“Huyễn ca ca, thân thể Tranh nhi đã không sao rồi…” Liên Tranh nháy đôi mắt to thanh tịnh, mềm mại nói.
“Đệ đứng qua đây!” Phượng Huyễn cau mày, ngoắc ngoắc ngón tay với Liên Tranh.
Liên Tranh nghe lời đi đến trước mặt Phượng Huyễn, trưng gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần ra, dịu dàng nhìn Phượng Huyễn.
Phưỡng Huyễn duỗi bàn tay béo mập, đưa lên trán Liên Tranh, sờ soạng một lúc lâu mới dúi nhẹ vào cái đầu nhỏ kia một cái, nói: “Coi như cũng được, hoàn toàn không nóng, xem ra mấy ngày nay đệ cũng biết nghe lời…”
Liên Tranh nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên…
“Phì..”
“Ha ha…”
Nhìn xem hai bé đáng yêu, những người liên quan ở đây đều hoặc nhếch môi, hoặc che miệng, hoặc cười ra tiếng…
“Được rồi, thời gian không còn sớm, xuất phát thôi.” Phượng Lâm Duệ hạ lệnh.
Xe ngựa rộng rãi, thoải mái dễ chịu, nhưng lại quá nhiều người đi vào! Thân thể Phượng Lâm Ca không tốt, đương nhiên sẽ ngồi xe. Phượng Lâm duệ đã hạ lệnh nói hôm nay không cần cố kỵ thân phận, lễ tiết, Liên Cầm tuyệt đối sẽ không khách khí nên cũng vội ôm Liên Tranh rồi vội vã lên xe, chiếm đoạt vị trí của Phượng Lâm Duệ và Phượng Lam Sách! Hơn nữa Phượng Huyễn và Trác Diệp, Xảo Linh cũng sẽ không cưỡi ngựa, dường như là tất cả mọi người đều ngồi trong xe.
Phượng Lâm Sách vốn muốn ra lệnh thuộc hạ di giá đến thêm một chiếc xe ngựa, nhưng Phượng Lâm Duệ lại hào hứng cưỡi ngựa nói: “Đã lâu chưa xuất hành, chúng ta cưỡi ngựa xem quang cảnh, không phải càng thích hơn sao?!”
Phượng Lâm Sách cũng không kiên trì, lệnh thị vệ dắt tới mấy con ngựa rồi cùng Phượng Lâm Duệ, Liên Tiêu lên ngựa, Thanh Trúc và Tùng Mực ngồi ở phía trước xe thay nhau lái xe, xe này do chín con ngựa kéo, một chuyến đi đội ngũ mười bảy người quy mô lớn bắt đầu xuất phát…
Trong xe ngựa.
Trác Diệp kỳ lạ hỏi Liên Cầm: “Sao đệ đệ cô cũng đến vậy?”
“Á..” Liên Cầm dường như rất khó mở miệng, gãi gãi đầu: “Chuyện này…Ta…Ta…”
Liên Tranh một bên bỗng mở miệng nói: “Trác tỷ tỷ, đệ biết nè, tỷ tỷ đấu dế mèn với ca ca, tỷ tỷ thua…”
“Thôi nghen!” Đầu ngón tay Liên Cầm vung lên kí vào đầu Liên Tranh một cái, quát lớn: “Người lớn nói chuyện, con nít chen miệng vào cái gì!”
Liên Tranh đưa tay xoa cái đầu nhỏ, tủi thân trề cái miệng nhỏ nhắn.
Phượng Huyễn hả hê nói với Liên Tranh đang xịu mặt xoa trán: “Bị đánh rồi chứ gì?! Thấy ngốc chưa! Đáng đời nhé! Ai kêu đệ lắm miệng làm chi? Chẳng lẽ đệ không biết tỷ tỷ nhà đệ hung dữ lắm sao?”
“Phụt..” Xảo Linh nghe vậy không khỏi cười ra tiếng, liếc qua biểu lộ cực kỳ phiền muộn của Liên Cầm liền vội vàng bịt miệng lại.
Trác Diệp buồn cười lắc đầu, Phượng Lâm Ca cũng nở nụ cười.
“Này! Ta nói tiểu tử thúi này! Đệ đang nói cái gì đó!” Liên Cầm đe dọa xắn tay áo, lộ ra một đoạn tay trắng như bạch ngọc…
Gương mặt Phượng Lâm Ca đỏ lên, xấu hổ dời ánh mắt đi.
Phượng Huyễn vội vàng trốn đến sau lưng Trác Diệp, chỉ duỗi cái đầu nhỏ ra, nhe răng với Liên Cầm như muốn khiêu khích…
“Được rồi, mọi người đừng quậy nữa.” Trác Diệp chú ý tới thần sắc quẫn bách của Phượng Lâm Ca liền vội vươn tay kéo áo Liên Cầm xuống.
“Trác tỷ tỷ, tỷ hát cho Tranh Nhi nghe được không?” Liên Tranh nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Trác Diệp, bỗng yêu cầu nói.
“Hát sao?” Trác Diệp sững sờ, nhìn đôi mắt to tròn ngập nước của Liên Tranh thì liền không đành lòng từ chối, nói: “Tranh Nhi muốn nghe cái gì?”
“Ừm…Trác tỷ tỷ hát cái gì, Tranh nhi liền nghe cái đó.” Liên Tranh ngoan ngoãn nói.
Phượng Huyễn nghe vậy cũng lui ra từ sau lưng Trác Diệp, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, vẻ mặt hứng thú nhìn Trác Diệp.
Trác Diệp nhìn Liên Tranh, lại nhìn Phượng Huyễn, đôi mắt thoàng đảo quanh, cười nói: “Được, mọi người nghe nhé…” Nói xong mở miệng hát:
“Luôn phải chờ tới trước khi đi ngủ, mới biết được bài học chỉ mới làm từng chút một.
Luôn phải chờ tới cuộc thi về sau, mới biết được sách nên đọc đều không có đọc.
Một tấc thời gian một tấc vàng, phu tử đã từng nói qua tấc vàng khó mua được tấc thời gian.
Một ngày lại một ngày, một năm rồi lại một năm, mơ mơ màng màng mà lúc nhỏ…”
Trác Diệp hát bài “Lúc Nhỏ” ở hiện đại…
Bởi vì ca từ có một vài từ ngữ hiện đại, người thời đại này nghe sẽ không hiểu nên Trác Diệp liền chọn lấy một đoạn chính giữa bắt đầu hát, lại đổi hai chữ “thầy giáo” thành “Phu tử” …
Hơn nữa đoạn ca từ vừa hay là phép ẩn dụ Phượng Huyễn bướng bỉnh, không thích học tập…
Làn điệu nhẹ nhàng kỳ dị tràn ra từ trong xe, nhắm trúng Phượng Lâm Duệ, Phượng Lâm Sách, Liên Tiêu, ba người nhịn không được ngưng thần nghiêng tai, cẩn thận lắng nghe, mấy thị vệ cũng ngoái đầu trông vào…
Phượng Lâm Ca mỉm cười dịu dàng nhìn Trác Diệp, Liên Cầm Liên Tranh và Xảo Linh cũng nghe say sưa…
Nhưng Phượng Huyễn nghe lại thấy không vui!
Bé nhíu mày ngắt lời Trác Diệp: “Không được hát bài này, bài này chẳng hay chút nào!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT