CHƯƠNG 27

Uý Thiên ngồi ở trên ghế, lo lắng nhìn Bạch Tang Vận đối diện. Bạch Tang Vận nhắm hai mắt, chậm rãi lần tràng hạt trong tay, Uý Thiên biết hắn đang suy nghĩ để quyết định. Qua một lúc lâu, Bạch Tang Vận mở mắt ra, trong mắt là một mảnh bình tĩnh, Uý Thiên ngồi thẳng, chờ Bạch Tang Vận “tuyên án”.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Bẩm Quốc công, thảo dân năm nay hai mươi sáu.”

Uý Thiên mang chút vô lễ nhìn thẳng vào Bạch Tang Vận, sợ bỏ qua một tia bất mãn hoặc hờn giận của đối phương. Y so với Lưu Thiên Tứ lớn hơn mười tuổi, làm thế nào mà không cho người khác hoài nghi dụng tâm của y đối với Lưu Thiên Tứ.

Bạch Tang Vận thoáng gật gật đầu, ôn hoà mở miệng: “Ta tin tưởng ngươi đối Dụ Đầu là thật tâm, là thật thích nó, muốn yêu thương nó, cũng không phải loại người luyến đồng.”

Uý Thiên mím chặt môi, y không dám cam đoan hai người có thể hợp ý nhau, y chỉ thầm nghĩ làm cho Lưu Thiên Tứ cao hứng, nhìn hắn tươi cười gọi y là “Thiên Thiên”.

Bạch Tang Vận thật sâu thở dài, mang theo lời xin lỗi nói: “Uý Thiên, ta không thể đem Dụ Đầu giao cho ngươi.”

“Quốc công!” Uý Thiên đứng lên, khiếp sợ nhìn Bạch Tang Vận, không thể tin được những gì mình vừa nghe được.

Bạch Tang Vận nâng tay, làm cho Uý Thiên ngồi xuống, cũng làm cho người bên ngoài tiến vào ngã chén trà nóng cho Uý Thiên. Uý Thiên cầm bát trà, lại không chút – cảm giác ấm áp, uống vào miệng ngoại trừ chua xót vẫn là chua xót.

Bạch Tang Vận thấy mặt mũi Uý Thiên trắng bệch, vỗ vỗ bên cạnh chính mình, làm cho Uý Thiên đến ngồi. Uý Thiên buông bát trà, đứng dậy bước đi thong thả lên phía trước ngồi xuống. Bạch Tang Vận từ trong đôi con ngươi bình tĩnh của Uý Thiên thấy được sự thống khổ cùng thương tâm, liền lấy tràng hạt trong tay mình bỏ vào tay Uý Thiên, Bạch Tang Vận nói: “Ta nhớ rõ ngươi. Tuy rằng ngươi thay đổi rất nhiều, bất quá vừa rồi cẩn thận quan sát, cũng nhận ra ngay ngươi chính là ca ca năm đó bị Dụ Đầu đoạt đi quả quýt.”

Nắm chặt tràng hạt, Uý Thiên há miệng thở dốc, lại không phát ra âm thanh, y không biết chính mình còn có thể nói cái gì, khi mà tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

“Uý Thiên, cho ngươi cùng Dụ Đầu bên nhau, với ta mà nói thật dễ dàng. Cho dù phụ hoàng cùng phụ vương Dụ Đầu không đồng ý, nhưng lời của ta nói, bọn họ nhất định sẽ nghe theo.” Bạch Tang Vận đứng lên đi đến bên cửa sổ, khoát tay làm cho Uý Thiên đang định đứng lên ngồi xuống.

Uý Thiên tâm trạng cực kỳ bất an, lời nói của Bạch Tang Vận làm cho y mê hoặc, y đoán không ra tâm tư của nam tử ôn hoà thân thiết trước mắt này. Tràng hạt trong tay thật ấm áp, tựa như cảm giác mà người này đã cho y, Uý Thiên chờ hắn nói một cách rõ ràng.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lưu Thiên Tứ vui sướng khi nhìn thấy Uý Thiên lúc nãy, trên mặt Bạch Tang Vận lại xẹt qua lo lắng.”Uý Thiên, nếu muốn cho Dụ Đầu cao hứng, ta không nên ngăn đón ngươi cùng nó một chỗ. Chính là……” Bạch Tang Vận xoay người nhìn Uý Thiên, “Làm một người trưởng bối, ta không thể chỉ lo cho đứa con cao hứng, mà xem nhẹ mặt khác.”

“Quốc công……?” Uý Thiên tâm lạc! Một tiếng, trong óc loạn loạn, đây là……có ý gì?

“Uý Thiên, Dụ Đầu liên tiếp đoạt đồ vật của ngươi, cùng ngươi gặp nhau, hai người các ngươi cực kỳ hữu duyên, duyên phận này chỉ sợ là không mấy người có thể gặp. Ngươi là đứa nhỏ tốt, khi đó ngươi ôm Dụ Đầu lên lầu, uy nó ăn quýt, ta đã biết ngươi là một người có tâm địa thiện lương.” Bạch Tang Vận đem nam tử trước mặt đã thành thục rất nhiều cùng thiếu niên năm đó sắc mặt tái nhợt kết hợp cùng một chỗ. Vào thời điểm đó, trên mặt đứa nhỏ này là một vẻ mê man tìm không thấy phương hướng.

“Quốc công……” Thanh âm Uý Thiên trầm trầm không có một tia gợn sóng, lại cực kỳ khàn khàn, ” Nhiều năm như thế, ta chưa bao giờ quên Dụ Đầu, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi gặp Dụ Đầu, cho dù là ba năm trước đây lại gặp được hắn…… Ta cũng không nghĩ sẽ đến tìm hắn, chính là sau đó……” Y chỉ là muốn mang Lưu Thiên Tứ ở trên giang hồ hảo hảo ngoạn ngoạn, làm cho hắn cao hứng, không ngờ sự tình dần dần thoát ly khỏi sự kiểm soát của y.

“Ta biết, ” Đôi mắt Bạch Tang Vận nhìn Uý Thiên mang đầy yêu thương, “Uý Thiên, Dụ Đầu rất thích ngươi, đối với ngươi thích còn hơn đối với người ca ca trước kia. Nhưng mà, ta không thể khẳng định nó có thể thích liên tục bao lâu. Dụ Đầu là một đứa trẻ, như lời ngươi nói, nó rất thông minh, nhưng chung quy tới một mức độ nào đó mà nói, nó cũng chỉ là một đứa trẻ.”

Lại ngăn không cho Uý Thiên mở miệng, Bạch Tang Vận nói: “Uý Thiên, nếu qua vài năm, Dụ Đầu lại gặp được một vị ca ca nó càng thích hơn, đến lúc đó, ngươi sẽ cảm thấy như thế nào?”

Uý Thiên lặng yên, y chưa bao giờ nghĩ tới, nói đúng hơn, y chưa bao giờ cho phép chính mình suy nghĩ.

Bạch Tang Vận lấy một búp bê màu sắc rực rỡ trên bàn qua, bất đắc dĩ nói: “Đây từng là búp bê mà Dụ Đầu thích nhất. Vào thời điểm đó, nó ngay cả ngủ đều phải ôm. Cũng không quá hai tháng, đã không thấy Dụ Đầu bính ‘ cục cưng ’ của nó nữa, bởi vì nó đã có bảo bối mà mình càng thích hơn.”

” Hà bao trên cổ Dụ Đầu, tất cả đều là bảo bối của nó. Nhưng bảo bối này rất nhanh đã bị bảo bối khác thay thế, hà bao của nó cũng không biết đã đổi qua bao nhiêu cái.” Bạch Tang Vận thương cảm nhìn về phía Uý Thiên đang cúi đầu, cả người buộc chặt, khuyên: “Uý Thiên, ngươi chỉ mới hai mươi sáu, không cần đem tình cảm của ngươi đặt ở trên người Dụ Đầu tuỳ thời đều có thể thay đổi yêu thích. Nó mặc dù đã mười sáu, nhưng tâm tính của nó chỉ có bốn năm tuổi. Ta không thể chỉ vì làm cho đứa con chính mình cao hứng, mà để cho ngươi nhận loại thống khổ này về sau. Uý Thiên, ngươi hiện tại đối Dụ Đầu có lẽ phần nhiều chỉ là thân tình, thừa dịp ngươi còn chưa lún sâu vào, sớm kịp dứt ra. Uý Thiên, nếu Dụ Đầu có thể đáp lại ngươi, hôm nay ta liền đem Dụ Đầu giao cho ngươi. Không thể được, Dụ Đầu không thể đối chính nó phụ trách, thì người làm cha như ta, phải vì nó phụ trách.”

“Quốc công…… Nếu Dụ Đầu cũng thích ta thì sao? Nếu hắn không quên ta thì sao?” Uý Thiên không tin Lưu Thiên Tứ sẽ thay đổi, hắn đều đem những gì của y bảo tồn thật tốt, nào là y phục dạ hành, nào là đồ ăn vặt y mua cho hắn, nào là khăn trên người hắn…… Y không tin chính mình sẽ giống như con búp bê kia, có một ngày sẽ bị Lưu Thiên Tứ quẳng đến một bên, không bao giờ nhìn tới nữa.

“Uý Thiên, trong chúng ta không ai có thể đoán trước chuyện sau này, nhưng còn Dụ Đầu…… Ta không thể không lo lắng chuyện sau này của nó. Có lẽ Dụ Đầu vĩnh viễn sẽ không quên ngươi, có lẽ Dụ Đầu sẽ yêu thương ngươi. Nhưng Uý Thiên, Dụ Đầu có thể cả đời sẽ không thể đáp lại ngươi, nó vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được tình yêu. Cùng Dụ Đầu một chỗ, ngươi sẽ không có được một gia đình bình thường, Dụ Đầu không thể cùng ngươi thổ lộ tình cảm, không thể cho ngươi giải ưu, không thể…… lưu lại con nối dòng cho ngươi. Uý Thiên, có lẽ ngươi tự tin sẽ yêu Dụ Đầu cả đời, nhưng ta vẫn phải lo lắng, mười năm hoặc hai mươi năm sau, ngươi có thể chán ghét hay không, có thể hối hận hay không, có thể…… ghét bỏ Dụ Đầu hay không.”

“Quốc công, ta sao có thể……” Uý Thiên nóng nảy, ai cũng không thể nghĩ về y như thế, cho dù là người này.

“Uý Thiên, ta tin tưởng vô luận tâm của ngươi đối Dụ Đầu như thế nào, ngươi cũng sẽ yêu thương nó cả đời, nhưng mặc kệ là kết quả ra sao, người chịu khổ vẫn là ngươi. Mà ta không thể không lo lắng đến điều này, nhất là đối với ngươi.” Bạch Tang Vận xoay người, không đành lòng nhìn ánh mắt thất vọng của Uý Thiên, “ Uý Thiên, ngươi là đứa nhỏ tốt. Cho nên ta càng không thể để cho ngươi sau này phải thừa nhận những thống khổ mà nguyên bản ngươi có thể tránh đi, tựa như…… tôn tử của ta.”

UÝ Thiên mở to hai mắt nhìn, y đã suy nghĩ vô số khả năng có thể, lại không nghĩ rằng nguyên nhân Bạch Tang Vận cự tuyệt là xuất phát từ sự lo lắng đối với y. Uý Thiên cõi lòng chua xót lại không kém phần ấm áp, nhưng y không cách nào nói ra cảm kích trong lòng.

“Uý Thiên, năm đó là do ta sơ sẩy mà làm cho Dụ Đầu biến thành như vậy.” Giọng Bạch Tang Vận trở nên rất nhẹ, hình như là đang nói với chính mình, “Thế nhưng Vận Tranh bọn họ lại đem sai lầm này nhận hết về phía mình, rồi tiếp tục đem nó kéo dài tới trên người Thao nhi. Từ lúc Thao nhi còn nhỏ tuổi, nó đã không ngừng được dạy dỗ là phải chiếu cố Tiểu Hoàng Thúc của nó, nên vì phụ thân mình mà chuộc tội. Thao nhi từ khi hai tuổi đã không cười nữa, chuyện Dụ Đầu với nó mà nói còn trọng yếu hơn so với bất kỳ sự gì. Làm thái tử, nó không chỉ phải hoàn thành xuất sắc những việc mà bậc cha chú mong đợi, còn phải đem tất cả chuyện của Tiểu Hoàng Thúc gánh vác ở trên vai, đứa nhỏ này…… đã phải gồng mình chịu đựng những gì vượt qua khả năng của nó.”

Bạch Tang Vận không chỉ không thể bỏ xuống chuyện của Lưu Thiên Tứ cùng Uý Thiên, đồng dạng cũng không bỏ xuống được chuyện của trưởng tôn làm cho hắn đau lòng. Xoay người, Bạch Tang Vận nghiêm túc nói: “Uý Thiên, cho dù bây giờ ta dứt bỏ hết tất cả băn khoăn, hiện tại đồng ý cho ngươi cùng Dụ Đầu bên nhau, vậy thì chuyện Thao nhi quan tâm lại nhiều thêm chút nữa. Mới trước đây khi nó biết Dụ Đầu cùng ngươi một chỗ, lập tức từ mấy ngàn dặm bên ngoài đuổi tới bên cạnh Dụ Đầu, không để ý thân mình nó bị nhiễm phong hàn. Nó sợ Dụ Đầu bị lừa, sợ Dụ Đầu bị người ta khi dễ. Nếu không phải ta viết tín gửi cho nó, làm cho nó yên tâm đem Dụ Đầu giao cho ngươi chiếu cố, bằng không nó đã tự mình mang Dụ Đầu đi bước chân vào giang hồ, bồi Dụ Đầu cao hứng rồi. Mặc dù là như vậy, nhưng nó vẫn canh giữ ở những nơi mà Dụ Đầu không nhìn thấy. Trong khoảng thời gian này…… Thao nhi không chỉ tự mình đi tra việc này, còn phải phân tâm chiếu cố Dụ Đầu, rồi xử lý việc trong triều……Nó chỉ vừa mới mười lăm tuổi thôi……” Bạch Tang Vận hít sâu mấy hơi, làm cho chính mình bình tĩnh một ít, đi đến bên cạnh Uý Thiên ngồi xuống, nhẹ nhàng nói, “Uý Thiên, chuyện Dụ Đầu chấn kinh lần này làm cho Thao nhi phi thường tự trách, nó cho rằng chính mình không có bảo vệ tốt Tiểu Hoàng Thúc, cũng cho rằng những người khác càng không thể bảo vệ tốt Tiểu Hoàng Thúc. Uý Thiên, mặc kệ là ngươi hay là Thao nhi, ta đều không thể đem Dụ Đầu giao cho ngươi. Dụ Đầu là trách nhiệm của ta, ngươi cùng Thao nhi, đều có cuộc sống bình thường của các ngươi. Ngươi, phải có một gia đình bình thường, mà Thao nhi cũng nên buông gánh nặng Dụ Đầu này.” Vỗ vỗ Uý Thiên, thấy hắn đã không còn kích động như lúc nãy, Bạch Tang Vận biết hắn đã nghe vào những lời mình nói.

Uý Thiên đứng lên, lại trịnh trọng quỳ xuống hướng Bạch Tang Vận hành đại lễ, “Cám ơn Quốc công đã vì thảo dân lo lắng như thế.”

“Mau đứng lên, ” đem Úy Thiên nâng dậy, Bạch Tang Vận ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ ít lời nghiêm túc này, từ ái nói, “Uý Thiên, nếu sau này ngươi tìm được nữ tử thích hợp với mình, ta sẽ bảo Hoàng Thượng tứ hôn cho ngươi.”

Uý Thiên lắc lắc đầu, lui về sau hai bước, đối Bạch Tang Vận cúi đầu, rồi mới mở miệng: “Quốc công, có muốn cùng thảo dân đánh đổ một lần không. Nếu thảo dân thắng, Quốc công đem Dụ Đầu giao cho thảo dân, thảo dân sẽ làm cho thái tử không hề vì Dụ Đầu mà quan tâm nữa; nếu thảo dân thua, thảo dân cam tâm tình nguyện rời xa Dụ Đầu, chỉ xem hắn như đệ đệ chính mình, thảo dân sẽ tìm kiếm cho mình một nữ tử thích hợp mà lập gia đình, sinh con.”

Bạch Tang Vận cũng không muốn đáp ứng, nhưng Uý Thiên kiên định nhìn hắn, trong mắt là khẩn cầu, Bạch Tang Vận nói: “Nếu thua, ngươi thật sự có thể buông Dụ Đầu, một lần nữa bắt đầu sao?” Đây là chuyện ngàn vạn lần làm thương tổn y.

Uý Thiên gật đầu, “Nếu thua, đã tâm phục khẩu phục, thảo dân cần gì phải để chính mình mang đến phiền phức không cần thiết cho Quốc công.” Y phải đổ, đổ một lần cơ hội, một lần có thể thành công.

“Cầu Quốc công đáp ứng yêu cầu của thảo dân, cùng thảo dân đổ một lần.” Thấy Bạch Tang Vận không muốn đồng ý, hai tròng mắt Uý Thiên sung huyết.

Bạch Tang Vận lắc đầu, nhưng khi thấy Uý Thiên nhìn hắn đầy tuyệt vọng, Bạch Tang Vận liền mỉm cười, “Nói xem ngươi muốn đổ như thế nào đi.” Hắn cũng muốn làm cho đứa con chính mình hạnh phúc, hy vọng đó cũng chính là đứa nhỏ trước mặt này.

Uý Thiên cả người phát run, y mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, sau khi đã lấy lại được bình ổn, Uý Thiên chậm rãi nói ra cách thức đặt cược.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play