CHƯƠNG 75

Một cánh tay ngọc theo trong màn che buông kín vươn ra, chợt nghe có người hỏi: “Canh mấy rồi?” Tiếp theo, lại một cánh tay vươn ra, tuy cũng trắng nõn, nhưng tráng kiện hơn rất nhiều. Sờ lên cánh tay ngọc, đem nó bỏ lại vào trong giường.

“Ngươi muốn thượng triều sao? Làm gì phải để ý canh mấy?” Một thanh âm cực lạnh truyền đến.

“Mục Lân vừa trở về, đệ ấy nói là tối nay đệ ấy và Phong Nhi sẽ cùng dùng bữa với ta.” Thanh âm khàn khàn.

“Hắn là Vương gia, còn có thể chết đói sao?” Tên còn lại rõ ràng không vui.

Nhiễm Mục Kì trừng mắt nhìn Trú liếc một cái, sao lòng dạ người này lại hẹp hòi như thế, y với Lân là huynh đệ ruột, là huynh đệ cùng sinh cùng tử, thân cận một chút không phải rất bình thường sao? Ba lệnh năm ép không cho y thân cận với Lân, còn làm y nguyên một buổi chiều, không nghĩ tới người này lại thù dai như vậy.

“Ngày mai ta muốn thượng triều.” Quên đi, đối loại người không lý lẽ mà nói lý, thì quả thực quá lãng phí nước miếng. Đã lâu rồi, y cũng nên lộ diện.

“Ngươi xác định?” Vuốt ve lên những dấu hôn ngân ở trên cổ Nhiễm Mục Kì, Trú nhướng mi hỏi.

Không cần soi gương đồng, y cũng biết trên cổ mình có cái gì, đừng nói là trên cổ, ngay cả trên người, trên đùi, nơi nơi đều có. Người này không phải ma, là yêu tinh thích ăn thịt người.

“Cái này có là gì. Các đại thần sẽ chỉ nghĩ là đêm nay ta lâm hạnh vị phi tử nào đó.” Cho dù bọn họ đoán được thì đã thế nào? Lời vừa dứt, môi của Nhiễm Mục Kì đã bị người hung hăng gặm cắn.

“Không được!” Dấu vết này là do hắn làm ra, không cho phép người ta nghĩ là do kẻ khác làm.

“Muốn ta chiêu cáo cho thiên hạ biết gian tình của ta và ngươi?” Đẩy người quá phận ra, Nhiễm Mục Kì cả giận nói, “Ngươi không thể nói lý.”

“Ta luôn luôn như thế.” Lại ở trên cần cổ trắng nõn lưu thêm vài đạo hôn ngân, Trú mới chịu dừng lại, rồi nói, “Hạ chỉ, bắt đầu từ ngày mai, ta chuyển tới Vô Tam điện.” Cứ như vậy, quan hệ của hắn cùng Nhiễm Mục Kì ra sao, quần thần đều biết.

“Ngươi đã ở Vô Tam điện hơn hai mươi ngày.” Hắn đem các vị đại thần này trở thành thứ gì đây?

“Khác nhau, hạ chỉ.” Trú quyết tâm phải có một “thân phận” .

Nhìn chăm chú vào cặp mắt lạnh như băng kia, Nhiễm Mục Kì cũng không trả lời đồng ý hay không. Ở ngay khi cặp mắt kia phát ra ánh sáng bạc cực mạnh, y cười quyến rũ, nói: “Muốn làm nam sủng của trẫm đến vậy sao?”

“Thì đã làm sao?” Hắn muốn một thân phận, còn người khác nghĩ thế nào thì đó là chuyện của họ, dù sao người nọ là “thê tử” do trời chỉ định riêng cho hắn.

“Ngươi đã không ngại, vậy thì ngày mai ta sẽ hạ chỉ.” Nhiễm Mục Kì một bộ không sao cả. Bất quá lại làm cho đối phương có chút kinh ngạc, không ngờ rằng y lại dễ dàng đáp ứng như thế.

Cầm lấy một lọn tóc đen của Trú, Nhiễm Mục Kì miễn cưỡng nói: “Có gì mà ngạc nhiên. Ta không muốn ngươi cũng sẽ bức ta thôi, ta cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ?” Y mệt mỏi, chỉ mới vài ngày sống thản thơi, không cần lo toan gì cả, đã làm cho y nghiện. Trong lòng y biết rõ – thánh chỉ này vừa ra, quần thần sẽ có phản ứng gì, nhưng thế thì đã sao? Bọn họ cũng chẳng dám bất kính với người này, nhiều lắm là cho y bị ép buộc.

“Tốt lắm.” Không ‘chà đạp’ thân mình của người này nữa, Trú đứng dậy, cho người đem vãn thiện lên.

“Hỏi Mục Lân cùng Phong Nhi xem bọn họ ăn chưa? nếu chưa thì cùng nhau ăn đi, đáng ra phải làm tiệc chào đón bọn họ trở về.” Nhiễm Mục Kì cố chống đỡ thân mình bủn rủn không chịu nổi, ngồi dậy, nói.

“Bọn họ không ở Vô Tam điện.” Hắn cố ý làm cho Nhiễm Mục Lân nghe thấy động tĩnh, thì sao Nhiễm Mục Lân có thể ở lại Vô Tam điện?

“Không ở đây?” Người vẫn chưa hay biết gì tựa lưng vào đầu giường, “Không ở đây cũng tốt, ta như thế này cũng không tiệh gặp đệ ấy.” Người sáng suốt đều có thể nhìn ra y cùng Trú đã làm cái gì, mà y còn chưa biết nên nói như thế nào với Mục Lân.

Ánh mắt của Trú lóe sáng lóe sáng, sau đó khoát ngoại sam đi ra ngoài.

Ở một nơi khác, trong vương phủ của Nhiễm Mục Lân, cũng có một người đồng dạng cả người không khoẻ đang nằm ở trên giường. Thân mình mới nếm thử *** còn không chưa kịp thích ứng, đã bị ‘ác nhân’ nào đó ăn nguyên một buổi chiều, sau khi nó tỉnh lại, phát hiện phụ vương đang thoa dược lên chỗ đó cho nó.

“Phong Nhi, đói bụng rồi đi, giờ ăn trước chút cháo. Đêm nay không thể ăn những món ăn mặn, ngày mai phụ vương sẽ bảo đầu bếp làm cho con một bàn ăn thịnh soạn.” Nhiễm Mục Lân vừa áy náy vừa thoa dược lên nơi bị thương nặng của con, vừa nói. Con cái gì cũng đều theo hắn, loại sự tình này một chút phản kháng cũng đều không có, kết quả là hắn không khống chế được chính mình, chờ đến khi hắn hoàn toàn thoả mãn, thì con đã mê man từ lâu. (=.=”)

“Ân.” Mặc dù không hiểu vì sao không thể ăn những món ăn mặn, nhưng người đã sớm đói cũng không hỏi nhiều, nó đối với lời của phụ vương nói từ trước đến nay đều rất tin tưởng, chưa từng nghi ngờ.

Thoa dược xong, Nhiễm Mục Lân nâng con dậy, rồi đút cho con ăn 2 chén cháo, từ đầu đến cuối khóe môi của hắn vẫn là nụ cười thỏa mãn. Lúc này, có người ở ngoài cửa sổ nói: “Vương gia, Tiết công tử cùng Dịch tiên nhân đến đây.”

Trong mắt Nhiễm Mục Lân liền phát ra thâm trầm, hai người kia khởi hành trước hắn 6 ngày, vậy mà lại đến sau hắn!

“An bài cho bọn họ ở Thúy Vận các, bảo trù phòng chuẩn bị vãn thiện cho bọn họ, nếu bọn họ còn có gì phân phó, cứ việc chiếu theo đó mà làm.” Tức giận thì tức giận, nhưng Nhiễm Mục Lân cũng không thể đem người đuổi đi. Dù sao hắn cũng đã sớm đoán được hai người kia sẽ trì hoãn trên đường đi. Sau khi vỗ về con đi vào giấc ngủ một lần nữa, Nhiễm Mục Lân cũng không đi gặp hai cái người vừa đến kia, mà là cởi xiêm y, leo lên giường, ôm con ngủ say.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiễm Mục Lân bị Phúc Quý đánh thức, đồng thời cũng làm cho con hắn tỉnh lại, hắn vỗ về làm cho con tiếp tục ngủ, sau đó sắc mặt âm trầm mà bước xuống giường, đi ra ngoài. Mở cửa phòng ra, Phúc Quý lập tức ghé sát vào tai hắn nói: “Vương gia, Ngũ Tướng quốc, Trương Thái úy cùng Diệp Ngự sử cùng vài vị đại nhân đang ở trong thính phòng muốn gặp Vương gia.”

“Xảy ra chuyện gì?” Nhiễm Mục Lân đóng cửa lại.

Phúc Quý do do dự dự nói: “Sáng nay bệ hạ hạ chỉ, lệnh cho Trú tiên nhân chuyển tới Vô Tam điện, còn, còn phong Trú tiên nhân làm Mặc Quân, quan cư nhất phẩm.”

Sắc mặt Nhiễm Mục Lân nháy mắt nghiêm túc, qua một lúc sau hắn nói: “Nói với bọn họ, một hồi nữa ta sẽ ra.”

“Dạ, Vương gia.” Phúc Quý vội vàng chạy.

Ai cũng đều rõ đạo thánh chỉ này là có ý gì. Hoàng Thượng chiêu cáo với thiên hạ – y thu nam sủng, mà nam sủng này cũng không phải là người thường, là Trú – một trong 3 đại tiên nhân. Không chỉ có trong cung nổ tung, mà trên triều đình cũng làm lòng người bối rối. Nam phong ở Bắc Uyên không cởi mở như ở Kim Quốc, những vị Quân vương trước đây tuy cũng có tiếp xúc với nam phong, nhưng chưa từng có ai ngang nhiên hạ chỉ phong người nam nhân nào đó làm “Phi”, ban thưởng ở tại Vô Tam điện, còn là quan cư nhất phẩm, điều này có nghĩa là địa vị của Trú tiên nhân ở trong cung đã vượt qua Hoàng hậu, vì ngay cả Hoàng hậu cũng không có quyền ở lại Vô Tam điện qua đêm, huống chi là cùng ngủ với Hoàng Thượng.

Nhiễm Mục Lân tựa vào trên cửa, mặt nhăn mày nhíu, ngày hôm qua hắn vừa mới phát hiện chuyện của hoàng huynh cùng Trú, thì hôm nay hoàng huynh đã hạ chỉ. Nghĩ đến chuyện mà hắn phải giải quyết, mày mặt Nhiễm Mục Lân càng nhíu chặt hơn, nếu việc này là do Trú nhúng tay vào, thì rất khó để giải quyết.

‘Bang bang’ có người gõ cửa, Nhiễm Mục Lân xoay người mở cửa, dĩ nhiên là Tiết Kì.

“Tiểu Phong đâu?” Người đối với Nhiễm Mục Lân cho tới bây giờ đều là mặt lạnh nhìn khắp nơi trong phòng, đi theo phía sau hắn dĩ nhiên là kẻ không rời hắn nửa bước – Dịch.

Thái dương co rút đau đớn, Nhiễm Mục Lân trầm thanh nói: “Nó còn ngủ, có việc?”

“Tiểu Phong còn ngủ?” Tiết Kì rất là khó hiểu, bình thường nó dạy rất sớm a, vì vậy hắn vội hỏi, “Tiểu Phong bị bệnh sao? Sao còn chưa thức dậy?” Vừa nói vừa bước vào trong phòng, nhưng lập tức bị người ngăn lại.

“Nó vẫn khỏe, đêm qua ngủ muôn, nên giờ chưa thức dật, đừng quấy rầy nó.” Người nào đó áp chế tức giận nói, phía trước một đám người đang đợi hắn, mà người này còn tới đây gây thêm phiền.

“Ngươi có việc?” Thấy sắc mặt Nhiễm Mục Lân nhăn nhó, Tiết Kì hỏi, tiếp theo không đợi đối phương trả lời, liền nói tiếp, “Ngươi bận thì cứ đi đi. Ta ở đây chờ Tiểu Phong thức dậy.” Nói xong, liền có người thay hắn ngăn Nhiễm Mục Lân lại. Tiết Kì thong dong bước vào phòng.

Chết tiệt! Nhiễm Mục Lân mắng thầm trong lòng. Bộ dáng của Phong Nhi hiện giờ tuyệt không thể để cho Tiết Kì nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ đào ra một đống phiền toái, hắn có dự cảm rất xấu. Mà chuyện làm cho hắn càng thêm hỗn loạn đã xảy ra.

“Phụ vương, con đã dậy .” Cửa phòng trong mở ra, ngay khi người cực kỳ thính tai nghe được Tiết Kì muốn gặp nó, liền không chút do dự mà bước ngay xuống giường.

“Tiểu Phong? !” Tiết Kì đi thẳng tới. Ánh mắt của Dịch nháy mắt âm trầm. Còn Nhiễm Mục Lân chỉ cảm thấy đầu hắn đang phát đau.

Người được phụ vương yêu thương cả một ngày hôm qua nên đôi môi đỏ sẫm còn có chút sưng phù, tóc dài đến thắt lưng cũng che không được những điểm hồng ngân ở trên cổ mình, trong thanh âm khàn khàn lộ ra tình triều cực kỳ rõ ràng, chỉ cần người có kinh nghiệm nhìn qua là biết nó đã xảy ra chuyện gì.

“Nhiễm Mục Lân!” Tiết Kì nhìn về phía người nào đó hét lớn, tức giận đến mặt đỏ bừng.

“Tiết Kì?” Nhiễm Mặc Phong đi đường có chút khó khăn, đang từng bước đi ra phòng ngoài, không hiểu vì sao Tiết Kì lại rống giận với phụ vương.

Rối loạn, toàn bộ rối loạn. Nhiễm Mục Lân phóng lên trước ôm lấy đứa con đi đường có chút khó khăn, hung tợn mà nhìn Tiết Kì nói: “Ta bất quá là đối với Phong Nhi làm chuyện cha ngươi đối với ngươi làm mà thôi, có gì phải ngạc nhiên. Ta còn có việc bận, Phong Nhi cần nghỉ ngơi.” Đối với người đang tức giận hạ lệnh đuổi khách.

“Ngươi, ngươi. . . . . .” Mặt Tiết Kì đỏ lên, cũng cảm thấy hắn không có quyền gì mà nói Nhiễm Mục Lân, nhưng mà, “Tiểu Phong mới mười ba tuổi! Quá, quá sớm . . . . . .” Người chột dạ cho nên ngữ khí cũng yếu đi.

“Sớm thì sao?” Hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ muốn ta đợi đến khi Phong Nhi mười tám tuổi sao? Giống hai người các ngươi tra tấn lẫn nhau vài năm sao?” Nhiễm Mục Lân không thèm để ý tới Tiết Kì bị hắn làm cho tức giận đến á khẩu cùng Dịch không biết đang suy nghĩ cái gì, ôm con xoay người đi vào phòng trong.

“Phụ vương, Tiết Kì tìm con, con đã dậy.” Người trì độn không hiểu được phản ứng của Tiết Kì.

“Nghe lời, hôm nay con phải nghỉ ngơi, không có sự chấp thuận của phụ vương không được xuống giường.” Đem người cưỡng chế ấn nằm lên trên giường, Nhiễm Mục Lân vội vàng rửa mặt, khi giương mắt lên, liền thấy Tiết Kỳ đang đứng ở cửa phòng.

“Ta, ta tìm Tiểu Phong, ngươi đi ra ngoài!” Đảo khách thành chủ.

“Ta nói Phong Nhi phải ngủ.” Chẳng lẽ tên này không biết sau khi hoan tình qua đi thì phải nghỉ ngơi mấy ngày sao? Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Dịch.

“Ta tìm Tiểu Phong có việc!” Tùy hứng của Tiết Kì lại bộc lộ ra, hắn giật nhẹ cha ở phía sau hắn, làm cho cha đuổi người kia đi

“Phụ vương. Con không mệt.” Nhiễm Mặc Phong ngồi dậy, lên tiếng, không muốn thấy Tiết Kì cùng phụ vương to tiếng với nhau.

“Nơi này có ta.” Dịch lên tiếng, không biết vì sao trên mặt y có chút khẩn trương.

“Vương gia, các vị đại nhân hỏi khi nào Vương gia mới có thể đi ra.” Đã loạn còn thêm phiền, Phúc Quý tới ‘góp vui’ đứng ở ngoài cửa thúc giục.

“Đi mau đi mau, ta tìm Tiểu Phong có việc.” Tiết Kì đẩy Nhiễm Mục Lân ra khỏi phòng trong, tiếp theo đóng chặt cửa lại.

“Chết tiệt!” Nắm chặt tay thành quyền, Nhiễm Mục Lân bước đi ra khỏi căn phòng, hoàng huynh không thể đợi thêm hai ngày nữa rồi mới hạ chỉ sao?!

Trong phòng, Tiết Kì ngồi ở bên giường, sắc mặt ửng hồng. Dịch khẩn trương mà nuốt nuốt nước miếng: “Kì Nhi, hay là trở về trước, đợi đến chiều rồi lại đến đây?”

“Cha, cha cũng ra ngoài đi, con có chuyện nói riêng với Tiểu Phong.” Phất tay đuổi người, trong mắt Tiết Kì tràn đầy tò mò.

“Kì Nhi. . . . . .” Dịch bối rối lên tiếng.

“Cha. . . . . .” Ôn nhu kêu lên, Tiết Kì thành công mà đem cha đuổi ra ngoài.

Người nửa ngồi nửa nằm ở trên giường nháy mắt mấy cái, chờ Tiết Kì đặt câu hỏi. Tiết Kì nhìn kỹ Nhiễm Mặc Phong từ đầu tới chân một lần, rồi sắc mặt đỏ bừng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play