngờ.
Mọi người nghe vậy cũng đều tò mò nhìn Trác Diệp, muốn nghe nàng trả lời như thế nào.
Trác Diệp xấu hổ nhếch miệng: “Chuyện này… Tiểu Diệp tử cũng là lần đầu tiên đến quận Hưng Thịnh, lần đầu tiên thấy ruộng lúa mạch, vậy… Chúng ta cùng học tập, cùng sửa lại, cùng tiến bộ ha…” Lại nói, lúa mạch mùa xuân cũng không phải là mùa thu hoạch quen thuộc mà là mùa hạ thu hoạch, ngày đó nàng chỉ bịa chuyện chém gió mấy thứ đ với Bánh Bao Nhỏ mà thôi…
Bánh Bao nhỏ nghe vậy liền ngúc ngắc lắc đầu, cảm khái nói: “Ai! Quả nhiên là tin vỉa hè là không thể tin!”
“Phụt…”
“Ha ha…”
“Ha ha ha…”
Mọi người nghe vậy lập tức bị đứa nhỏ này chọc cho liên tiếp phát ra tiếng cười…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT