Kiên trì không để Atobe đưa mình về nhà, ra khỏi Hyotei Ogihara bắt taxi về nhà trọ. Khi đẩy cửa ra thấy người đang ngồi bên cạnh bàn trong phòng khách, Ogihara đang tâm tình thất lạc liền nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Tezuka... Thật là, tôi còn định dọa anh bất ngờ một phen chứ.”

“Itsuki-chan?!” Không hề kinh ngạc khi thấy Ogihara đột nhiên xuất hiện, Tezuka tiến lên kéo người vào phòng, đóng cửa lại, “Itsuki-chan, làm sao vậy?”

“Tezuka... Tôi đã làm sai một chuyện.” Ngẩng đầu, Ogihara xoa xoa mắt cười gượng hai tiếng.

Đôi mắt sau cặp kính của Tezuka tối sầm lại, kéo bàn tay đang liên tục ngược đãi mắt mình của Ogihara ra, Tezuka đưa cậu tới ngồi trên sô pha. “Ogihara, nói cho tôi biết, cậu làm sai chuyện gì?”

“Tezuka... Có phải bình thường tôi rất hay vô tình làm tổn thương người khác?” Đối mặt với hoàng tử mình tin cậy nhất, Ogihara muốn người này nói cho cậu có phải cậu thực sự sai rồi không.

“Vì sao lại nói như vậy? Tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy hết.” Giọng điệu cực kì khẳng định.

“Thật sao?” Không dám tin, lại đầy mong muốn đó là sự thật.

“Ừ, thật.” Lau đi hơi nước còn vương trên hàng mi, Tezuka lấy ra điện thoại di động vừa đột nhiên vang lên.

“Tezuka Kunimitsu.”

“Tezuka, là tôi, Atobe, nếu như cậu có thời gian thì đến chỗ Ogihara thăm cậu ấy.” Trong điện thoại, giọng nói của Atobe lộ ra lửa giận.

“Xảy ra chuyện gì?” Đi tới nhà bếp, Tezuka hạ thấp giọng nói, nghĩ Tezuka có việc nên Ogihara vào phòng ngủ lấy áo choàng tắm để đi tắm.

Mười phút sau, Tezuka đóng điện thoại, ánh mắt thâm trầm mang theo tình cảm không rõ, vì Ogihara sau khi trở về lại chưa tới tìm anh, cũng vì Ogihara ở Hyotei đã bị ấm ức. Rót ly nước, Tezuka thấy Ogihara không ở phòng khách liền đi vào phòng ngủ. Từ nhà tắm trong phòng ngủ truyền ra tiếng nước, Tezuka biết Ogihara đang tắm nên ngồi trên giường chậm rãi uống nước. Itsuki-chan, cậu sớm đã trở lại, vì sao không nói cho tôi biết...

“Binh! Keng”, một lát sau, từ phòng tắm đột nhiên truyền ra âm anh, “Itsuki-chan?” Buông ly nước, Tezuka lo lắng mở cửa phòng tắm vọt vào. Ngay giây phút chạy vào đó, đầu Tezuka bỗng chốc trống rỗng.

“Tezuka... Bọt dầu gội vào mắt tôi rồi.” Nhắm mắt lại, Ogihara đứng dưới vòi hoa sen vươn tay tìm khăn mặt, “Tezuka... Giúp tôi lấy khăn mặt.” Cảm thấy đã rửa sạch sẽ rồi, Ogihara tắt vòi nước, vươn tay về phía trước. Trên sàn, dầu gội, sữa tắm và xà phòng thơm rơi vung vãi xung quanh.

“Tezuka?” Trên tay vẫn trống trơn, Ogihara kêu một tiếng, lại cố gắng mở hai mắt cay xè đến đau, trong mông lung cậu thấy Tezuka một tay đặt trên cánh cửa, đứng ở cửa nhìn mình. Nghĩ Tezuka bị làm sao, Ogihara muốn lại gần xem, vừa bước tới đã đá phải dầu gội trên sàn, “A!” Mất thăng bằng, Ogihara ngã ngửa về phía sau. Ngay trong nháy mắt khi cậu suýt ngã xuống, cậu liền bị người kéo lại ôm vào lòng.

“Phù phù... suýt thì chết...” Bám lấy Tezuka, Ogihara vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Tezuka, anh làm sao vậy?” Bất tri bất giác Ogihara không phát hiện mình đang trần trụi lại bị Tezuka ôm.

“Mắt rất đau phải không?” Buông ra Ogihara, đỡ cậu đứng vững, Tezuka lấy khăn mặt giúp Ogihara lau mắt.

“Ừ, hơi đau một chút.” Ogihara muốn cầm khăn mặt tự lau nhưng Tezuka không đưa mà ngăn lại đôi tay cậu.

“Sao lại không cẩn thận như thế?” Tezuka cầm áo choàng tắm bao lấy Ogihara, khi cậu kinh ngạc thở nhẹ thì ôm cậu ra khỏi phòng tắm.

“Tezuka, anh đừng ôm tôi.” Không dám giãy dụa, Ogihara bảo Tezuka buông mình xuống, ngay khi mặt Tezuka trầm xuống, cậu lại nói, “Tay anh bị thương, tôi lại nặng như thế, lỡ anh bị thương nặng thêm thì làm sao bây giờ?” Bị người đặt lên giường, trên đầu lập tức được đặt lên một tấm khăn mặt, có người nhẹ nhàng giúp cậu lau tóc, Ogihara nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác thoải mái này.

“Tay của tôi đã được rồi.” Lau tóc Ogihara, đôi mắt nâu của Tezuka tối lại như đáy hồ. Kéo áo choàng đang vắt trên người Ogihara lên cho cậu, Tezuka vào nhà tắm, nhặt mấy thứ rơi dưới đất lên đặt lại cẩn thận, Tezuka mở vòi nước ra rửa mặt. Ra khỏi phòng tắm, thấy Ogihara ngồi trên giường vẫn đang xoa hai mắt của mình, Tezuka cố gắng làm cặp mắt đang nóng lên của mình dịu xuống. Ogihara ngồi trên giường, áo choàng tắm hơi mở ra, hai chân trơn nhẵn lộ ra bên ngoài, mà chỗ bí ẩn nhất kia cũng giống như đôi chân, bị người nhìn không sót một cái gì.

“Tezuka, trên bàn hình như có lọ thuốc nhỏ mắt, anh giúp tôi tìm xem.” Mắt Ogihara không ngừng khó chịu vì chảy nước mắt, không thể mở mắt ra nên cậu chỉ có thể nhờ Tezuka giúp.

Rất nhanh tìm được thuốc nhỏ mắt, Tezuka trở lại giường, “Itsuki-chan, cậu nằm xuống, tôi giúp cậu nhỏ.” Nói xong, Ogihara liền nằm xuống, áo choàng tắm không thắt lại lúc này hoàn toàn mở ra, Ogihara chỉ để ý đến mắt mình, cứ như vậy mà lộ ra hoàn toàn trước mặt Tezuka.

Mắt bị người cẩn thận mở ra, giọt nước mát mát nhỏ vào mắt, đôi mày nhíu chặt của Ogihara dần dần giãn ra, “Tezuka... Tối nay anh đừng về nhà được không?” Hôm nay cậu muốn có người ở bên mình.

“... Ừ...” Khi Ogihara không chú ý, Tezuka kéo áo choàng của cậu lên, buộc lại đai lưng. Thở nhẹ một cái, Tezuka đứng lên định rót cho Ogihara cốc nước, tay đang đặt trên giường lại bị người kéo, Tezuka quay đầu lại thì thấy một đôi mắt đỏ au đang mở to.

“Tezuka...” Nở nụ cười nhàn nhạt, Ogihara kéo tay áo của Tezuka, “Anh còn chưa mừng tôi trở về đó.”

Chạm tay lên gương mặt Ogihara, Tezuka hơi khàn khàn nói: “Itsuki-chan, hoan nghênh cậu trở về.”

“Tezuka... Xin lỗi, tôi về từ hôm trước rồi nhưng không đi tìm anh, tôi muốn cho anh một niềm vui bất ngờ nhưng không biết phải làm thế nào. Vốn là hôm nay đã nghĩ ra rồi, không ngờ lại bị chính tôi làm hỏng.” Ngồi xuống, Ogihara áy náy nhìn Tezuka.

“Itsuki-chan muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ thế nào đây?” Tiếp tục giúp Ogihara lau tóc, Tezuka nghe Ogihara nói thì hỏi.

“Uhm, tôi... định đến chỗ chúng ta vẫn chơi bóng hàng ngày, nếu như anh không ở đó, tôi sẽ gọi điện thoại, sau đó đột nhiên xuất hiện sau lưng anh... Tezuka... Không phải trên TV vẫn diễn như vậy sao?” Con mắt đau quá, sao tự nhiên lại rơi lệ nữa, Ogihara cười lau nước mắt, lời nói mang theo một ít giọng mũi.

Thân thể bị mạnh mẽ ôm chặt, tấm khăn trên đầu bị quăng sang một bên, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Itsuki-chan, thật vui vì cậu đã trở về. Hôm nay có thể thấy cậu với tôi đã là niềm vui bất ngờ rồi.”

“Tezuka... Cảm ơn anh...” Bị sự những lời nói chân thành làm cảm động, Ogihara cũng ôm lại Tezuka.

Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, Tezuka biết Ogihara vì sao lại tủi thân. “Itsuki-chan, người khác nói cái gì cũng không quan trọng. Trong lòng chúng tôi cậu là ‘người bạn’ quan trọng nhất, chúng tôi mong cậu vẫn mãi là Ogihara Aitsuki như bây giờ. Cho dù là nguyên nhân gì, người nào hay chuyện gì, hãy vẫn giữ nguyên sự nhiệt tình và yêu thương của cậu với tennis. Giống như trước đây cậu đem niềm vui với tennis đến cho chúng tôi, bây giờ cậu chính là Ogihara Aitsuki, Backy Douglas mà chúng tôi thích nhất.”

“Tezuka...” Ngẩng đầu, Ogihara mơ hồ hiểu được ý của Tezuka.

“Vừa rồi Atobe có điện thoại, cậu ta nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì. Itsuki-chan, cậu biết vì sao chúng tôi đều muốn cùng cậu chơi bóng không?”

Ogihara lắc đầu.

“Bởi vì... đánh tennis cùng cậu có thể quên mất tất cả những gì không thoải mái, chỉ chìm đắm trong niềm vui sướng với tennis thôi.” Loại vui sướng này, chỉ có cùng cậu đứng trên sân bóng mới có thể cảm nhận, mà cơ hội như vậy lại cực kì khó có được, cho dù mỗi ngày tôi đều đứng trên sân bóng cùng cậu.

“Tezuka... Tôi... đâu có lợi hại như anh nói chứ...” Lúc này, Ogihara thấy hơi ngượng, nhưng trên mặt đã hiện ra một nụ cười vui vẻ.

“Itsuki-chan, cậu đã nói lần này trở về sẽ cùng tôi luyện tập.” Thấy Ogihara cuối cùng cũng nở nụ cười, vẻ mặt Tezuka cũng hơi thả lỏng.

“Vâng, tôi vẫn nhớ mà, được rồi...” Nghĩ đến cái gì, Ogihara bò xuống giường, “Tezuka, tôi có quà cho anh nha.” Ogihara cười một cách thần bí với Tezuka, “Anh nhắm mắt lại đã.”

Thở dài, Tezuka phối hợp mà nhắm mắt lại. Một lát sau, trên cổ tay chợt lạnh một chút, Tezuka mở hai mắt, một chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc xuất hiện trên cổ tay anh. Dây đeo có khảm một bông hoa anh đào bằng kim cương, kim phút và kim giờ thì giống như một cặp mắt kính.

“Tezuka... Thật sự tôi rất không thích anh đeo kính, cho nên tôi bỏ kính của anh vào đây rồi.” Ogihara chỉ chỉ vỏ đồng hồ, “Tezuka, anh làm việc chưa bao giờ lãng phí thời gian, ừm, có cái đồng hồ đeo tay anh sẽ càng nắm thời gian chính xác hơn. Tezuka... cảm ơn anh đã đến Anh quốc thăm tôi.” Ngẩng đầu, Ogihara cảm kích nhìn người trước mặt, vị hoàng tử khiến cậu tin tưởng không ai bằng, có sự tự chủ và ổn trọng của người trưởng thành, có sự lãnh tĩnh và tài năng mình không thể theo kịp.

Nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, Tezuka phát hiện bên cạnh hoa anh đào có một dòng chữ rất nhỏ: Tezuka Kunimitsu – hoàng tử núi băng. Phát hiện Tezuka đang nhìn cái gì, Ogihara xấu hổ cười cười, “Ha ha... Cái này... Tôi vốn định bỏ đi, cuối cùng lại quên nói cho bọn họ mất tiêu... Ách... Tezuka, thật sự anh không băng một chút nào đâu...”

Vuốt vuốt tóc Ogihara, Tezuka mở miệng: “Itsuki-chan, tôi rất thích, cảm ơn vì món quà.”

Tháo kính của Tezuka xuống, Ogihara thoả mãn cười thật sâu, đôi mắt đẹp như thế, vì sao muốn giấu đi chứ.

“Tezuka, anh biết vì sao tôi không đi dọa anh trước không?” Nói với Tezuka về trò đùa của mình, Ogihara vừa ăn đồ ăn Tezuka làm vừa đơn giản nói.

“Vì sao?”

“Uhm... Bởi vì tôi rất sợ Tezuka đó, nếu như anh biết tôi đã trở về chắc chắn sẽ bắt tôi đi học... Tôi muốn chơi thêm hai ngày đã... Còn có... tôi muốn làm cho anh sốc một phen!” Tâm tình đã khôi phục, Ogihara lại thể hiện bản tính ham chơi của mình.

“…” Trong mắt Tezuka hiện lên sự để ý, “Itsuki-chan, tôi muốn sau này luôn là người đầu tiên biết tin tức của cậu.”

“Được được... nhưng... có một điều kiện.” Tròng mắt Ogihara xoay động, Tezuka nhíu mi hỏi.

“Tezuka... có thể miễn bữa cơm tôi thua anh được không?” Không phải cậu tiếc tiền đâu, nhưng bọn họ đều là hoàng tử đó, sao có thể để mình mời cơm chứ... Ogihara chẳng hề cảm thấy yêu cầu của mình quá đáng chút nào.

Trong mắt lộ ra ý cười, Tezuka “Ừ” một tiếng, đổi lấy tiếng hoan hô hưng phấn của Ogihara.

Nhìn người đang vui vẻ, Tezuka cũng cảm thấy vui sướng lây: Itsuki-chan... em rất dễ thỏa mãn, rất dễ vui sướng, nhưng... nhưng cũng rất dễ bị thương tổn... tôi phải làm gì để bảo vệ được sự hồn nhiên đơn thuần mà lại mong manh dễ vỡ của em đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play