CHƯƠNG 22

“Tháp tháp tháp tháp”, tiếng vó ngựa ở trên quan đạo dị thường vang dội. Y Tích trọng thương, Uý Thiên phải tìm được một nơi an toàn giúp Y Tích chữa thương, còn để phòng sát thủ lại xuất hiện. Uý Thiên không thể cam đoan địch nhân có phục kích ở phía trước hay không, nhưng người của Bán Nguyệt lâu có thể không đuổi tới đúng lúc. Người trong ngực vẫn chưa tỉnh, nghĩ đến vừa rồi hắn sợ hãi như vậy, Uý Thiên không ngừng trách cứ chính mình.

Phía trước Uý Thiên là năm tên thị vệ của Lưu Thiên Tứ, trung gian là hắn cùng Lưu Ly, Ly Thương, còn có Y Tích đang bị thương, hậu phương là Trương má má, đám người Lý Giang. Bọn họ phải nhanh chóng đến được thành trấn kế tiếp trước khi bầu trời tối đen, mà tối trọng yếu chính là phải tra ra đến tột cùng là người phương nào muốn đối Lưu Ly bất lợi.

Đột nhiên, ba con ngựa phía trước phát ra tê minh tiếng kêu thảm thiết, mấy bính đại phủ theo ống dẫn hai bên ải tùng bay ra, ngang trời chém đứt chân mã tiền, ngựa suất trở mình trên mặt đất. Người ở hậu phương khẩn cấp lặc nhanh dây cương, lại mấy bính búa bay ra, Uý Thiên ôm Lưu Thiên Tứ lập tức phi thân nhảy vọt lên, thị vệ té rớt trên mặt đất nhanh chóng bật dậy đánh về phía hai bên. Trong ải tùng lại nhảy lên ra vô số Hắc y nhân.

“Bảo hộ Y Tích!” Lưu Ly đối vài tên thị vệ chính mình hô to. Tức giận làm cho nàng cũng không còn sợ hãi, đối với bọn đang đánh về hướng chính mình sử xuất tất cả chiêu số, “Bản cung giết các ngươi!”

Uý Thiên bọn họ còn không có được cơ hội thở dốc, Y Tích lại bị trọng thương, còn có mấy người khác cũng bị thương nhẹ, chính là Trương má má cùng Lý Giang, cục diện đối bọn họ mà nói là dị thường hung hiểm. Uý Thiên vì ôm Lưu Thiên Tứ mà không thể hoàn toàn phát huy ra thực lực bản thân. Mà bọn sát thủ lần này không chỉ có bọn cả người phát ra mùi tử thi hôi thối, còn có người “bình thường”. Bọn này so với bọn hoạt tử nhân kia càng thêm lợi hại, thủ đoạn cũng càng thêm hung hiểm. Nếu Uý Thiên không toàn lực ra tay, chỉ bằng một mình Ly Thương, căn bản không thể bảo hộ Lưu Ly, đối phương số người nhiều lắm, huống chi bọn họ bên này còn có người bị thương.

Ly Thương đem Lưu Ly chặt chẽ bảo hộ phía sau người, hoạt tử nhân tới gần hắn bị hắn chặt bỏ đầu, mà người sống thì bị kiếm trên tay hắn đâm xuyên qua ngực. Dưới chân hắn máu loãng thành sông, trên người bị hoạ xuất từng đạo lỗ hổng, mà những người đó lại căn bản không thể đụng tới Lưu Ly. Lưu Ly lấy ra dược trên người ném về hướng bọn người sống, bọn chúng trúng độc phát ra tiếng kêu thảm thiết, thế nhưng cứ như không hề ảnh hưởng mà tiếp tục điên cuồng xông tới. Thị vệ của Lưu Ly cùng Lưu Thiên Tứ lần lượt có người bị giết. Nhất thời, cảnh tượng như biến thành địa ngục nhân gian, máu loãng, tứ chi cùng đầu càng không ngừng rơi trên mặt đất. Sát thủ chia làm ba đợt phân biệt vây công bọn họ, Uý Thiên, thị vệ còn có Ly Thương, muốn đem bọn họ tách ra, liên khoá vừa mới đả thương Y Tích hướng Ly Thương mà đi.

