“Echizen, ” nhìn người phía trước đang đi tới, Ogihara gọi một tiếng, sau đó bước nhanh đến, “Momo senpai.” Thấy người bên cạnh Ryoma, Ogihara lễ phép chào. Cậu biết Momoshiro senpai ngày nào cũng cùng Echizen đi học.
“Ogihara, hôm nay cậu đến sớm thế.” Momoshiro đối với kouhai không hay nói này tuy rằng không tiếp xúc nhiều nhưng anh biết cậu và Echizen là bạn, vậy nên nhiệt tình đáp lại.
“Vâng, hôm nay tôi dậy sớm.” Đêm qua vì nghĩ đến việc mình có thể cùng băng sơn đội trưởng chơi bóng, cậu hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ được, sáng liền dậy rất sớm.
“Echizen, hôm qua chơi vui chứ?” Nhớ lại Ryoma hôm qua câu lạc bộ tennis chơi, Ogihara hiếu kỳ hỏi.
“Bình thường.” Ryoma nhàn nhạt trả lời, dạy bảo mấy gã chán ngắt, cậu nghĩ cũng không có gì hay để nói.
“Echizen, đối với bạn bè không thể lãnh đạm như vậy, không được không được.” Momoshiro lung lay ngón tay.
“Momo senpai, không sao đâu, Echizen chỉ là nghĩ không có gì hay để nói thôi.” Ogihara hiểu rõ, chuyện mà Ryoma nghĩ không cần nói thì luôn đơn giản cho qua, cậu cũng không thấy có gì không ổn.
“A, xem ra đúng là bạn tốt nhỉ, Seigaku à, Seigaku.” Momoshiro liền cảm khái, Ogihara mỉm cười, hai người không phát hiện ánh mắt Ryoma có chút thay đổi.
Nghe bài giảng như đang nghe đọc chiếu thư, Ogihara hơi buồn ngủ. Cậu sợ nhất là môn Ngữ văn, dù sao từ đầu cậu cũng đâu có học. Cậu lớn lên ở nước ngoài, thế nên với môn Ngữ văn Ogihara có thể nói là rối tinh rối mù, nhưng bình thường cậu vẫn chăm chú nghe giảng, tỉ mỉ chép bài, sau khi trở về lại ôn tập. Nhưng bài học hôm nay lọt vào tai cậu cứ như hát ru vậy. Đi học thật là vất vả mà, Ogihara lấy cớ thân thể không khỏe nhờ trưởng lớp xin phép thầy, cầm đồ của mình rời khỏi phòng học.
Ở vườn trường tìm một góc yên tĩnh, Ogihara thấy bốn phía không có ai, từ túi tennis lấy ra áo khoác thể thao đắp lên người, gối đầu lên túi sách ngủ.
…
Cầm hộp cơm, Ryoma đi tới phòng học lớp 3, khi cậu đến, đám nữ sinh lớp 3 bắt đầu nhỏ giọng gọi “Ryoma sama”. Không hề bị ảnh hưởng, Ryoma hỏi một nam sinh đứng ở cửa: “Xin gọi giúp Ogihara.”
“Ogihara lúc tiết ba đã xin thầy ra ngoài, hình như đến phòng y tế.” Nam sinh được hỏi lập tức trả lời, nhóc năm nhất này là thành viên đội tuyển duy nhất, là người họ kính phục. Mắt mèo hổ phách của Ryoma trầm xuống một chút, nói cảm ơn nam sinh kia rồi hướng phòng y tế đi.
“Nhóc con…” vừa xuống lầu, Ryoma nghe thấy có người gọi cậu, nhìn lại, “Kikumaru senpai, Fuji senpai.”
Kikumaru nhảy ba cái đã tới, nhào lên người Ryoma: “Nhóc con, này, hôm nay buổi trưa thành viên chính tuyển sẽ họp, cùng đi thôi.”
“Kikumaru senpai...” Ryoma kéo người đang bám trên người mình xuống.
“Echizen, cùng nhau đi đi, sắp bắt đầu trận đấu đó.” Fuji cười tủm tỉm, mỗ con mèo đang không cam lòng mà úp trên người mình.
“... Ừ.” Ryoma nhàn nhạt trả lời, bình tĩnh một chút, sau đó xoay người đi về phía phòng họp.
“Echizen chuẩn bị đi đâu à?” Nhìn người đang trầm mặc, Fuji hỏi một tiếng.
“Không có.” Ryoma cấp tốc trả lời, sau đó bước nhanh hơn.
“Ha ha... Như vậy sao.” Fuji cười vài tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Fuji? Làm sao vậy, nya?” Kikumaru khó hiểu nhìn người bạn thân, đầu miêu nghiêng nghiêng.
“Eiji, chị tớ hôm qua mua hộp kem đánh răng mới, cậu thích không? Là vị cam đấy.” Fuji đẩy đẩy đầu mèo của Kikumaru sang một bên, nhẹ giọng hỏi.
“Muốn, tớ muốn! Fuji, ngày mai cậu nhất định phải đưa cho tớ!” Kikumaru dễ dàng bị dời đi sự chú ý, nghe thấy lời Fuji thì lập tức đứng dậy.
“Ừ.” Xoa xoa vai bị đè nặng, Fuji thoả mãn nhìn cái đầu mèo nặng trịch kia rời đi.
“Ba ngày nữa sẽ đấu vòng loại, mấy ngày tới không thể thả lỏng luyện tập, tuy nhiên mọi người cũng phải điều chỉnh cho thích hợp.” Đội phó Oishi Shuuichiro nói với các thành viên ngồi xung quanh, “Tuy rằng thắng hai trận là có thể đi tiếp nhưng mục tiêu của chúng ta là chức vô địch.”
Sắc mặt đội trưởng Tezuka có chút nghiêm túc, anh đưa ra mấy tớ giấy khác nhau giao cho mỗi người: “Đây là phân tích việc luyện tập của các cậu trong khoảng thời gian này, các cậu tự xem đi.” Mỗi người cầm lấy xem kĩ, xem xong đều kinh ngạc nhìn về phía đội trưởng.
“Đội trưởng, cái này....” Inui nghi hoặc mở miệng, “Là cậu phân tích?” Anh có chút khó hiểu, việc này không phải vẫn luôn luôn đều do anh làm sao?
“Không phải, ” giọng Tezuka có chút trầm thấp, “Hôm nay được chuyển phát tới, không có kí tên.”
“Tezuka, ý cậu là có người thu thập tư liệu chỉnh sửa hết rồi chuyển phát cho cậu?” Fuji mở mắt, đôi mắt xanh thẳm phát ra ánh nhìn sắc bén.
“Ừ.” Tezuka gật đầu.
“Oa oa, sẽ là ai chứ? Có thể đem nhược điểm của tớ viết ra rõ ràng thế này.” Kikumaru nghĩ thấy thật khó tin.
“Tezuka, cậu nói xem có khi nào là từ trường khác không....” hai chữ gián điệp, Oishi cũng không nói ra, nếu như là gián điệp sao lại đưa tư liệu cho Tezuka được.
“Xem ra cái người này cực kì hiểu rõ chúng ta, là người ở trường khác tỷ lệ 10%, là học sinh Seigaku 50%, biết đánh tennis tỷ lệ 100%.” Inui nói ra phân tích của mình, dù sao thì người không hiểu tennis không thể làm ra bản phân tích tỉ mỉ như vậy được.
“Đúng là hiểu rõ, viết rất chi tiết.” Kawamura hơi bất an nhìn bản phân tích của mình.
“Toàn bộ đều được đóng dấu, hơn nữa không có kí tên nên thật khó tìm ra là ai.” Momoshiro nhìn phân tích của mình, chân mày cau lại, người này rốt cuộc là ai.
“Khè... Không là địch thì là bạn, khè...” Kaidoh chỉ nói một câu.
“Rắn thối, không phải quá rõ ràng sao? Âm thầm quan sát chúng ta, còn mang nhược điểm của chúng ta gửi tới, rõ ràng là muốn khiêu khích.” Momoshiro hướng về phía Kaidoh hét lên.
“Mày nói cái gì? Muốn đánh nhau sao?” Lửa giận của Kaidoh trong nháy mắt bùng lên, nhảy về phía Momoshiro.
“Đánh thì đánh, ai sợ?” Momoshiro đứng lên, xắn tay áo, chuẩn bị xông lên.
“Momoshiro, Kaidoh, xuống dưới, 30 vòng.” Thanh âm băng lãnh nghiêm túc của Tezuka làm hai người chuẩn bị đánh nhau lập tức im lặng, hừ nhau một tiếng rồi chạy xuống dưới lầu.
Fuji cầm tư liệu của những người khác xem một chút, rồi nhìn về phía Tezuka: “Kìa, đội trưởng, còn phân tích của cậu?” Nếu bọn họ đều có, đội trưởng không thể không có chứ. Fuji nói làm những người khác cũng hiếu kì nhìn về phía đội trưởng.
Tezuka nhìn Fuji một hồi, cũng không trả lời, mà là nhìn về phía Inui: “Inui, cậu mang những tư liệu này ghi lại đi, sau đó căn cứ phân tích trên đó mà sắp xếp việc huấn luyện cho hai ngày tới.”
“Đội trưởng, không có chuyện gì sao?” Inui hỏi ra chuyện anh lưu ý nhất, nếu như những tư liệu này rơi vào tay những người khác, đối với đội tennis Seigaku mà nói là đòn trí mạng không thể nghi ngờ.
“Không có.” Tezuka trầm ổn đáp trả, sau đó đứng lên, “Mọi người không nên sơ suất, cho dù là đấu vòng loại cũng không thể khinh thường.”
“Rõ, đội trưởng.”
Tezuka gật đầu, sau đó chuẩn bị rời đi, chợt Fuji chặn trước mặt anh: “Ha, đội trưởng, cậu còn không nói cho chúng tôi biết phân tích của cậu là gì.” So với người thần bí kia, hiện tại anh càng cảm thấy hứng thú với cái này hơn.
“Không có.” Tezuka ôm hai tay, trả lời đơn giản, sau đó lướt qua Fuji rời khỏi phòng họp.
“.... Thực sự không có sao?... Tôi thật hiếu kì đó.” Nhìn người vừa ly khai, Fuji cười đến giảo hoạt, vuốt tư liệu trong tay, khóe miệng cong lên mang theo một tia tra xét.
“Nhóc con, cậu đi đâu?” Nhìn Echizen cũng chuẩn bị ly khai, Kikumaru nghi hoặc hỏi, cậu ta còn chưa ăn cơm đi.
“Phòng y tế.” Ryoma vội vã bỏ lại một câu, rồi bỏ đi ra ngoài.
“Phòng y tế? Lẽ nào Echizen sinh bệnh rồi? Tớ lại không hề phát hiện, tớ qua đó xem.” Bảo mẫu Oishi vừa nghe Echizen nói, liền lập tức lo lắng, sắp thi đấu rồi, cũng không thể xảy ra vấn đề gì a.
“Oishi, cậu đừng đi, Echizen hẳn là không có chuyện gì, nếu như tớ đoán không sai, chắc là cậu ta đi tìm người.” Fuji kéo Oishi đang khẩn trương, sau đó lấy bữa trưa ra ăn.
“Tìm Ogihara năm nhất lớp 3, 100%.” Inui ở một bên khẳng định nói.
Ngủ đến mê man, Ogihara thấy hơi lạnh, bởi vì đeo kính mắt nên cậu ngủ có chút khó chịu. Trở mình một cái, cảm giác bên cạnh có chút ấm áp, Ogihara vô ý thức dịch lại gần, thấy mềm mềm cậu liền nằm úp lên, tóc dài chôn vào một vùng ấm áp. Kính mắt làm cậu khó chịu bị người bỏ xuống, trên người dường như lại có thêm cái áo khoác làm cậu không lạnh như trước nữa, Ogihara thoải mái mà ngủ say.
…...
“Ưm....” Bị tiếng chuông của trường đánh thức, Ogihara chậm rãi tỉnh lại, mở mắt thấy trước mắt một mảnh tối đen, sửng sốt một chút rồi bỏ cái áo đang che mắt xuống, lập tức vội vã sờ sờ kính của mình, hô, may quá, vẫn còn trên mũi. Lấy điện thoại di động ra xem, đã qua giờ học rồi, Ogihara thở dài một tiếng, không ngờ cậu lại trốn học, nhưng hôm nay cậu thật sự rất mệt mỏi.
Cảm giác đói từ trong bụng truyền ra, Ogihara nhớ ra mình còn chưa ăn cơm trưa. Ogihara lấy hộp cơm của mình ra ăn, tuy rằng rất đói, nhưng để không thể để dạ dày đau nên cậu ăn thật chậm.
Thu lại cặp ***g, Ogihara đợi đến lúc tiếng chuông hết tiết vang lên thì mang mọi thứ đã thu thập trở lại phòng học, nếu không cần trốn học cậu sẽ không trốn đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT