“Keigo, hộp này là của anh, còn hộp này anh giúp tôi đưa đến chỗ Seiichi được chứ?”

“Hừ, chuyện đó có gì khó chứ?”

Atobe rất vui vì Ogihara gọi điện thoại bảo mình tới lấy đồ ăn, nghe cậu nói thì anh chắc chắn mình lại được ăn ngon. Nhìn thời gian không còn sớm nữa, Atobe cũng không ở lâu, nói mấy câu với Anthony xong thì đi luôn. Đưa đồ ăn cho tất cả những người cần đưa, Ogihara thở phào chuẩn bị cơm cho cậu và đại ca, hoàn toàn không ngờ mình sắp phải đối mặt với một trận bão.

Cắt một miếng thịt bò kho, Ogihara đưa đến miệng đại ca, “Anh, vị thế nào?”

“Rất ngon.” Anthony điềm nhiên ăn thịt, không để em trai nhận ra tâm tình trong lòng.

“Hà, nếu nhị ca biết nhất định sẽ đau lòng chết.” Bởi vì làm thịt kho tàu rất mất thời gian nên Ogihara rất ít làm, nghĩ đến vẻ mặt nhị ca sau khi biết, cậu lại không nhịn được mà cười rộ lên.

“Có muốn gọi điện thoại cho nó không?” Anthony hỏi.

“Không được, thế không kích động được nhị ca đâu.” Quay người lại, Ogihara lấy cá chưng trong nồi ra, nghe nói loại cá này ăn rất ngon, cậu muốn anh trai nếm thử. Cơm và thức ăn trên bàn rất phong phú, nhưng Anthony lại không hề có tâm tình ăn uống.

“Anh, ăn đi.” Lấy cơm tẻ và rót canh cho đại ca, Ogihara ngồi xuống chuẩn bị ăn.

“Ừ.” Cơm nước xong anh lại tiếp tục hỏi vậy.

…..

Tắm sạch sẽ, Ogihara thấy hơi mệt mỏi nằm trên đùi đại ca mà nhắm mắt lại. Mệt chết đi, rất buồn ngủ, nhưng cậu còn không thể ngủ, cậu còn chưa uống thuốc. Thân thể bị người lật lại một chút, Ogihara nằm úp sấp trên người đại ca, sau đó... quần trong của cậu bị cởi ra, Ogihara thấy có chút sợ hãi liền mở mắt ra.

“Baby... Còn nhớ lần với Mohammed kia, em đã đồng ý với đại ca chuyện gì?” Bàn tay nguy hiểm của Anthony đặt trên cái mông của em trai, “Em đã nói, sau này cho dù có chuyện gì cũng không tự mình giải quyết mà sẽ nói cho bọn anh.”

Tim Ogihara như ngừng đập, cậu rũ mắt không dám nhìn đại ca, “Anh, em không quên, em không giấu anh chuyện gì cả.”

“Nếu không thì sao lại không dám nhìn anh?!” Một tay Anthony nâng mặt em trai lên, “Baby, em thật không ngoan, anh còn tưởng là em rất ngoan chứ... Vì sao lại nói với người khác em là trẻ sinh non, bị huyết áp thấp, hả?! Anh cũng không biết Baby của chúng ta lại là trẻ sinh non đấy...” Giọng Anthony so với bình thường không có gì khác, nhưng Ogihara lại nghe ra lửa giận trong đó.

“Anh...” Ogihara liếm liếm môi, sợ hãi trong lòng làm giọng cậu phát run, anh đã biết chuyện rồi! “Anh, em... em ghét nằm viện... Bác sĩ đều nói em không sao, nhưng Tezuka bọn họ lai bắt em nằm viện vài ngày... Em... Em liền nói dối họ...” Cậu chưa từng thấy đại ca như thế này bao giờ.

“Baby, ánh mắt của em nói cho đại ca rằng em đang nói dối.” Anthony nói làm sắc mặt Ogihara thay đổi trong nháy mắt, “Baby, nào, nói cho anh, rốt cuộc có chuyện gì, anh không muốn đánh em, mà nếu em cứ nhất quyết không ngoan, anh không ngại dạy bảo em một bài đâu.” Anthony sờ sờ cái mông của em trai một cách rất nhẹ nhàng, làn da dưới bàn tay lập tức run lên.

“Anh, không có... không có chuyện gì, em... em không nói dối.” Ogihara sợ hãi nhìn đại ca lúc này có vẻ nguy hiểm không gì sánh được. “A!” Vừa nói xong, mông cậu đã bị người kia hung hăng đánh một phát. Đau chưa từng thấy, Ogihara thậm chí nghĩ đại ca đã dùng toàn lực.

“Baby, đại ca muốn nghe lời nói thật...” Nhìn đôi mắt em trai vì một cái phát mà tuôn lệ, Anthony ra lệnh cho mình không thể mềm lòng, “Baby, anh đã nhìn em lớn lên, em nghĩ có chuyện có thể giấu được anh sao?” Đôi mắt đẹp như bảo thạch kia nói cho anh, em trai đang có chuyện giấu anh.

“Anh, không có... em không giấu anh gì cả.” Không nói, cậu không thể nói, rồi lại có một cái tát hung hăng rơi lên người, đau đớn làm nơi bị đánh của cậu tê dại.

“Baby, nói, em đang giấu diếm đại ca cái gì!” Vừa tức vừa vội, Anthony lạnh lùng quyết tâm bỏ qua nước mắt đang chảy xuống của em trai.

“Không có...” Ogihara lắc đầu, nhất quyết không mở miệng, sau đó lại một bàn tay rơi xuống.

“Baby!” Anthony giận cực kỳ.

“Không có! Không có cái gì hết!” Oan ức, sợ hãi, bất an, thương tâm và đau đớn làm Ogihara vừa khóc vừa hét lên, “Em không giấu đại ca cái gì! Không có! Không có!”

Ogihara khóc làm Anthony thu bàn tay lại, nhưng anh cũng không lau nước mắt của em trai mà cầm khung ảnh đầu giường đập mạnh xuống bàn. Mặt kính vỡ tan, Anthony cầm lên một mảnh thủy tinh sắc bén, Ogihara sợ đến không dám khóc.

“Baby, anh không đánh em nữa, em không nói đúng không? Tốt lắm, không biết máu của anh có thể khiến em mở miệng hay không!” Anthony cầm mảnh thủy tinh định vạch lên tay mình, trong chốc lát khi thủy tinh sắp chạm tới, tay anh bị người cầm chặt dùng sức kéo lại.

“Anh! Đừng... Đừng... Em nói... Em nói...” Lấy thủy tinh trong tay đại ca ném xuống mặt đất, Ogihara tan vỡ nhào vào lòng đại ca, khóc kêu, “Anh... Em bị bệnh... Hu hu... Hình như em bị bệnh... Bác sĩ nói cơ thể của em rất khỏe mạnh, thế nhưng... hu... Thế nhưng đến buổi tối em sẽ choáng váng đầu. Trong phòng... trong phòng rõ ràng rất mát mẻ, nhưng em lại thấy nóng rực lên... sau đó, sau đó sẽ hôn mê... Em rất sợ hãi... Anh, em sợ... em rất sợ... Em không dám nói với anh... Anh... Thế giới này... Thế giới này vốn không có chỗ của em... Em sợ sau khi câu chuyện kết thúc mình sẽ biến mất... Em sợ loại bệnh trạng này có lẽ chính là dự báo sự biến mất... Em sợ phải rời xa các anh, em sợ phải rời xa daddy và mommy... Em sợ... Em sợ câu chuyện kết thúc... Anh... Nếu như... nếu như em thực sự nhất định phải ra đi, em không muốn các anh và daddy mommy phải sợ hãi cùng em, không muốn... Em không muốn...”

Nghe em trai khóc lóc kể lể, tim Anthony như rơi xuống đáy cốc. Ôm chặt em trai, Anthony khàn khàn nói: “Baby, nói cho anh, nói cho anh cái gì mà câu chuyện, cái gì mà... thế giới này không có chỗ của em...” Không, không thể, em trai anh không thể là thiên sứ.

“Anh... Thế giới này... em đã từng thấy qua... Trước đây em không biết... lúc đến Nhật Bản mới phát hiện... Anh... em từng thấy trong thế giới này... không có nhân vật nào là em, nên em vẫn rất sợ có một ngày mình sẽ biến mất...” Khóc nức nở, Ogihara cố gắng hấp thu dũng khí từ đại ca.

“Baby từng thấy ở đâu?” Lạnh lùng trên mặt Anthony đã biến thành hoảng loạn từ lâu.

“Ở... bên cạnh Thượng đế...” Để mọi người cho rằng mình chính là thiên sứ đi, nếu như cậu thực sự biến mất, họ cũng sẽ tin tưởng cậu đã về bên Thượng đế.

“Baby!” Anthony khiếp sợ nhìn em trai, anh không thể tin được mình nghe thấy cái gì, anh không thể tin được... em trai anh thật sự là thiên sứ!

“Anh... anh ôm em một cái, ôm chặt vào.” Ôm đại ca, Ogihara thương tâm khóc, lập tức cậu bị anh ôm thật chặt như muốn dung nhập vào trong lòng.

“Baby, vậy câu chuyện đó là như thế nào?” Anthony chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi giống như bây giờ. Đúng vậy, sợ hãi, bệnh trạng của em trai, cùng với bức tranh quái dị kia, đều khiên anh cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.

“... Giải toàn quốc...” Nước mắt vẫn đang chảy, nhưng Ogihara chỉ ôm chặt đại ca, nói, cậu vẫn nói. Không ngờ anh lại có thể dùng cách này để bức cậu phải nói.

“Baby, em sẽ không biến mất, anh sẽ không, cũng không cho phép em biến mất... Baby, dù cho Thượng đế tự mình tới đón em, em cũng không được đi với ông ta!” Làm sao mới có thể đưa em trai tới một nơi an toàn, một nơi mà bất cứ kẻ nào cũng không thể mơ đến được.

Tiếng khóc của Ogihara nhỏ dần, cậu biết anh trai muốn mình yên tâm, nhưng bọn họ cũng đều biết, nếu như Thượng đế thực sự muốn tới mang cậu đi thì không ai có thể ngăn cản, kể cả chính cậu. “Anh... em chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng với daddy, mommy và các anh, em không muốn làm thiên sứ, cũng không muốn làm hoàng tử, em chỉ muốn làm Backy, làm Baby của daddy, mommy và các anh.”

“Baby, nhất định, em nhất định có thể vĩnh viễn ở cùng bọn anh, ai cũng không thể mang em đi, kể cả Thượng đế.” Anthony nói, không biết đang trấn an em trai hay là chính mình, chuyện anh sợ hãi nhất thế mà lại xảy ra!

“Anh, có lẽ lần trước bác sĩ không kiểm tra đúng, có lẽ em chỉ bị mấy bệnh lặt vặt thôi...” Từ sự lạnh lẽo trong tay đại ca, Ogihara biết trong lòng đại ca bất an, cậu lại chính là người trấn an đại ca.

“Sáng mai chúng ta phải đi bệnh viện cho em kiểm tra toàn bộ.” Anthony chỉ có thể tin tưởng, cũng phải nhất định phải tin tưởng như vậy.

“Vâng.” Có người thân bên cạnh, Ogihara không hề sợ như mấy ngày hôm trước nữa. Quay lại cắn ngực đại ca một ngụm, Ogihara ủy khuất nói, “Anh, anh đánh em.”

Xoa cái mông xanh tím sưng đỏ của em trai, Anthony hung hăng mắng mình trong lòng, anh xuống tay thực sự là quá nặng. Buông em trai xuống, Anthony đi vào trong bếp lấy đá.

Ghé vào trên giường, nhìn đại ca yêu thương tự trách, Ogihara nở nụ cười, “Anh, mông em đau.” Hôm nay mông cậu đã bị thương nặng rồi.

Anthony chườm đá lên da cho em trai, cúi đầu hôn cậu một cái, “Sau này còn dám không ngoan sao?”

“Không dám nữa, không bao giờ dám nữa đâu.” Suy nghĩ vì cái mông của mình, sau này cậu nhất định nghe lời, tính tình đại ca khi tức giận so với cha còn đáng sợ hơn.

Hai mươi phút sau

“Anh... em mệt quá...” Đầu bắt đầu choáng, Ogihara biết đã đến giờ rồi, thế nhưng hôm nay cậu không phải cô độc đối mặt nữa. Nhắm mắt lại, ý nghĩ cuối cùng của Ogihara trước khi hôn mê là: tỉnh lại nhất định phải vứt hết thuốc, nếu không sẽ lại bị anh đánh.

“Baby...” Ôm lấy em trai, Anthony nhẹ gọi, người trên thân nóng rực lên, từng giọt từng giọt mồ hôi lớn bắt đầu chảy ra. Anthony hoảng loạn ôm lấy cậu, nhìn em trai đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, Anthony thống khổ thấp giọng kêu lên.

…....

“Anthony.” Vừa mới ngủ, Hall nhận được điện thoại của Anthony thì lập tức tỉnh lại.

“Hall, em tới Nhật Bản một chuyến, Baby bị bệnh.” Đã ba giờ sáng, Anthony ôm em trai ngồi trên giường, trên mặt từ lâu đã không có sự trấn tĩnh thường ngày.

Điện thoại im lặng, chỉ truyền ra âm thanh cái gì đó rơi xuống, một lát sau tiếng của Hall mới vang lên lần thứ hai trong điện thoại.

“Em lập tức tới ngay!” Không hỏi em trai rốt cuộc bị làm sao, Hall cúp điện thoại rồi bắt đầu đặt vé máy bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play