Uý Thiên điểm Lưu Thiên Tứ huyệt ngủ, sợ hắn trên đường tỉnh lại. Một tay hộ Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên sử dụng kiếm mở ra một con đường máu, chạy vội tới trước mặt Lý Giang cùng Trương má má, đem Lưu Thiên Tứ giao cho bọn họ. Đã không còn gánh nặng, thanh kiếm Uý Thiên cắm trên mặt đất, cả người lập tức trở nên cực độ băng hàn, Uý Thiên không hề cần “phách nguyệt”, thân thể hắn biến thành vũ khí lợi hại hơn so với kiếm.

Hàn tâm quyết cùng Hàn tâm kiếm pháp là lưỡng chủng hoàn toàn bất đồng, nhưng hai thứ lại có thể hỗ trợ lẫn nhau. Lúc này Ly Thương cùng Lưu Ly bị sát thủ vây quanh, rời xa vị trí của Uý Thiên. Hoá thân thành lưỡi dao sắc bén, Uý Thiên trước hết giết bọn Hắc y nhân vây công bọn họ, tiếp theo nhảy vào giết đám sát thủ đang vây lấy Ly Thương, nháy mắt mười mấy người bị hắn chém thành hai nửa. Mà ngay khi Uý Thiên vọt tới trước mặt Ly Thương, mặt đất xuất hiện dị động. Hai bóng người đột nhiên từ trong lòng đất phía sau Trương má má chui ra, trên lưng Trương má má cùng Lý Giang “bính bính” đã trúng hai chưởng, hai người lúc ấy đã bị đánh bay đi ra ngoài. Mà thị vệ bảo hộ Trương má má căn bản không kịp ra tay, Lưu Thiên Tứ trên tay Trương má má bị một gã Hắc y nhân đoạt đi.

“Tiểu thúc thúc!”

“Tiểu chủ tử!”

Thân hình Uý Thiên cực nhanh vọt qua, tất cả Hắc y nhân, đang vây công Lưu Ly cùng Ly Thương toàn bộ chuyển hướng Uý Thiên, ngăn cản hắn.

“Đại ca! Mau đuổi theo! Mục tiêu của bọn họ là tiểu thúc thúc!” Lưu Ly mặc kệ chính mình có thể bị thương hay không, liều mạng phóng về phía trước truy đuổi.

Tốc độ Uý Thiên càng lúc càng nhanh, Hắc y nhân căn bản ngăn không được trở thành vật tế dưới kiếm của hắn, vô số toái khối thịt người như thiên nữ tán hoa từ không trung rơi xuống.

Ngay khi Uý Thiên sắp đuổi kịp đến người nọ, một gã nam tử áo xám che mặt từ trên cây nhảy xuống. Hắc y nhân đang giữ Lưu Thiên Tứ liền đem Lưu Thiên Tứ ra sức ném về hướng tên áo xám kia, rồi mới xoay người hướng Uý Thiên công kích. Người áo xám ôm Lưu Thiên Tứ tiếp tục phi thân phóng đi, hắn ở trên người Lưu Thiên Tứ điểm hai cái, đang trong cơn mê man Lưu Thiên Tứ lập tức tỉnh lại.

“Tiểu Dụ Đầu……” Một đạo thanh âm cực độ khàn khàn khó nghe ở bên tai Lưu Thiên Tứ vang lên, còn không rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, Lưu Thiên Tứ bị thanh âm này làm cho sợ hãi, ngẩng đầu, phát hiện chính mình đang bị một người xa lạ ôm chạy, lại nhìn thấy Uý Thiên đầy người màu đỏ truy ở phía sau hắn, còn có người lấy đao khảm Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ hô to, “Thiên Thiên! Thiên Thiên!”

Người áo xám coi như thật hưởng thụ Lưu Thiên Tứ sợ hãi, hắn giải khai huyệt ngủ của Lưu Thiên Tứ, lại điểm huyệt đạo khác của hắn, làm cho hắn không thể động đậy. Người áo xám tiếp tục dùng thanh âm ghê tởm nói, “Tiểu Dụ Đầu a…… Ta chính là suy nghĩ đến ngươi thật lâu…… Mau khóc, dùng sức khóc.” Nói xong, còn xoa bóp mặt Lưu Thiên Tứ, căn bản không sợ Uý Thiên đang truy hắn phía sau. Mấy bóng người từ bên cạnh nhảy ra, chặn lại Uý Thiên.

“Thiên Thiên! Sợ! Thiên Thiên…… A a! Sợ” Lưu Thiên Tứ quay đầu né tránh bàn tay lạnh lẽo kia, kêu lớn, sắc mặt trở nên xanh trắng, trong thanh âm dẫn theo khóc nức nở.

“Không xem!”

Lúc này, không trung truyền đến một người hô to, sắc mặt Lưu Thiên Tứ đã muốn bị doạ cho trắng bệch, sau khi nghe được phản xạ đầu tiên là nhắm mắt lại, miệng hảm: “Hơi sợ! Hơi sợ! Thiên Thiên! Thiên Thiên!” Đồng thời, một gã áo xanh mang mặt nạ màu trắng cùng một gã mang mặt nạ màu vàng, người áo xanh cầm trong tay bạch lăng từ trong rừng cây bay ra, nhằm phía người áo xám, cũng ý đồ cướp đoạt Lưu Thiên Tứ.

“Không nghe, không nghe, không sợ.” Cầm trong tay bạch lăng người áo xanh hảm, rõ ràng chính là thanh âm mới vang lên vừa rồi, tràn đầy lo lắng. Lưu Thiên Tứ gắt gao nhắm mắt lại, gắt gao cắn chặt môi, bắt đầu lắc đầu, giống như muốn đem sợ hãi gì đó đẩy hết đi.

Tiếp theo, mấy khoả thạch tử từ trong tay người nọ bay ra, hướng huyệt ngủ Lưu Thiên Tứ đánh tới, người áo xám một chưởng tảo khai thạch tử, ánh mắt âm trầm, tránh né người áo xanh công kích, hướng nam bỏ chạy.

“Không bính! Không bính!” Cảm giác được người áo xám lại bắt đầu sờ chính mình, Lưu Thiên Tứ la hoảng lên, tiểu tiện không khống chế hắn mạnh mẽ suý đầu, trên mặt tràn đầy nước mắt, xuất hiện rất nhỏ run rẩy, “Sợ! Sợ! Không bính không bính!” Tay của người áo xám làm cho Lưu Thiên Tứ bắt đầu nôn mửa. Lưu Thiên Tứ sợ hãi càng kích thích người áo xám, loan đao vũ trong tay trái hắn vù vù rung động, động tác càng hung hiểm hơn.

Thạch tử liên tục không ngừng hướng Lưu Thiên Tứ bay đến, muốn cho hắn mê man, người áo xanh cũng muốn điểm huyệt ngủ Lưu Thiên Tứ, lại đều bị người áo xám né tránh, thanh âm sợ hãi của Lưu Thiên Tứ làm cho người áo xám thoả mãn. Nghẹn một hơi Uý Thiên không thể ra tiếng, gặp Lưu Thiên Tứ nhìn không tới, tất cả mọi vật che ở trước mặt hắn, vô luận là người hay là thụ, toàn bộ bị hắn khảm thành toái khối. Uý Thiên bóp nát cổ một người, chỉ thượng gió kiếm thẳng đến tử huyệt người áo xám.

“Chớ sợ chớ sợ, đi rồi đi rồi.” Người nọ tiếp tục hảm, trên tay thạch tử lại tung, cuối cùng thành công điểm huyệt ngủ của Lưu Thiên Tứ.

Bạch lăng như xà cuốn lấy người áo xám, sau khi Lưu Thiên Tứ hôn mê, hai gã áo xanh không còn chỗ nào cố kỵ. Người áo xám nhìn ra bọn họ không dám thương tổn Lưu Thiên Tứ, liền lấy Lưu Thiên Tứ như tấm bình phong, tìm kiếm biện pháp phá vây. Người áo xám công phu phi thường lợi hại, có thể đồng thời cùng người áo xanh và Uý Thiên chống lại. Nhưng hắn mang theo Lưu Thiên Tứ, ít nhiều đã bị hạn chế, Uý Thiên phẫn nộ nhưng không mất đi khống chế, bắt lấy cơ hội người áo xám ôm Lưu Thiên Tứ mà lưu lại trên cánh tay hắn một vết thương sâu đến xương.

Vì bị thương, tay người áo xám hơi hơi buông lỏng, còn không chờ hắn dùng sức, bạch lăng bò lên cánh tay Lưu Thiên Tứ, gió kiếm của Uý Thiên đâm vào vai phải người áo xám. Lưu Thiên Tứ từ trong ngực người áo xám thoát ly, người áo xanh mang mặt nạ màu trắng nhấc chân đá hướng Uý Thiên, Uý Thiên cũng không trốn tránh, chấp nhận trúng một cước, vì để đón lấy Lưu Thiên Tứ. Bạch lăng ở trên người Lưu Thiên Tứ lại tha vài vòng, Uý Thiên nhấc lên bạch lăng, mất đi Lưu Thiên Tứ, người áo xám cũng nhấc lên bạch lăng. Bạch lăng chặt đứt, Lưu Thiên Tứ rơi vào trong ngực người áo xanh mang mặt nạ màu trắng, lập tức, Lưu Thiên Tứ lại được đổi tới trong ngực một người áo xanh khác. Nguyên bản người áo xanh kia ở phía trước người áo xám, sau khi đem Lưu Thiên Tứ giao cho đồng bọn, đột nhiên như quỷ mỵ xuất hiện ở phía sau người áo xám, hai tay chế trụ hai vai người áo xám, cúi đầu cắn lên bả vai người này, nhưng lại ngạnh sinh sinh cách áo phục cắn hạ người áo xám một miếng thịt. Người áo xám đau nhức, ngửa đầu kêu thảm thiết, loan đao trên tay bổ về phía sau.

Mà người áo xanh đang ôm Lưu Thiên Tứ, trong lúc người áo xám đau đớn, tung hai cước vào bụng hắn, thủ phong của Uý Thiên lại đâm thủng thắt lưng người này, ba mặt bị thương người áo xám nặng nề mà rơi trên mặt đất. Nhanh tiếp theo, vẫn là người áo xanh đang ôm Lưu Thiên Tứ, đem trong tay trái không biết khi nào xuất ra đoản kiếm, hung hăng đâm vào đùi người áo xám, đem hắn đóng đinh trên mặt đất.

Căn bản không để cho Uý Thiên có cơ hội cướp người, kiếm trong tay người áo xanh nháy mắt biến mất, rồi nhanh như cắt mượn lực tay của đồng bạn nhảy lên đại thụ phía trước. Uý Thiên đuổi theo, thấy người nọ sờ sờ trên cổ Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên ngừng lại, đứng ở một nhánh cây khác, cùng người áo xanh nhìn nhau. Người áo xanh mang mặt nạ màu trắng cũng nhảy lên cây, đứng ở bên cạnh người nọ.

“Lưu lại người sống.” Người nọ đứng ở trên cây hô, cũng không tái động, mà là ngồi xuống, làm cho Lưu Thiên Tứ nằm ở trong ngực hắn. Mà đám Hắc y nhân chậm chạp chưa kịp đuổi theo phía xa xa sớm đã bị một nhóm bát nhân mã chém giết.

Từ lúc Lưu Thiên Tứ tỉnh lại cho đến khi bị người áo xanh cướp đi, thời gian ngắn ngủn không quá nửa canh giờ. Cho nên khi Lưu Ly đuổi tới, Lưu Thiên Tứ đã ở trong ngực người áo xanh mê man. Lưu Ly nghe được Lưu Thiên Tứ khóc hảm, cũng thấy được người áo xám. Lưu Ly không quản người áo xanh thần bí trên cây, mà chạy đến trước mặt người áo xám, kéo xuống khăn che mặt của hắn.

“Lâm Nam Thượng?!” Khi gương mặt của người này lộ ra, Lưu Ly quá sợ hãi. Tứ chi bị đánh gãy, Lâm Nam Thượng hoàn toàn đã không còn phong phạm tôn giả ngày xưa trên giang hồ, ánh mắt hiện lên điên cuồng, lại xẹt qua tuyệt vọng, trong cổ họng phát ra thanh âm tê tê. Lấy kiếm tại nơi khuôn mặt rạch nhẹ hai cái, Lưu Ly xác nhận kia không phải dịch dung, tức giận đến cùng cực nàng giơ kiếm định đâm cho Lâm Nam Thượng thủng hàng trăm lổ mới cam lòng hả dạ.

“Bính”, kiếm của Lưu Ly bị chặt đứt, nàng căm giận ngửa đầu, kêu lên, “Lưu Thao! Ngươi không để cho ta giải thích rõ ràng, ta với ngươi không để yên!” Mặt nạ kia là khi sinh nhật Lưu Thao, Lưu Thiên Tứ đã mua cho hắn, Lưu Ly tự nhiên nhận được. Mà Lưu Thao nếu đã nói hắn sớm đến đây, tại sao xuất hiện muộn như thế, không chỉ làm cho nàng bị nguy hiểm, còn kinh hách đến tiểu thúc thúc, hiện tại lại không cho nàng giết Lâm Nam Thượng, Lưu Ly có thể nào không giận.

Khi Lưu Ly hô lên tên đối phương, vận sức chờ phát động thân thể Uý Thiên càng thêm buộc chặt. Hắn nhìn chăm chú trên mặt Lưu Thiên Tứ còn mang nước mắt, định tiến lên, nhưng bị người ngăn lại. Nam tử mang mặt nạ màu trắng tuổi vẫn còn rất trẻ, trên mặt tuấn mỹ cũng tàn nanh, hắn phun ra miệng thịt, liếm liếm máu tươi bên miệng.

“Muốn đối với Tiểu Hoàng Thúc bất lợi, kinh hách đến Tiểu Hoàng Thúc, hắn không thể chết được.” Người trên cây, đương kim thái tử Lưu Thao, thanh âm bình tĩnh nói, mà thanh âm như vậy lại làm cho Lưu Ly đang nổi giận phút chốc im lặng, trốn đến phía sau Ly Thương.

“Cứu sống hắn.” Lưu Thao thản nhiên nói, hai gã ám vệ không biết từ nơi nào xông ra, đem Lâm Nam Thượng mang đi.

“Khởi bẩm điện hạ, tổng cộng lưu lại 21 người sống, còn lại toàn bộ đã tiêu diệt.” Một gã thị vệ đi tới quỳ gối dưới tàng cây nói. Rồi sau đó, vài người mang một chiếc xe ngựa rộng thùng thình lại đây, Lưu Thao nhảy xuống cây, ôm Lưu Thiên Tứ thượng xe.

“Thuộc hạ tham kiến công chúa, thỉnh công chúa lên xe.” Thị vệ nửa quỳ trên mặt đất, làm cho Lưu Ly lên xe. Lưu Ly lại sống chết lắc đầu, thấp giọng nói: “Bản cung cùng đại ca kỵ mã.”

Mà nàng mới vừa nói xong, chợt nghe bên trong xe ngựa Lưu Thao lên tiếng: “Lập tức khởi hành.” Không có kêu Lưu Ly lên xe.

“Vâng, điện hạ.”

Xe ngựa nhanh chóng chạy đi, Lưu Thao gở mặt nạ xuống, di truyền từ Hoàng gia gia cùng phụ thân ôn nhu uyển chuyển hàm xúc dung nhan, còn có thân thể nhẹ nhàng, làm cho hắn có vẻ dị thường mảnh mai, thậm chí còn có chút nữ khí. Lưu Thao là nam tử đẹp nhất trong cung, cùng hắn Hoàng gia gia Bạch Tang Vận so sánh, chỉ có hơn chớ không kém, nhưng trong cung ngoại trừ Lưu Thiên Tứ, không ai dám đối với chủ nhân của khuôn mặt này bất kính, ngay cả tên nam tử ăn thịt người thần bí kia, không có sự chấp thuận của Lưu Thao, cũng không dám một mình lên xe.

Lưu Thao nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lưu Thiên Tứ, ngón tay dài nhỏ xinh đẹp tuyệt trần làm cho người ta không thể liên tưởng đến cũng chính bàn tay ấy đã dùng kiếm đóng đinh Lâm Nam Thượng trên mặt đất. Y bào trong lúc đánh nhau không có dính một giọt huyết, Lưu Thao cởi ngoại sam ném ra ngoài xe, giải khai huyệt ngủ của Lưu Thiên Tứ, nhẹ nhàng lay động Lưu Thiên Tứ, rồi cởi ra ngoại bào ẩm ướt của hắn, quần cùng tiết khố, dùng chăn trên xe đem hắn nghiêm thật kín, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng trấn an: “Không sợ, không sợ, người xấu đi rồi, đi rồi.” Lời nói nhỏ nhẹ như nước chảy, làm cho Lưu Thiên Tứ vẫn như cũ mê man không tự giác rụt lui thân, lảm nhảm: “Sợ, sợ…… Thao nhi…… Sợ…… Thiên Thiên……”

“Không sợ, không sợ.” Lưu Thao nghe hắn lẩm bẩm lời vô nghĩa, đôi mắt ôn nhu chảy ra thị huyết quang mang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play