CHƯƠNG 18

Chuyện thái tử cùng Nhiễm Mặc Phong đánh nhau rất nhanh lan truyền khắp cả cung. Nhiễm Mục Kì tựa hồ có chút bất mãn với hành động của thái tử, thế nhưng vẫn phái người đến chỗ hoàng hậu an ủi một phen, ban thưởng một chút thuốc bổ, nhưng bản thân thì đã hơn nửa tháng cũng chưa đến thăm thái tử. Chỉ nghe tin tức từ thái y viện truyền đến, làm cho đám người hoàng hậu trở nên bất an, Kì đế mỗi ngày lại tự mình thượng dược cho thế tử. Thế cục trong triều dưới tình huống thái tử cùng hoàng hậu có thể sẽ bị thất sủng, mà trở nên phức tạp hơn.

“Bệ hạ, Vệ Quốc đưa tới thọ thiếp, đầu tháng tám quốc quân Vệ Quốc An Lăng sinh thần bốn mươi, muốn chúng ta tiến đến dự tiệc, mặt khác Vệ Quốc cũng gửi thọ thiếp cho Sở Quốc, Yến Quốc, Kim Quốc cùng Nam Quốc, thần nghĩ rằng hành động này của An Lăng chính là muốn cùng Bắc Uyên ta đàm hòa.”

Thái úy Trương Chiêu Xương sắc mặt vui mừng bẩm tấu.

“Khải bẩm bệ hạ, bốn mươi vạn đại quân của Vệ Quốc cách thành Nhân Xương rất gần, mà An Lăng lại đột nhiên gửi thọ thiếp, nhất định là có trá.” Tể tướng Ngũ Vũ Khôn vẫn kiên trì phản đối.

“Bệ hạ, Vệ Quốc đưa tới thọ thiếp, vô luận có trá như lời Tể tướng nói hay không, thì bệ hạ cũng không thể bỏ mặc. Nếu có thể cùng Vệ Quốc hoà đàm, biên quan ta cũng giải được một mối nguy hiểm.”

“Bệ hạ, thần cũng cho rằng nên phái người đi trước cùng Vệ Quốc hoà đàm, đồng thời cũng cho người điều tra Kim Quốc cùng Nam Quốc.”

“Bệ hạ, thần cũng cho rằng nên phái người đi trước cùng Vệ Quốc hoà đàm.”

Vài vị đại thần đều tiến lên biểu tấu, đồng ý Bắc Uyên phái người đi trước cùng Vệ Quốc hoà đàm.

“Bệ hạ. . . . . . Việc này trăm triệu không thể!” Ngũ Vũ Khôn lớn tiếng nói, “Bệ hạ, nếu Vệ Quốc thiệt tình cùng các quốc gia khác giao hảo, vì sao lại phái ra bốn mươi vạn đại quân tới gần Nhân Xương. Gia phụ trước kia vẫn luôn dặn dò thần, Sở, Vệ, Nam, Kim, duy chỉ có Vệ Quốc An Lăng tâm tư kín đáo nhất. Vệ Quốc chưa bao giờ gửi thọ thiếp, vì sao vào lúc này lại làm ra hành động này?”

“Tể tướng đang nói bệ hạ thua trí An Lăng sao?”

“Trương Thái úy! Ngươi biết rõ ta không phải ý này. Ta cũng muốn hỏi ngươi, vì sao luôn tìm cách mê hoặc bệ hạ, muốn bệ hạ cùng Vệ Quốc hoà đàm, Vệ Quốc cho ngươi ưu đãi gì!”

“Tể tướng không cần ngậm máu phun người! Nếu có thể hòa đàm, vì sao phải khai chiến . . . .”

Trong đại điện, Trương Chiêu Xương cùng Ngũ Vũ Khôn không ai nhường ai, một phương chủ trương hoà đàm, một phương chủ trương phải đề phòng Vệ Quốc, làm tốt chuẩn bị đại chiến.

“Được rồi.”

Phía dưới tranh cải nửa ngày, Nhiễm Mục Kì mới lên tiếng, trong điện liền trở nên im lặng.

Nhìn khắp đại điện một vòng, Nhiễm Mục Kì nói: “An Lăng đưa tới thọ thiếp, trẫm không thể không để ý. Nhưng Vệ Quốc xác thực có bốn mươi vạn đại quân đang tới gần Nhân Xương, trẫm cũng không có thể không để ý tới.”

“Bệ hạ anh minh. . . . . .”

“Thái úy, chuyện chúc thọ trẫm liền giao cho ngươi cùng Trần Kiên Đình, trẫm cho các ngươi mười ngày.”

“Dạ, bệ hạ.”

“Tốt lắm, trẫm mệt, nếu vô sự, các ngươi liền lui đi.”

Hướng mọi người xua tay, Nhiễm Mục Kì đứng dậy, rời đi, đối với lời nói của Tể tướng Ngũ Vũ Khôn lại không đáp lại một câu.

Sau khi Nhiễm Mục Kì đi, Trương Chiêu Xương đứng lên, đắc ý nhìn Ngũ Vũ Khôn đang quỳ trên mặt đất liếc mắt một cái, mang theo người của gã rời đi. Sắc mặt Ngũ Vũ Khôn nan kham, được vài vị đại thần nâng đứng lên, thở dài thật sâu.

—-

“Thế tử điện hạ xin dừng bước.”

Đợi Nhiễm Lạc Nghĩa cùng Triệu Tử Ương rời đi, Khấu Tuyên gọi lại người đang xoay người chuẩn bị đi. Nhiễm Mặc Phong quay đầu lại, ngửa đầu nhìn về phía Khấu Tuyên.

Khấu Tuyên tiến lên, nói: “Tại hạ muốn tâm sự cùng thế tử điện hạ, không biết thế tử điện hạ có thể thu xếp một chút thì giờ dành cho tại hạ?”

Đem túi sách giao cho Xích Đồng đang chờ, Nhiễm Mặc Phong đi trước từng bước. Khấu Tuyên mỉm cười, cất bước. Chờ hai người đi ra một đoạn, Xích Đồng mới đuổi theo, từ sau khi Nhiễm Mặc Phong cùng thái tử đánh nhau, Xích Đồng nói cái gì cũng muốn theo Nhiễm Mặc Phong đi học.

“Thế tử điện hạ cả ngày đều xem binh thư, nói vậy đối với binh pháp rất hiểu biết đi. Không biết thế tử điện hạ đối với hành động phái binh lần này của Vệ Quốc thấy thế nào?”

Chậm rãi đi, Khấu Tuyên hỏi.

Nhiễm Mặc Phong cũng chậm rãi đi, đối với hành động của Khấu Tuyên có chút kỳ quái, đây là lần đầu tiên đối phương chủ động tìm nó, mà nó cũng không quen cùng người lạ nói chuyện, huống chi là nói về loại sự tình này.

Đợi trong chốc lát, Nhiễm Mặc Phong cũng không đáp lại, Khấu Tuyên tự biên tự diễn nói: “Tại hạ nghe nói Vệ Quốc gửi thọ thiếp, muốn Bắc Uyên phái người đến chúc thọ quốc quân Vệ Quốc. Trong triều một ít người cho rằng lần này là cơ hội tốt nhất cùng Vệ Quốc hoà đàm, nhất định phải thận trọng nắm lấy.”

Nhiễm Mặc Phong ngừng lại, ngửa đầu, con ngươi đỏ ửng xoay tròn.

“Thế tử điện hạ cũng cho rằng Vệ Quốc nguyện ý cùng Bắc Uyên đàm hòa?” Khấu Tuyên cúi đầu, không chút e ngại mà nhìn nhìn cặp mắt hai màu kia.

“Sẽ không.” Nhiễm Mặc Phong mở miệng, trả lời của nó làm cho Khấu Tuyên có chút giật mình.

“Điện hạ vì sao cho rằng ‘sẽ không’?” Khấu Tuyên hỏi.

Nhiễm Mặc Phong nhìn gã thật lâu, cuối cùng vẫn là hai chữ: “Sẽ không.” Vô cùng kiên định.

——

“Bệ hạ, Tể tướng bên ngoài cầu kiến.”

“Ân.”

Ngũ Vũ Khôn vội vàng tiến vào, quỳ gối trước mặt Kì đế: “Bệ hạ. . . . . .”

“Đứng lên đi.”

Ngồi trên ghế nằm ở ban công, nghe nhạc linh đánh đàn, Nhiễm Mục Kì có vẻ thập phần thích ý. Ngũ Vũ Khôn vẫn quỳ dưới đất, giương mắt nhìn nhìn tên nhạc linh kia, Nhiễm Mục Kì xua tay cho người nọ lui ra.

“Bệ hạ, Vệ Quốc không thể không phòng, mong rằng bệ hạ suy xét.” Ngũ Vũ Khôn mở miệng, vẻ mặt kích động.

Nhiễm Mục Kì cũng cười cười: “Hôm nay trẫm chỉ nói chuẩn bị thọ lễ cho An Lăng.”

Ngũ Vũ Khôn vừa nghe, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc vui mừng, lập tức quỳ úp sấp trên mặt đất nói: “Thần ngu muội. . . . . .”

“Thiên hạ này chia bốn xẻ năm, có ai không muốn nhất thống thiên hạ, thiên thu muôn đời, cho dù hiện tại không đánh, vài năm sau cũng sẽ đánh. Nếu Vệ Quốc đã gửi thọ thiếp, trẫm sao có thể làm bộ như không biết.”

“Bệ hạ. . . . . .”

Nhiễm Mục Kì nhìn Ngũ Vũ Khôn đang kích động vạn phần, nói: “Đã nhiều ngày, trẫm cảm thấy mỏi mệt, Lạc Thành bên kia cũng không đi thăm, ngươi là ngoại công của nó, hôm nay thay trẫm đi nhìn xem nó có khỏe chưa.”

Tâm Ngũ Vũ Khôn vừa buông xuống, lại lần nữa treo lên, lập tức dập đầu: “Dạ . . . . . Bệ hạ.”

“Lạc Thành cứ rảnh rỗi lại tìm Phong Nhi gây phiền toái, nếu truyền đến Nhân Xương, Mục Lân làm sao yên tâm? Lạc Thành là thái tử, không nên gây cho trẫm những việc khó xử. Lạc Tín, Lạc Nhân cùng Lạc Nghĩa đều có thể hòa hợp cùng Phong Nhi, vì sao chỉ cần nó lại không được? Nó không chỉ là thái tử, còn là đại huynh, sao cứ làm cho các hoàng đệ chê cười.”

Nhắc tới thái tử, ngữ khí Nhiễm Mục Kì cực kỳ nghiêm khắc, sắc mặt Ngũ Vũ Khôn lại càng thêm trầm trọng.

“Trẫm nghĩ – có lẽ là hoàng hậu cả ngày bận rộn việc hậu cung, nên đối với thái tử dạy dỗ hơi sơ sài. Ngươi phải nhắc nhở hoàng hậu nhiều hơn, hiện giờ đại chiến sắp xảy ra, sao cứ để cho trẫm vì việc nhỏ hậu cung này mà hao tổn tinh thần.”

“Dạ . . . . . Bệ hạ.” Ngũ Vũ Khôn muốn thay nữ nhi nói vài câu lời hay, nhưng thấy Hoàng Thượng đã nhắm mắt lại, gã chỉ có thể ảm đạm lui ra. Gã vừa đi, Nhiễm Mục Kì liền “tỉnh”.

—-

Nhìn thân ảnh Nhiễm Mặc Phong rời đi, ánh mắt Khấu Tuyên lóe sáng, người nọ cuối cùng vẫn không nói cho gã biết vì sao Vệ Quốc sẽ không cùng Bắc Uyên hoà đàm. Đứa nhỏ này so với các hoàng tử càng làm cho gã tò mò.

—–

“Mặc Phong.”

Ăn ngọ thiện xong, Nhiễm Mặc Phong đang trên đường đi tới Diên Viên thì bị người gọi lại, người đó chính là Nhiễm Lạc Tín.

“Mặc Phong, đệ đi đâu vậy?” Nhiễm Lạc Tín cười hỏi.

“Nhiễm Lạc Nhân.” Thản nhiên trả lời.

“Đệ đi thăm tam đệ?” Nhiễm Lạc Tín thực kinh ngạc, “Huynh cũng đi. Huynh cũng thật lâu chưa đi thăm tam đệ.”

Nhiễm Mặc Phong không gì, hướng phía trước bước đi.

Đi trong chốc lát, Nhiễm Lạc Tín nhìn người bên cạnh, hỏi: “Mặc Phong, sao đệ quen biết tam đệ vậy? Thân mình tam đệ không tốt, rất hiếm khi ra khỏi Diên Viên.”

“. . . . . .” Lặng yên.

Nhiễm Lạc Tín cũng không để ý, nói: “Huynh mới từ chỗ thái tử ca ca trở về. Thương tích của huynh ấy đã tốt lên rất nhiều. Mặc Phong, huynh vốn cũng muốn đến thăm đệ, nhưng phụ hoàng không cho. Nghe bọn họ nói đệ cũng bị thương, thế thương tích đã đỡ chưa? Gần đây phu tử lại cho huynh thêm một đống bài học, mỗi ngày làm xong chỉ muốn ngủ, cũng không cơ hội trộm đến thăm đệ.”

“Mặc Phong, đệ cùng thái tử ca ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thái tử ca ca cũng không cho huynh tới thăm đệ.”

Nhiễm Mặc Phong cứ tiếp tục đi, không hé răng. Nhiễm Lạc Tín cảm thấy không thú vị, cũng không thèm nói nữa. Cứ như thế một đường lặng yên đi đến Diên Viên.

Nhiễm Lạc Nhân đã sớm ở trong sân chờ, vừa thấy có người bước vào được, liền lập tức đứng lên: “Mặc Phong!” Bất quá khi nó nhìn thấy người bước vào cùng Nhiễm Mặc Phong, liền sửng sốt.

“Tam đệ.” Nhiễm Lạc Tín tươi cười chào hỏi.

Tươi cười trên mặt Nhiễm Lạc Nhân thối lui, nó nhìn nhìn Nhiễm Mặc Phong, nhỏ giọng kêu lên: “Nhị . . . . Ca. . . . ” vì sao Mặc Phong lại đi cùng Nhị ca? Nhị ca đã hơn nửa năm không tới thăm nó.

“Tam đệ, mẫu phi nói đệ cần tĩnh dưỡng, nên huynh cũng không dám đến quấy rầy đệ. Hôm nay gặp được Mặc Phong đi thăm đệ, nên huynh đi cùng đệ ấy đến thăm đệ.” Nhiễm Lạc Tín bước tới cầm lấy tay Nhiễm Lạc Nhân, “Tam đệ, đệ cao lên nhiều nha.”

“Nhị ca. . . . . .” Rút tay ra, Nhiễm Lạc Nhân miễn cưỡng cười cười.

“A, nhị điện hạ!” Lí mẫu ở trong phòng nghe được tiếng nói, liền đi ra, nhìn thấy Nhiễm Lạc Tín, giật mình không thôi, vội vàng cho người đi châm trà, lấy điểm tâm.

Nhiễm Lạc Tín cảm thấy hứng thú mà ngắm nhìn một vườn diên vĩ. Nhiễm Lạc Nhân cùng Nhiễm Lạc Tín tuy là huynh đệ, nhưng bình thường cũng rất ít gặp mặt, cho nên tương đối xa lạ. Bất quá Nhiễm Lạc Tín là người có tâm cơ, nên rất nhanh đã khiến cho Nhiễm Lạc Nhân cùng hắn trở nên quen thuộc. Trong viện chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của Nhiễm Lạc Tín, cùng thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười hỏi của Nhiễm Lạc Nhân. Còn Nhiễm Mặc Phong ngồi ở bên cạnh không rên một tiếng. Mãi cho đến thái dương ngã về tây, thời tiết trở nên mát dịu, Nhiễm Lạc Tín mới nói phải đi về.

“Tam đệ, đệ hiện tại đã khỏe lên rất nhiều, sau này huynh đã có thể thường xuyên đến thăm đệ.” Trước khi đi, Nhiễm Lạc Tín cầm tay Nhiễm Lạc Nhân nói, rồi mới cười cười cùng nó nói lời từ biệt, sau đó rời đi, cũng không gọi Nhiễm Mặc Phong cùng đi với hắn.

“Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Tín vừa đi, Nhiễm Lạc Nhân liền bĩu môi, nhìn về phía người một câu cũng chưa nói cùng nó, “Sao đệ lại ở chung với Nhị ca vậy?” Mặc Phong là của nó a.

Nhiễm Mặc Phong không trả lời, mà là xoay người bước đi.

“Mặc Phong . . . . đệ cùng nhị ca . . . . thân nhau lắm sao?”

“Điện hạ. . . . . .” Lí mẫu ở một bên nghe được, nhịn không được lên tiếng, “Không phải nhị điện hạ mới vừa nói sao? Ngài ở trên đường gặp được thế tử điện hạ, nên mới đi theo thế tử tới đây .”

Nhiễm Mặc Phong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong phòng, Nhiễm Lạc Nhân thở hổn hển theo sát phía sau Nhiễm Mặc Phong, vẫn là mất hứng, nó cảm thấy Nhị ca cùng Mặc Phong thân hơn so với nó cùng Mặc Phong.

“Nằm xuống.” Đi đến bên giường, Nhiễm Mặc Phong xoay người đem người đang bất mãn túm lên trên giường, động tác có chút thô lỗ, nhưng Nhiễm Lạc Nhân đã quen với lực đạo mạnh mẽ của Nhiễm Mặc Phong, nên chẳng nói gì, chỉ cất tiếng cười ngây ngô.

“Mặc Phong. . . . . . Không cho đệ chơi thân. . . . . .với người khác. . . . . .” Sau khi nằm ổn, Nhiễm Lạc Nhân bắt lấy tay Nhiễm Mặc Phong, cường ngạnh nói. Vẫn là tay Mặc Phong ấm áp, tay nhị ca lạnh lẻo như băng.

Đỏ ửng trong mắt phải dần dần tăng lên, Nhiễm Mặc Phong ngồi xuống, cởi giày, rồi ngồi xếp bằng xuống, hoàn toàn không để ý tới Nhiễm Lạc Nhân đang cố tình gây sự, không phải không để ý tới, mà là nó căn bản không thể trả lời.

“Mặc Phong. . . . . .” Nhiễm Lạc Nhân đã buồn ngủ đến không thở mở nổi mắt, nhưng vẫn túm chặt lấy vạt áo Nhiễm Mặc Phong, “Đệ. . . . . . chờ huynh . . . . . đừng đi. . . .” Hôm nay nó còn chưa ở riêng một mình với Mặc Phong a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play