CHƯƠNG 109
Chuyện thoái vị gây cho kinh thành ồn ào huyên náo. Ngũ Vũ Khôn dẫn dắt đủ loại quan viên quỳ gối ở trước Vô Tam điện, Nhiễm Mục Kì coi như không biết, vẫn cứ ở trong tẩm cung đọc sách uống trà, có vẻ cực kỳ thảnh thơi. Sáng sớm ngày hôm nay, Ngũ Vũ Khôn cũ như mấy ngày trước, lại dẫn người tới quỳ gối ở ngoài điện, Nhiễm Mục Kì thấy phiền, liền sai người đánh Ngũ Vũ Khôn mười gậy, kéo gã ra khỏi hoàng cung. Khi bị kéo lôi ra ngoài, Ngũ Vũ Khôn vừa khóc la om xòm vừa nhìn nhìn Trương Chiêu Xương đang quỳ trên mặt đất.
Trong tẩm cung chỉ có Nhiễm Mục Kì, Nhiễm Lạc Tín và Hỉ Nhạc. Nhiễm Lạc Tín đứng ở bên người phụ hoàng, cúi đầu lặng im, qua một lúc sau, hắn đi đến trước mặt Hỉ Nhạc, nhìn gã nói: “Hỉ công công, phụ hoàng nên uống dược.”
Hỉ Nhạc nhìn nhìn Hoàng Thượng, rồi khom người lui ra ngoài, trong mắt Nhiễm Lạc Tín hiện lên âm ngoan.
“Lạc Tín.”
“Phụ hoàng.” Vội vàng thu liễm tâm tư, Nhiễm Lạc Tín đi đến bên người phụ hoàng.
Nhiễm Mục Kì đặt sách xuống, nghiêm túc nhìn hắn, hai tròng mắt mang một tầng sương mù mông lung. “Lạc Tín, phụ hoàng truyền ngôi vị hoàng đế cho hoàng thúc con, con có oán phụ hoàng không?”
Nhiễm Lạc Tín khẽ cười nói: “Phụ hoàng đã quyết định, con có oán thì được gì?”
Nhiễm Mục Kì nhướng mi, nhìn đôi mắt ôn hòa hơi chút ủy khuất của nhị tử, mà trong lòng cực kỳ đau đớn. Y thở dài, đứng lên, Nhiễm Lạc Tín rũ mắt xuống, đi theo bên cạnh y. Nhiễm Mục Kì thong thả bước ra ngoài ban công, đưa lưng về phía đứa con, nói: “Giang sơn, giang sơn. . . . . . nếu năm đó phụ hoàng không bị buộc đến tuyệt cảnh (đường cùng), thì phụ hoàng tuyệt không muốn ngồi lên chiếc ghế này. Lạc Tín, phụ hoàng đã từng nghĩ tới sẽ phế bỏ Lạc Thành, lập con làm thái tử.”
Thân mình Nhiễm Lạc Tín đột nhiên căng thẳng, hắn ngẩng đầu, thần sắc phức tạp mà nhìn phụ hoàng đang đưa lưng về phía hắn. Hắn cắn chặt răng, không lên tiếng. Nếu đã từng nghĩ tới lập hắn làm thái tử, thì tại sao hiện tại lại đem Bắc Uyên giao cho hoàng thúc, giao cho tên quỷ kia?!
Nhiễm Mục Kì lại thở dài, thấp giọng nói: “Lạc Tín, con có từng nghĩ rằng, mặc dù phụ hoàng đem giang sơn này giao cho hoàng thúc con, nhưng Mặc Phong lại không chịu nhận không?”
Nhiễm Lạc Tín mở to hai mắt, thần sắc khiếp sợ. Hắn nắm chặt hai đấm, ủy khuất nồng đậm bốc lên trong mắt, rất nhanh, hai mắt hắn lại khôi phục ôn hòa, cúi đầu không nói.
” Mặc Phong, đứa nhỏ đó. . . . . . lần đầu tiên phụ hoàng nhìn thấy nó, cũng đã rất sợ hãi, sao lại có đứa nhỏ có một đôi mắt hai màu chứ? Hơn nữa còn là màu đỏ như máu. Thế nhưng khi hoàng thúc con ôm lấy Mặc Phong lại cực kỳ cao hứng, tựa như Mặc Phong chính là con ruột của hoàng thúc, mặc dù phụ hoàng rất lo lắng, nhưng chỉ có thể áp chế xuống. Hoàng thúc con vì phụ hoàng mà lẻ loi một mình ở biên quan, có thể nhặt được một đứa nhỏ làm cho hoàng thúc thích đến như thế, thì phụ hoàng cũng sẽ coi đứa nhỏ kia như là cháu ruột của mình. Lạc Tín, mười mấy năm nay, hoàng thúc con vẫn luôn lo sợ Mặc Phong sẽ chịu ủy khuất, nên vẫn mãi không thú thê; Mà Mặc Phong đứa nhỏ đó để ý nhất cũng chỉ có hoàng thúc con. Thậm chí có đôi khi phụ hoàng cảm thấy rằng – nếu một ngày nào đó hoàng thúc con rời đi, Mặc Phong cũng sẽ không còn.”
Tay Nhiễm Lạc Tín hơi hơi phát run. Phụ hoàng, chậm, hết thảy đều đã chậm. Hắn đợi nhiều năm như thế, làm nhiều chuyện như thế, đã không thể quay đầu lại.
“Lạc Tín. . . . . .” Nhiễm Mục Kì kêu lên một tiếng đầy phiền muộn, nhưng lại không nói tiếp nữa. Y nhìn về phía xa xăm, đã gần đến giữa trưa, kinh thành vào ngày tết khắp nơi đều ẩn ẩn truyền tới tiếng pháo nổ. Trong đôi mắt y chứa đầy bi thương cùng quyết tâm mà người phía sau không thể nhìn thấy, khi y xoay người lại, đối mặt với nhị tử, thì trong mắt y chỉ còn lại mỗi quyết tâm.
Khi Nhiễm Lạc Tín nhìn thấy ánh mắt của phụ hoàng, trong lòng ngẩn ra. Lúc này Hỉ Nhạc bưng dược nước đi vào, hắn vội vàng xoay người đi lấy dược, tránh đi ánh nhìn đầy chăm chú làm cho hắn hoảng hốt của phụ hoàng.
“Hỉ công công, trà.”
Ngay khi Hỉ Nhạc đi pha trà, Nhiễm Lạc Tín mở bình độc dược giấu ở trong tay áo ra, nhân cơ hội đổ hết vào trong chén dược. Khi bưng thuốc tới cho phụ hoàng, sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, nói: “Phụ hoàng, nên uống dược.”
Nhiễm Mục Kì nhìn nhị tử bưng dược, gương mặt hắn mang nụ cười ôn nhu, đi từng bước từng bước tới. Khi đối phương dùng hai tay bưng chén dược đưa tới trước mặt y, thì y vươn tay trái ra nhận lấy.
“Phụ hoàng, trời giá rét, ngài uống dược xong, thì nên vào phòng trong nghỉ ngơi.”
“Lạc Tín.” Nhiễm Mục Kì bưng chén dược, không hề động.
“Phụ hoàng.” Nhiễm Lạc Tín nhìn chăm chú vào gương mặt vẫn xinh đẹp như trong dĩ vãng của phụ hoàng. Hắn đã trưởng thành, thế nhưng phụ hoàng vẫn y như trong trí nhớ của hắn – nhỏ bé, yếu ớt, xinh đẹp, nhưng cũng rất đỗi vô tình.
“Có cái gì muốn nói với phụ hoàng không?”
Lắc đầu, Nhiễm Lạc Tín ảm đạm cười: “Phụ hoàng, thừa dịp dược còn nóng thì nên uống ngay mới tốt.”
Nhiễm Mục Kì nhìn vào trong chén dược, vẫn không nhúc nhích, ngay khi Nhiễm Lạc Tín càng ngày càng lo lắng, thì hắn nhìn thấy phụ hoàng hất tung chén dược lên mặt đất. Dược nước màu đỏ tươi làm bẩn cả sàn nhà, thần sắc Nhiễm Lạc Tín kinh sợ, đột nhiên từ phía sau các bình phong quanh tẩm cung chạy ra rất nhiều thị vệ.
“Bắt nó.” Nhiễm Mục Kì thản nhiên lên tiếng.
