Mở mắt, thấy người đang lui trong lòng mình còn ngủ say, Anthony nhẹ nhàng xoay người, để em trai nằm trên người mình, thuận tiện làm dịu một chút cánh tay đã mỏi đến không còn cảm giác.
Ogihara hơi khó chịu mà giật giật, ở trên người đại ca tìm một vị trí thoải mái rồi nặng nề ngủ. Động tác khẽ khàng của hai người làm Hall đang ôm Ogihara nằm bên cạnh tỉnh lại. Thấy tư thế ngủ của em trai, Hall che miệng ngáp một cái, cười nhìn người bị coi như gối ôm.
〞 Anthony, em nghĩ cân nặng của Baby chẳng thay đổi gì cả so với khi còn bé. 〞 Hall nhẹ nhàng ôm em trai, thấp giọng nói.
〞 Nếu thấy có thay đổi thì em nên đến phòng tập thể thao mà rèn luyện lại một chút đi. 〞 Anthony bỏ cánh tay Hall xuống dưới để tránh anh làm Backy thức giấc.
〞Lúc này chắc Baby sắp tỉnh rồi, xem ra tối hôm qua em ấy thật sự đã uống không ít. 〞 Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường đã chỉ 7 giờ, Hall có chút tự trách.
〞 Đó là sơ suất của chúng ta. 〞 Anthony ôm em trai, nghĩ đến tối hôm qua trở về cậu vẫn khóc, trong mắt tràn đầy yêu thương.
〞 Anthony, có nên thông báo cho máy bay lùi giờ lại, chờ Baby tỉnh chúng ta hãy đi. 〞 Hall ngồi xuống hỏi anh trai, bọn họ sắp xếp thời gian bay là 11 giờ, nhưng hiện nay xem ra phải lui lại rồi.
〞 Không cần. 〞 Anthony cẩn thận đặt em trai sang một bên, lấy một cái gối đầu đặt vào trong lòng cậu, xốc chăn lên đi xuống giường, 〞 Ôm em ấy lên máy bay cũng được. 〞
〞OK. 〞 Hall không có dị nghị gì, từ trên giường đứng lên bắt đầu thu dọn.
Xuống xe, Anthony ôm người vẫn còn đang ngủ, Hall cầm vali hành lý của cậu. Hai người phục vụ sân bay đưa những thứ khác của họ đi tới máy bay riêng. Vừa đi được vài bước thì thấy mấy người xuất hiện trước mặt, Anthony và Hall cùng dừng lại.
〞Hôm nay ôHHItsuki-chan phải đi, chúng tôi tới tiễn cậu ấy. 〞 Yukimura nói với Anthony và Hall. Thấy Ogihara được bọc trong chăn mỏng, vẫn không nhúc nhích được anh cậu ôm, Yukimura lo lắng hỏi, 〞 Itsuki-chan... khó chịu sao? 〞 Cùng đến tiễn cậu, Tezuka, Fuji, Ryoma và Atobe cũng đồng loạt nhìn về phía Ogihara.
〞Tối hôm qua Baby uống nhiều lắm, bây giờ còn không tỉnh, chắc không thể nói lời từ biệt với các cậu, rất xin lỗi. 〞 Hall lịch sự cười lại với mấy người, dĩ nhiên anh sẽ không gọi em trai mình dậy rồi.
〞 Không sao đâu, chúng tôi chỉ muốn tới tiễn cậu ấy thôi mà. 〞 Fuji rất cẩn thận che giấu thất vọng trong lòng, vẫn mỉm cười nói.
〞 Đây là quà mọi người tặng cho Itsuki-chan, nhờ hai anh đưa cho cậu ấy. 〞 Tezuka tiến lên đưa túi trong tay cho Hall.
〞 Tôi thay Baby cảm ơn các cậu. 〞 Hall nhận lấy túi, vừa định bắt tay Tezuka thì nghe bên cạnh vang lên mấy tiếng rên rỉ.
〞 Đại ca... mấy giờ rồi... 〞 Tuy rằng còn không tỉnh hẳn nhưng Ogihara lại biết hơi thở bên chóp mũi mình là của ai.
〞10 giờ. 〞 Thấy em trai tỉnh, Anthony ôm cậu tới gần máy bay.
〞10 giờ... Ngày hôm nay 11 giờ sẽ bay... Uhm... 〞 Ogihara cúi đầu lầm bầm nói, rồi con mắt mở to, trong nháy mắt tỉnh táo, 〞 Đại ca, sao anh không gọi em! 〞 Đang chuẩn bị đứng lên, Ogihara mới phát hiện không thích hợp.
〞 Anh? Tezuka, Ryoma, Fuji senpai, Seiichi... Atobe... 〞 Nhìn mấy người chung quanh, bên tai là âm thanh ở sân bay, Ogihara dụi dụi mắt, sao cậu lại ở sân bay?
〞Baby, nhìn em còn chưa tỉnh ngủ nên đại ca không gọi em. 〞 Anthony cho em trai uống chút nước rồi nói cho cậu là có chuyện gì.
〞 Hả? 〞 Ogihara vừa nghe thì ngây người. Mỗi ngày cậu đều có thể tự tỉnh dậy, sao hôm nay lại ngủ lâu như vậy.
〞 Bé hư, tối hôm qua không có anh em dám uống nhiều rượu như vậy. 〞 Anthony tuyệt không nghiêm khắc mà ngắt mũi em trai vài cái.
〞 Uống rượu? 〞 Ogihara chỉ chỉ mình, vẻ mặt hồ đồ, 〞Tối qua em đâu uống rượu nhỉ? 〞 Từ lần trước uống say, bắt Tezuka bọn họ lăn qua lăn lại một lần thì cậu không bao giờ dám chạm đến rượu nữa, sao lại có thể uống rượu?
“Backy, cậu không nhớ rõ sao?” Ánh mắt Ryoma lóe lóe nhìn Ogihara, thần thái cực kỳ không bình thường.
“Tớ... Tớ thật sự không nhớ là mình có uống rượu... Tớ... Tớ chỉ uống mấy ly nước có ga...” Ogihara nỗ lực nhớ lại, xác định cậu thật sự không có chạm tới rượu.
“Itsuki-chan, nước có ga này kỳ thực là rượu hoa quả.” Yukimura ôn nhu giải thích, đôi mắt rũ xuống xẹt qua một tia phiền muộn.
“Rượu hoa quả?! Đó không phải nước có ga sao?” Ogihara vừa nghe, giật mình hỏi anh trai, cậu... lẽ nào cậu thật đã uống rượu?
“Rượu hoa quả nồng độ thấp nhưng vẫn nặng đến vài độ.” Atobe không vết tích nhìn sắc mặt khác thường của mấy người kia. Anthony và Hall cũng cảm giác được có chút gì không ổn.
“A... Sao có thể là rượu...” Ogihara ôm đầu, rồi cẩn thận nhìn mọi người xung quanh hỏi, “Tôi... Tôi không có nhắn tin nhắn linh tinh đi...” Nghĩ ngày hôm qua hình như mình không mang điện thoại di động, Ogihara có hơi yên tâm.
“Không, chỉ là đem kính của đội trưởng vứt khắp nơi thôi.” Fuji cười trêu ghẹo, vỗ vỗ lên vai Ryoma đang cúi đầu không nói.
“Cái gì?!” Ogihara bật người nhìn về phía Tezuka, chính xác mà nói là nhìn kính của anh, “... Không... Không bị hỏng chứ...” Ogihara xoa đầu, mong muốn mình có thể nhớ ra chút gì.
“Chỉ rơi xuống thảm thôi.” Tezuka giản đơn trả lời một câu, nói tiếp, “Itsuki-chan, những người khác không tiện đi tiễn cậu, chúng tôi chúc cậu thuận buồm xuôi gió, đấu bán kết thì không cần lo lắng, nhớ cùng người nhà đoàn tụ vui vẻ.”
“Tezuka, cảm ơn mọi người, trước giải Kanto tôi nhất định sẽ trở về. Ryoma, cậu không được thua nhé; Fuji senpai, nếu như em trai anh lại chọc anh tức giận, anh đừng để ý đến anh ta nữa; Seiichi, phải chăm sóc chính mình, nhớ phải luôn vui vẻ; Atobe, nhất định phải thắng trong trận tranh hạng 5 đấy.” Ngồi trên đùi anh trai, Ogihara không đi giầy nên chỉ có thể bắt tay và nói lời từ biệt mọi người.
“Itsuki-chan, sau này cũng đừng nhầm rượu hoa quả là nước có ga nữa.” Fuji nắm chặt tay Ogihara, sau đó buông ra.
“Itsuki-chan, tôi sẽ mau bình phục, đừng lo lắng cho tôi.” Yukimura đặt một cái hộp nhỏ lên tay Ogihara, sau đó lui ra phía sau.
“Itsuki-chan, tớ sẽ không thua...” Ryoma muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng được, ôm Ogihara một chút rồi lùi ra phía sau Fuji.
“Itsuki-chan, nếu thích tennis, nhớ đừng từ bỏ.” Tezuka cầm tay Ogihara, một lát sau mới buông ra. Ogihara đặt tay lên khuỷu tay trái của Tezuka nói: “Tezuka, nếu thích tennis, nhớ phải đánh tiếp.” Tezuka cúi đầu nhìn cặp mắt đen láy kia, nhẹ gật đầu rồi đứng sang một bên.
“Ogihara, Hyotei sẽ đi tiếp. Đến giải Kanto, nếu như Hyotei và Seigaku gặp nhau, tôi rất mong có thể cùng cậu đánh một trận.” Atobe ánh mắt sáng quắc nhìn Ogihara. Hôm qua anh đã xác nhận thân phận của Ogihara, anh rất muốn tận mắt thấy tennis của người này.
“Ớ... Ryoma cũng rất lợi hại, anh có thể tìm cậu ấy đánh.” Ogihara đơn giản đẩy Ryoma ra. Atobe có thể đến tiễn cậu, cậu thật sự thấy hơi bất ngờ.
〞Baby, chúng ta đi đăng kí đi. 〞 Anthony nhìn đồng hồ, sau đó ôm lấy em trai nói.
“Itsuki-chan, nhớ phải gọi điện cho chúng tôi đó.” Yukimura làm động tác gọi điện thoại.
“Tôi sẽ gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho các anh.” Đầu Ogihara có chút nặng nên tựa trên vai anh trai, cười nói lời tạm biệt với những người đến tiễn cậu.
Một tay ôm đại ca, Ogihara nhìn mấy người phía sau, một tay vẫy vẫy chào tạm biệt họ. Anthony rẽ sang một góc, Ogihara biến mất trước mắt mấy người.
“Tezuka, vì sao không cho Ogihara làm tuyển thủ chính thức?” Trên đường trở về, Atobe lái xe hỏi người ngồi bên cạnh.
“Cậu ấy tự có suy nghĩ riêng của mình.” Tezuka nhìn hàng cây đang chạy lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ xe, nhàn nhạt trả lời.
“Tối hôm qua... còn có chuyện gì khác sao?” Thình lình, Atobe đột nhiên hỏi một cậu. Tezuka quay đầu lại, ba người đang ngồi im lặng phía sau thì giương mắt lên..
“Quả nhiên còn có chuyện khác.” Atobe thấy thế, hiểu rõ mà cười cười.
“Đúng là có chuyện khác.” Yukimura cũng cười, Ryoma quay đầu trừng anh. Mà Yukimura coi như không thấy mà tiếp tục nói: “Tối hôm qua Itsuki-chan nói với chúng tôi rất nhiều tâm sự của cậu ấy. Không ngờ hôm nay cậu ấy lại quên hết toàn bộ.”
“.....” Từ kính chiếu hậu, Atobe nhìn Yukimura đang cười vài lần, khóe miệng cong lên một chút rồi coi như không có việc gì mà tiếp tục lái xe, cũng không nói gì nữa, bên trong xe lại bắt đầu trở nên nặng nề.
“Tezuka... Coi như chưa xảy ra chuyện gì đi.” Xuống xe, đứng trước cửa bệnh viện, Yukimura nói với Tezuka vừa xuống xe tiễn anh. Tezuka không hé răng, khoanh tay trước ngực mặt không đổi sắc mà nhìn vào cửa lớn của bệnh viện.
“Quên đi chuyện này, sau này khi Itsuki-chan trở về, trước mặt cậu ấy chúng ta còn có thể giống như trước đây.” Nói xong câu đó, Yukimura đi vào bệnh viện.
“Tezuka, Yukimura nói gì với cậu đó?” Trong sân trường, Fuji hỏi Tezuka.
“Bảo chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì.” Tezuka mở miệng trả lời, thanh âm ám trầm.
Ryoma vừa nghe, đôi mắt hổ phách bắn ra kim quang, rồi trong nháy mắt lại ảm đạm, cúi đầu trầm mặc bước đi.
“Yukimura nói rất đúng, thực sự là nên quên. Nếu không Itsuki-chan sẽ trốn mất đó.” Fuji mỉm cười mở mắt nhìn sân bóng ở phía trước không xa, nắm chặt điện thoại di động trong tay.
〞 Anthony, tối hôm qua... 〞 Nhìn em trai hết chống đỡ nổi mà ngủ mất, vẻ mặt Hall ngưng trọng nói.
〞Sau khi giải toàn quốc kết thúc, anh sẽ không cho Baby đến Nhật Bản nữa. 〞 Anthony xử lý công vụ của hai ngày vừa qua, nhìn nhìn em trai đã ngủ say, kiên quyết trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT