Đi từ toilet ra, Ogihara hơi khát, vừa lúc thấy bồi bàn đi tới trước mặt, trên tay bưng mấy ly nước trái cây liền cầm lấy một ly.
“Uhm, cái này làm như thế nào vậy, vị rất được.” Ogihara nếm nếm, hình như là nước có ga, ngọt ngọt, lại hơi có chút cay, rất nhanh một ly đã thấy đáy. Buông ly không, Ogihara đi tới trước bồi bàn, lại cầm một ly... Vị thật ngon...
“Tezuka, Itsuki-chan đâu?” Không được để mình mệt mỏi, Yukimura ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, thấy Ogihara đi rất lâu vẫn không trở về thì hỏi Tezuka đang ngồi một bên.
Tối nay Anthony và Hall còn sắp xếp chơi bowling, đánh gôn, karaoke nên khi ăn uống no đủ mọi người đều tự tìm hoạt động đi chơi. Anthony và Hall thì cùng Atobe đến phòng nghỉ bên cạnh nói chuyện về các hạng mục hợp tác nên chỉ có mấy người còn ở trong đại sảnh.
“Cậu ấy nói muốn đi toilet.” Tezuka đứng lên nhìn bốn phía một chút rồi ánh mắt dừng lại, “Ở bên kia.” Chỉ thấy Ogihara đứng ở góc chẳng biết đang nói chuyện với ai.
… ….
“A, cái này uống ngon thật, là cái gì?” Vừa tỉnh ngủ, Jiro đang ăn vài thứ thì phát hiện một cô gái cực kì xinh đẹp mặc kimono nam vẫn không ngừng uống cái gì đó. Hắn cũng muốn thử một chén, phát hiện quả nhiên uống rất ngon.
“Tôi cũng không biết.” Ogihara nháy mắt mấy cái rồi trả lời, cảm thấy đầu có chút choáng choáng.
“Oa, cậu không phải con gái?” Jiro vừa nghe giọng của đối phương mới phát hiện mình đoán sai.
“Đương nhiên không phải, tôi là con trai!” Ogihara mất hứng rống hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi mời cậu ăn bánh ngọt vậy.” Jiro vội nói xin lỗi rồi cầm bánh ngọt còn chưa có động qua đưa cho cậu.
“Nhớ kỹ nghe, tôi là con trai, không phải con gái.” Ogihara đập một phát lên vai Jiro, nhấn mạnh lần thứ hai, rồi cầm miếng bánh lên bỏ vào trong miệng.
“Nhớ kỹ, nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ không nhầm đâu.” Thấy đối phương uống xong, Jiro vội vã giúp đối phương lấy một ly “nước có ga” khác.
“Tôi là Akutagawa Jiro, học sinh cấp ba Hyotei, còn cậu?” Jiro rất thích cậu trai xinh đẹp như con gái này.
“Uhm... Tôi là học sinh năm nhất Seigaku, tên là... Ogihara Aitsuki, Backy Douglas.” Ogihara cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, hơn nữa rõ ràng cậu luôn uống nước có ga, sao lại càng ngày càng khát... lại uống một chén vậy.
“A?” Jiro hồ đồ luôn, vậy... rốt cuộc tên là gì vậy? Ngáp một cái, Jiro lại cảm thấy mệt nhọc, cố chống đỡ hai mắt, Jiro lại hỏi: “Mặt cậu sao lại bị thương thế?” Ai có thể làm bị thương khuôn mặt xinh đẹp này chứ, nhìn đẹp thế cơ mà.
“À, anh nói cái này hả...” Ogihara chỉ chỉ mặt mình, uống một ngụm nước có ga, “Ngộ thương... Cũng không nặng lắm, qua vài ngày sẽ tốt.”
“A...” Jiro đã chống đỡ hết nổi, uống một ngụm nước có ga cuối cùng, ngáp một cái thật to, đi tới sô pha bên cạnh nằm xuống.
“Hả?” Ogihara nhìn người vừa làm quen lại ngủ như thế, “Xuy xuy” nở nụ cười vài tiếng, bước chân không vững tiếp tục đi lấy nước có ga cậu thích.
“Itsuki-chan, cậu làm sao vậy?” Vừa đi được vài bước, Ogihara đụng vào trong lòng một người, rồi trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm ôn nhu quen thuộc.
“Seiichi... Tôi muốn uống nước có ga...” Đầu Ogihara còn chưa choáng đến mức hồ đồ, vẫn còn gọi được đúng tên.
“Nước có ga?” Yukimura nhìn trái phải một chút, cầm ly nước có ga đưa tới bên miệng Ogihara, “Đến đây, Itsuki-chan.”
Vừa uống một ngụm, Ogihara cầm lấy cái ly nhìn vào rồi bất mãn nhìn Yukimura: “Không phải cái này, đây không phải nước có ga.”
Yukimura nếm nếm, có chút khó hiểu nói: “Đây là nước có ga mà, Itsuki-chan, cậu không uống cái này thì muốn uống cái gì?”
“Tôi muốn uống...” Ogihara nhìn lại, lấy một ly nước có ga trên bàn, “Cái này.” Nói xong, lại uống một ngụm.
“Itsuki-chan!” Yukimura vừa nhìn thì vội vàng giật lấy cái ly, làm cho Ogihara bất mãn.
“Itsuki-chan, đây là rượu, không phải nước có ga.” Bỏ cái ly xuống, Yukimura kéo Ogihara trở về.
“Seiichi gạt người, đây không phải rượu, là nước có ga.” Ogihara không muốn trở lại, còn muốn lần nữa lấy nước có ga uống.
“Itsuki-chan, đó thật sự là rượu, sao tôi lại lừa cậu chứ?” Thấy tình trạng của Itsuki-chan, Yukimura biết cậu đã say, không biết rốt cuộc người này đã uống nhiều hay ít.
“Làm sao vậy?” Thấy tình huống bên này có vẻ không ổn, Tezuka chạy tới, giúp Yukimura kéo Ogihara lại.
“Tezuka, Itsuki-chan uống say rồi.” Sắp không đỡ được Ogihara, Yukimura vừa thấy Tezuka tới thì lập tức nói.
“Tezuka, tôi không uống rượu, đó là nước có ga.” Hai tay ôm lấy thắt lưng Tezuka, Ogihara có chút ủy khuất nhìn Tezuka.
Thấy vài người đang nhìn về phía bọn họ, Tezuka ôm ngang người Ogihara: “Trước tìm một phòng trống đã.” Nói xong thì vội vàng đi tới phòng nghỉ bên cạnh, Yukimura dặn dò một chút mấy thành viên đội mình muốn đi theo.
“Tezuka... Tôi khát... Tôi muốn uống nước có ga...” Ogihara bị ôm vào phòng nghỉ, đá rơi guốc gỗ, cậu quỳ gối trên sô pha kéo Tezuka mà yêu cầu.
“Đến, Itsuki-chan, uống nước.” Yukimura rót một ly nước, muốn cho Ogihara uống, nhưng đối phương chỉ uống một ngụm rồi lại lắc đầu.
“Tôi muốn uống nước có ga...” Ogihara tùy hứng kêu lên.
“Tezuka, nhất định cậu ấy uống phải rượu hoa quả rồi, tôi không biết cậu ấy đã uống bao nhiêu, có vẻ không ít đâu.” Yukimura có chút đau đầu nhìn người liên tục muốn uống “nước có ga”.
“Itsuki-chan, uống nước, đợi lát nữa tôi đi lấy nước có ga cho cậu.” Yukimura càng cố gắng đưa ly nước tới, nghĩ trước hết nên làm Ogihara bình tĩnh đã.
“Uhm... Không được lừa tôi đâu đấy.” Ogihara uống một ngụm nước lớn, đôi mắt vốn trong trẻo lúc này có chút hơi nước mông lung.
Yukimura cho cậu uống nước xong, vừa định bỏ cái ly xuống thì bị Ogihara lôi trở lại.
“Seiichi... có vị gì đấy?” Giữ Yukimura trên sô pha, Ogihara ghé vào ngửi ngửi trên người Yukimura.
“Cái gì?” Yukimura nghi hoặc nhìn Ogihara, sau đó ánh mắt đánh sang hỏi Tezuka đứng một bên, Tezuka cũng khó hiểu nhìn lại.
“Ừm... Ở chỗ này...” Yukimura vừa nói xong, Ogihara chợt cảm thấy vị đó đặc biệt rõ ràng, đưa mũi lên ngửi, quả nhiên cảm thấy được một chút vị ngọt ngọt.
“Nước có ga...” Ogihara lẩm bẩm một câu, hướng lên môi Yukimura mà “uống” nước có ga.
Không khí bên trong nhất thời ngưng lại. Hai mắt Tezuka mở to nhìn Ogihara đang “hôn” Yukimura, Yukimura thì không thể tin được Itsuki-chan đang hôn mình.
Vị ngọt dần dần phai nhạt, Ogihara bất mãn dùng đầu lưỡi mở ra trở ngại, tiếp tục tìm kiếm hương vị ngọt ngào. Liếm qua một loạt cái gì đó cứng cứng, Ogihara dùng lưỡi lại liếm liếm cái gì đó thật là mềm mại. Một lát sau, cái vật đó không ngờ lại chủ động tiếp cận cậu, Ogihara hài lòng nhâm nhi thưởng thức. Nếm một lúc lâu, Ogihara nghĩ mình thật choáng váng, tim đập cũng rất lợi hại, lúc này mới rời ra Yukimura.
“Không có...” Vì động tác vừa rồi, kimono hơi lỏng ra, chỗ cổ áo Ogihara lộ ra xương quai xanh và một mảng ngực trắng nõn. Quay đầu lại thấy bên cạnh còn một người đang đứng, lúc này Ogihara mới vui vẻ đứng lên, nhoài người tới phía trước.
Giống như vừa rồi, Ogihara lại ngửi ngửi. Đột nhiên cảm thấy trên mặt có cái gì vướng vướng, Ogihara đưa tay lấy cái đó xuống, tiện tay ném luôn xuống thảm.
“Đây là cái gì?” Ogihara ngửi thấy một hương vị không giống nước có ga mà có chút giống trà chanh cậu thích nhất liền đưa môi lên liếm liếm. Cảm thấy so với trà chanh còn ngon hơn, lần thứ hai Ogihara không khách khí mà mút vào.
Hơi thở Tezuka có chút loạn, tùy ý để Ogihara tàn sát bừa bãi trong miệng anh. Hai tay buông thõng qua hai phút thì thong thả mà kiên định ôm lấy người đang bám dính trên người mình.
Không hề bị động tiếp thu, Tezuka đầu tiên là nhẹ nhàng giật giật đầu lưỡi rồi từ từ tăng thêm lực đạo. Ogihara chỉ cảm thấy khí lực trên người sau hai lần “uống” nước đều bị rút sạch. Thân thể trượt trong nháy mắt, cậu bị người dùng lực ôm lấy.
“Uhm...” Ogihara bị hôn đến phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, mùi hương trên người cậu bắt đầu rõ ràng.
Thanh âm của Ogihara làm Tezuka và Yukimura giật mình. Tezuka rất nhanh liền buông Ogihara, hơi thở bất ổn mà kéo cậu vào lòng; Yukimura thì ngồi xuống sô pha, thần sắc phức tạp mà nhìn Ogihara trong lòng Tezuka.
“Uhm... Choáng quá...” Ghé vai Tezuka, Ogihara cảm thấy sàn nhà đang lắc lư.
“Itsuki-chan, nước có ga kia là rượu, cậu không thể uống nữa, nghe lời.” Tezuka đè lại thân thể Ogihara bắt đầu lộn xộn, thanh âm không còn nghiêm túc như trước.
“Thế nhưng tôi khát...” Ogihara chép chép môi, không giải thích được vì sao vừa rồi “uống” nhiều như vậy mà vẫn khát như thế.
“Rầm!” Cửa mở, Fuji vừa ra ngoài gọi điện và Ryoma vừa đi chơi bowling đi đến. Thấy tư thế của ba người kia, sắc mặt hai người khẽ biến.
“Tôi muốn uống nước có ga...” Ogihara biết có người vào nhưng hiện tại cậu chỉ muốn uống nước.
“Fuji, đi lấy nước trái cây, Itsuki-chan uống say rồi.” Tezuka ôm Ogihara, nói với Fuji đang đứng ở cửa.
Fuji sửng sốt, vội vàng xoay người đi ra ngoài. Ryoma thì đi tới, nhìn Ogihara sắc mặt ửng đỏ hỏi: “Sao cậu ấy lại uống say?”
“Itsuki-chan tưởng rượu trái cây là nước có ga nên uống, mà hình như còn uống không ít.” Yukimura khi thấy cửa phòng mở thì trong nháy mắt giấu đi thần sắc khiếp sợ trên mặt, thay bằng thân thiện với ôn nhu hàng ngày.
“Tôi đi pha cho cậu ấy ly trà giải rượu.” Ryoma vừa nghe, nhíu nhíu mi, vừa đi được hai bước thì đá phải cái gì đó. Cậu cúi xuống nhặt, nhìn kính mắt bị ném xuống đất, Ryoma quay đầu lại hỏi người luôn đeo kính là đội trưởng.
Tezuka không nói chuyện mà vươn tay, Ryoma trả lại kính cho đội trưởng. Tezuka vừa đeo chưa đến hai giây, Ogihara nhìn thấy thì một phát giật xuống luôn: “Không được đeo!” Vừa nói xong, kính mắt lại bay ra ngoài.
“Đội trưởng, tốt nhất anh đừng đeo.” Biết Backy khi uống say có bao nhiêu đáng sợ, Ryoma cũng không đồng tình, đi ra ngoài pha trà giải rượu cho Ogihara. Trong nháy mắt cửa mở, Fuji cầm nước trái cây đi đến. Thấy kính rơi bên cạnh cửa, nhìn lại Tezuka, Fuji lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
“Tezuka, xem ra Itsuki-chan cực kì không thích cậu đeo kính.” Đi tới bên cạnh Tezuka, Fuji nhẹ nhàng nâng mặt Ogihara lên, “Itsuki-chan, uống chút nước trái cây nào.”
Lần này, Ogihara có vẻ thực sự rất khát rồi, phối hợp uống một ngụm lớn, sau đó lăn từ trên người Tezuka xuống ngồi lại trên sô pha, chỉ là vừa mới lăn qua lăn lại, kimono trên người cậu lại càng ngày càng lỏng.
Mở vạt áo lỏng lẻo ra, Ogihara tựa trên sô pha, nhắm mắt lại rồi đột nhiên cất giọng hát.
“Không nên hỏi tôi từ đâu tới đây,
Cố hương của tôi ở một nơi rất xa,
Vì sao lưu lạc
Lưu lạc nơi xa, lưu lạc nơi xa.
….
Còn có, còn có,
Là cây ôliu, cây ôliu trong mộng.
Không nên hỏi tôi từ đâu tới đây.
Cố hương của tôi, ở nơi xa. ”
Nghe Ogihara đột nhiên hát bằng thứ tiếng Trung mà bọn họ nghe không hiểu, đôi mắt nhắm nghiền rơi lệ, Yukimura, Tezuka và Fuji luống cuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT