Tháng tư hoa anh đào nở rộ, vào ngày năm học mới bắt đầu, các trường học bắt đầu nghênh tiếp học sinh mới, lễ đường học viện Seigaku đang cử hành lễ khai giảng nghênh tiếp học sinh mới. Ngồi ở khu vực học sinh năm hai là một tân sinh tóc màu cà phê nhạt, đeo kính mắt màu trà gọng đen. Ogihara Aitsuki chỉnh chỉnh gọng kính, tóc mái dài che mắt, người khác chỉ có thể nhìn thấy một đôi gọng kính màu đen.

Nhìn các loại màu tóc trước mắt, Ogihara Aitsuki cảm thán lần thứ n trong lòng, vì sao châu Á ở thế giới này lại có nhiều màu tóc đến vậy. Trước đây trong thời gian thi đấu tuy rằng cũng gặp qua rất nhiều người châu Á có màu tóc khác nhau, nhưng cậu tưởng đó là nhuộm, kết quả lần này đi tới Nhật Bản mới biết, thì ra người nơi này với thế giới trong quá khứ của cậu không giống nhau, tóc đen lại rất ít, tuy nhiên cũng nhờ vậy mà làm cậu không hề lo lắng về màu tóc của mình. Lần thứ hai Ogihara Aitsuki vì quyết định ban đầu của mình vỗ tay, ở chỗ này cậu không phải Backy mà là một học sinh trung học bình thường, chỉ là... đeo kính như vậy thật là không quen. Lần thứ hai nâng gọng kính, Ogihara nhìn lên lễ đài.

Nhìn chủ tịch hội học sinh Tezuka Kunimitsu đang phát biểu trên đài, trong ngực Ogihara Aitsuki có cảm giác kì quái, hình như đã gặp người này ở đâu rồi.... Nhìn chằm chằm người nọ, Ogihara Aitsuki bắt đầu lục lại kí ức, ba phút sau, Ogihara Aitsuki lắc lắc đầu, thật sự là nghĩ không ra. Thở nhẹ một hơi, Ogihara quyết định không phí phạm đầu óc nữa. Lúc này hai bên trái phải truyền đến tiếng nói nhỏ của nữ sinh cùng lớp...

“Oa, hội trưởng Tezuka thật đẹp trai nhaa!” Nữ sinh giáp hai mắt sáng rực.

“Đúng vậy, hội trưởng Tezuka không chỉ có đẹp trai, khí chất lạnh lùng, hơn nữa đánh tennis siêu giỏi! Chính là đội trưởng đội tennis đó. Nghe nói rất nhiều senpai nữ đều thầm mến hội trưởng Tezuka.” Nữ sinh ất cũng có vẻ mặt say sưa.

“Tớ cũng nghe nói, hội trưởng Tezuka cùng Fuji senpai là hai đại mỹ nam tử của Seigaku, được rồi, còn có Kikumaru senpai, nghe nói Kikumaru senpai rất giống mèo con đó. Nói chung nam sinh trong đội tennis đều rất đẹp trai!” Nữ sinh bính đã muốn ngất đi rồi.

Ogihara nhìn nam sinh anh tuấn trên đài, trong lòng âm thầm sợ hãi than: thì ra người đó là đội trưởng đội tennis... Thật.. Thật cao, có lẽ đến 180cm, anh ta thật là học sinh trung học sao? Ngẫm lại chính mình chỉ có 158cm. Ogihara ước ao nhìn vóc dáng cao của người nọ, bất quá đột nhiên nghĩ đến một người, trong ngực Ogihara liền thoải mái, người nọ mới 150, mình còn chưa tính là thấp đâu.

Tezuka vừa lên tiếng, vừa không dấu vết nhìn xuống học sinh bên dưới, từ lúc anh bắt đầu phát biểu vẫn có một đường nhìn nhàn nhạt dừng trên người, không giống ánh mắt nóng rực của nữ sinh, cũng không giống ánh mắt ước ao như người khác, mà là có chút tìm tòi nghiên cứu, có chút nghi hoặc, có chút thản nhiên. Phát biểu xong câu cuối, Tezuka gật đầu, sau đó đi trở về chỗ ngồi, đường nhìn của người kia theo anh di chuyển, nhưng anh vẫn không tìm được chủ nhân của đường nhìn đó.

… …...

“Tezuka... Vừa rồi cậu tìm ai à?” Sau khi lễ khai giảng kết thúc, Fuji cười tủm tỉm nhẹ giọng nói bên tai Tezuka, sau đó vỗ vỗ vai đội trưởng, “Nghe nói năm nhất mới có mấy kouhai nữ rất đẹp đấy.”

“50 vòng.” Dùng âm lượng vừa đủ nghe, Tezuka nói với vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi.

“Kìa kìa, Oishi, Fuji cùng đội trưởng nói cái gì kìa?” Một vị thiếu niên tóc hồng bám người trên một thiếu niên đầu như quả trứng, nhỏ giọng mà bất an hỏi.

“Fuji nói đội trưởng không chuyên tâm 40%, đội trưởng coi trọng kouhai nữ nào đó 90%.” Trên mắt kính của thiếu niên mang kính trắng chợt lóe phản quang, lặng yên xuất hiện từ phía sau Kikumaru, ở trên bản ghi chép của mình xoát xoát viết.

“Cái gì ~~~?! Đội trưởng thích kouhai nữ nào đó sao, nya?!” Thiếu niên tóc hồng kinh ngạc hô to lên, chợt nghe được thanh âm lạnh lùng từ phía trước truyền đến: “Kikumaru, chạy quanh sân 50 vòng!”

“Đội trưởng ~~~ ”

“80 vòng.”

“A... Tớ lập tức chạy, nya...” Kikumaru thương cảm hề hề nhìn về phía sân bóng nhưng vẫn vội vã làm theo.

Fuji như trước cười tủm tỉm nhìn Tezuka, ngữ khí chế nhạo: “Đội trưởng thẹn quá nên giận rồi sao?” Nói xong, hướng phía bên ngoài lễ đường chạy đi, “80 vòng, có đúng hay không, đội trưởng?”

“In my dream,children sing

A song of love for every boy and girl,

The sky is blue and fields are green.

And laughter is the language of the world

Then I wake and all I see

Is a world full of people in need

Tell me why(why) does it have to be like this?

Tell me why (why) is there something I have missed?

Tell me why (why) cos I don’t understand

When so many need somebody

We don’t give a helping hand Tell me why?

Everyday I ask myself

What will I have to do to be a man?

Do I have to stand and fight

To prove to everybody who I am?

Is that what my life is for

To waste in a world full of war?....”

Ngồi ở trên giường, Ogihara theo CD hát lên bài hát mình thích nhất, dùng laptop viết thư cho cha mẹ và anh trai. Bởi vì lệch múi giờ, thế nên Ogihara một tuần phải gọi điện thoại hai lần, sau đó mỗi ngày đều phải viết email. Nhấn nút “Gửi đi”, một lát sau Ogihara tắt máy tính, để laptop ở trên đầu giường, tắt đèn đi, sau đó mở to mắt nhìn phía trên. Đèn đường ngoài cửa sổ làm cho trong phòng có chút ánh sáng nhạt.

Quá khứ vốn có chút không rõ trong một tháng vừa rồi chợt lần thứ hai hiện lên. Đó là một ngày khi cậu 16 tuổi, cậu nhớ rõ đó là ngày 15 tháng 6. Đó là ngày cuối tuần, cha mẹ muốn đi tham gia họp lớp, cậu cùng với em trai nhỏ hơn ba tuổi không đi, hai người thương lượng một chút rồi quyết định đi thăm bà ngoại ở dưới quê. Ngày đó trời đẹp, bọn họ hai người ngồi ở trên xe buýt một bên nhìn hai hàng bạch đàn trên đường cao tốc ngoài cửa sổ một bên vui vẻ trò chuyện về mọi thứ ở nông thôn. Khi chiếc xe bus chạy được nửa thời gian, đột nhiên từ đối diện chạy tới một chiếc xe tải cùng xe bus đâm vào nhau. Trong một chốc khi chiếc xe cuồn cuộn đó, cậu ngoại trừ ôm chặt em trai mình, còn lại không còn biết cái gì nữa.

Chờ đến lúc cậu tỉnh lại, tại bệnh viện, ba mẹ cùng em trai ở bên giường cậu khóc, các loại ống với máy thở bên người cho cậu biết mình bị thương, chỉ kỳ quái là cậu hầu như không cảm thấy đau. Cảm thấy hô hấp của mình ngày càng yếu, ba mẹ cùng em trai khóc ngày càng thương tâm. Cậu biết mình không được nữa rồi, khoảnh khắc đó ngoại trừ có chút tiếc nuối, còn lại chỉ thấy may mắn vì em trai không có việc gì, em trai chỉ thích hợp nhất với nụ cười... Dùng hết mọi khí lực tại lòng bàn tay em trai viết xuống ba chữ “phải hạnh phúc”, lần thứ hai cậu rơi vào hắc ám.

Thế nhưng ông trời lại đùa vui với cậu, cậu lại tỉnh lại lần nữa, nhưng mà là tỉnh lại ở thế giới khác, cậu đã không còn là “cậu” nữa, mà là Backy. AG. DOUGLAS, con trai út của gia chủ gia tộc Douglas, đệ nhất đại tài phiệt Anh quốc. Kẻ “mới sinh ra” là cậu không hề có niềm vui sướng được sống lại mà chỉ có bất an và lo sợ sâu sắc, thật nhiều người xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, người xung quanh nói ngôn ngữ mà cậu nghe không hiểu, khiến một người trời sinh tính hướng nội như cậu rơi vào cực độ khủng hoảng, tưởng mình vẫn còn đang mơ, giấc mơ đối cậu mà nói là một cơn ác mộng. Cậu muốn hét lên cho mình tỉnh lại, nhưng mỗi lần nghe được chỉ là tiếng khóc nỉ non của chính mình.

Sau đó sủng ái của cha mẹ và các anh trai làm cậu bắt đầu bỏ xuống bất an, bắt đầu thích ứng cuộc sống mới của mình, hai năm sau cậu xác định, mình thực sự là sống lại rồi, cậu là con lai Anh – Nhật, có một người mẹ ôn nhu mỹ lệ, một người cha lãnh khốc anh tuấn nhưng cực kỳ yêu thương cậu, còn có hai người anh trai tính cách quái dị nhưng luôn sủng cậu lên trời. Thương yêu của người nhà giúp cậu dần mở rộng lòng mình, trở nên không hề hướng nội như trước, nhất là lúc cậu bắt đầu tiếp xúc tennis, như lời mẹ nói, cậu trở nên hoạt bát rộng rãi hơn. Cậu tin tưởng, em trai kiếp trước sẽ sống hạnh phúc cả phần của cậu, sẽ chiếu cố hảo ba và mẹ. Mà cậu ở chỗ này sẽ mỗi ngày cầu khẩn ông trời phù hộ ba mẹ và bà ngoại, sẽ nỗ lực làm con trai ngoan của daddy và mommy, em trai tốt của các anh mình.

Chỉ là hai năm trước có một việc làm cậu khổ não, trước đây cậu nếu không ở trường học thì là ở nhà, sinh hoạt giản đơn mà thoải mái. Nhưng ở chỗ này từ lúc cậu bắt đầu đánh tennis, nhất là lúc tham gia thi đấu tennis, thì không ngừng bị người quấy rầy. Mỗi ngày đều thu được “thư tình” nhồi vào túi tennis, mà mặc kệ cậu đổi bao nhiêu lần số điện thoại, rồi sẽ có người tìm được cậu, sẽ cùng cậu nói cái gì đó thích với yêu các loại. Cậu thực sự không hiểu những người đó rốt cuộc muốn làm cái gì, cậu hiện tại chỉ có mười ba tuổi, vài thứ kia đối cậu mà nói là quá sớm. Tuy rằng tâm lý thì đã ba mươi, nhưng cậu vốn không biết cái gì gọi là ái tình.

Hơn nữa điều làm cậu không thể chịu đựng được chính là rất nhiều nam sinh hướng cậu biểu lộ. Cậu biết chính mình lớn lên giống mẹ, nhưng cậu không hề cảm thấy dung mạo của mình sẽ khiến con trai yêu thích. Cậu chỉ muốn được an tĩnh chơi bóng, sau đó ở nhà cùng mẹ, chăm sóc hoa cỏ mình thích, đọc sách, vẽ tranh. Nhưng từ một năm đó sau khi cậu từng bước thắng được các trận thi đấu trở thành quán quân, đám người theo đuổi, truyền thông phỏng vấn làm cậu cảm thấy phiền chán, cũng làm cậu mất đi tâm tình vui sướng ban đầu khi đánh tennis. Vì cứ lo lắng mãi nên cậu dứt khoát quyết định rời câu lạc bộ, không hề tham gia bất luận một trận đấu nào. Để khôi phục sinh hoạt an tĩnh của mình, cậu chọn cố hương của mẹ là Nhật Bản để hoàn thành việc học tập. Vốn có ý muốn đi Trung Quốc nhưng lại sợ thấy cảnh thương tình, nghĩ tới nghĩ lui thì Nhật Bản đối với cậu dị thường xa cách, như vậy cũng sẽ không khiến cho người nhà phải hoài nghi lo lắng, dù sao hiện tại cậu là con lai Anh – Nhật. Bất quá để không giẫm lên vết xe đổ, một đầu tóc dài của cậu nhuộm thành màu cà phê, con mắt đeo kính sát tròng màu lam, để an toàn thì đeo thêm một đôi kính mắt, khi đứng trước gương cậu suýt chút nữa không nhận ra chính mình, tuy rằng daddy mommy cùng anh trai thiếu chút thì té xỉu, nhưng cậu thì lại thỏa mãn mười phần.

Vào lúc cậu mù mịt mà đến Nhật bản, nhìn đoàn người đi qua bên cạnh, trong lòng cậu hài lòng cực kỳ, cuộc sống không bị người soi mói, sinh hoạt không bị người quấy rầy là điều cậu hướng tới nhiều năm qua, mà lúc này cuối cùng cậu cũng có được sinh hoạt như mình muốn, tuy rằng phải rời xa người nhà. Đối với người trước mặt nói câu xin lỗi, cậu bắt đầu nghênh tiếp cuộc sống mới của mình, cuộc sống của một học sinh trung học đơn thuần.

Chú thích: Hệ thống giáo dục ở Nhật Bản

Nhật Bản nhập học vào tháng 4, 6 năm tiểu học, 3 năm trung học, 3 năm cao trung, 4 năm đại học. Sau khi học xong cao trung có thể theo học các trường trung cấp chuyên môn, căn cứ vào các ngành học khác nhau, chế độ giáo dục là 2-4 năm, học xong trường trung cấp chuyên môn, có thể vào nghề, cũng có thể tiếp tục đi học ở trường đại học chính quy.

Trung học và tiểu học mỗi năm học có 3 học kỳ, học kì 1 từ tháng 4 đến tháng 7, học kì 2 từ tháng 8 đến tháng 12, học kì 3 từ tháng 1 đến tháng 3. Ở đại học chính quy và ngắn hạn thì từ tháng 4 đến giữa tháng 7 là học kì 1, giữa tháng 7 đến cuối tháng 8 là nghỉ hè, giữa tháng 9 là thi kết thúc học kì 1. Từ tháng 10 đến tháng 12 là học kì 2, năm thứ hai nghỉ đông một tháng, tháng 2 là thi cuối học kì 2, tháng 3 được nghỉ xuân. Thời điểm bắt đầu và thời gian nghỉ phụ thuộc thời tiết từng khu vực. Sinh viên năm thứ 4 hàng năm cử hành lễ tốt nghiệp vào tháng 3, đến cuối tháng thì năm học kết thúc. Nhật bản quy định 1 tuần chỉ công tác năm ngày, kể cả đích trường học ( đại, trung, tiểu học) cũng vậy, đến ngày lễ ngày nghỉ trường học đều được nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play