“Phụ hoàng !” Nhiễm Lạc Tín không biết võ, nên dễ dàng bị thị vệ giữ lấy hai tay. Khi hắn nhìn thấy một người bước ra từ phía sau đám thị vệ, thì sắc mặt hắn nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Bệ hạ.” Xa Kim Hoàn mặc áo giáp đi đến trước mặt Nhiễm Mục Kì, khom người nói, “Thần đã bố trí thỏa đáng.”
“Xa tướng quân? Phụ hoàng?” Nhiễm Lạc Tín bày ra một bộ dáng kinh ngạc, tựa hồ không hiểu vì sao mình lại bị bắt.
“Điện hạ, ” Hỉ Nhạc lên tiếng, “Một khi chén dược của bệ hạ bị bỏ độc, thì sẽ biến thành màu đỏ tươi.”
Nhiễm Lạc Tín kinh hoảng nhìn lại, vừa định phản bác, thì nghe phụ hoàng lên tiếng.
“Lạc Tín, vừa rồi phụ hoàng đã cho con một cơ hội.” Nhiễm Mục Kì đạm mạc lên tiếng, mơ hồ trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng như băng, “Nếu ta là con, ta sẽ đem độc hạ ở trên người mình, như vậy mới có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết đối phương, hơn nữa cũng sẽ không bị người khác hoài nghi.”
“Phụ hoàng!” Cả người Nhiễm Lạc Tín lạnh ngắt, hắn vẫn kiên trì nói, “Con không biết! Phụ hoàng! Con không có hạ độc người!”
“Lạc Tín, lại đây.” Nhiễm Mục Kì vẫy tay, thị vệ buông Nhiễm Lạc Tín ra, mà hai chân hắn tựa như nhũn ra, căn bản đi không nổi.
“Lại đây.” Nhiễm Mục Kì vẫn còn đang ngoắc ngoắc, Nhiễm Lạc Tín đi từng bước từng bước qua.
Nhiễm Mục Kì từ ái xoa xoa gương mặt lạnh lẻo của Nhiễm Lạc Tín, sau đó kề sát vào: “Lạc Tín, trong bốn đứa con của ta, con là người giống phụ hoàng nhất.” Tiếp theo, y nhỏ giọng nói ở bên tai đối phương: “Mà ngay cả việc hạ độc giết chết phụ hoàng của mình, phái người ám sát huynh trưởng của mình, cũng đều giống nhau như đúc.”
Nhiễm Lạc Tín đứng như trời trồng, thanh âm của phụ hoàng trở nên cực kỳ xa xôi.
“Nhưng mà Lạc Tín, giữa phụ hoàng và con lại có một điểm khác nhau, đó chính là – phụ hoàng giết bọn hắn, là vì mạng sống, mà con . . . . .” Chậm rãi rời đi, Nhiễm Mục Kì vẫn ôn nhu như cũ, xoa xoa hai gò má của đứa con, hai tròng mắt lại giống như đang nhìn người xa lạ, “Là vì quyền thế, vì cái ghế tồi tệ kia.” Dứt lời, Nhiễm Mục Kì dùng sức đẩy Nhiễm Lạc Tín ra ngoài, thị vệ lập tức trói hắn lại.
“Lạc Tín, hai người do con phái tới thăm dò Lạc Thành đã khai ra tất cả.” Không muốn lại nghe những lời nói xạo “vô tội” của Nhiễm Lạc Tín nữa, Nhiễm Mục Kì lãnh đạm nói, “Còn có Lạc Nghĩa, phụ hoàng chưa từng giết nó. Lạc Tín, nếu đã làm, thì cũng đừng để cho phụ hoàng xem thường con.”
“Phụ hoàng!” Nhiễm Lạc Tín không còn sự ôn hòa nữa, hắn hô lớn, “Phụ hoàng! Con hận người! Vì cái gì người tình nguyện truyền ngôi vị hoàng đế cho tên quỷ kia, mà lại không muốn truyền cho con?! Con thua kém nó ở điểm nào?! Thua kém Nhiễm Lạc Thành ở điểm nào? Còn có mẫu phi, trong lòng nàng chỉ có người, thế nhưng người đối xử nàng thế nào?! Ngươi cả ngày chỉ biết trộn lẫn một chỗ với Trú tiên nhân, chỉ một chút ôn nhu cũng không muốn ban cho mẫu phi, người không xứng làm phụ hoàng của con!”
Nhiễm Mục Kì không có bị chọc giận, y lạnh lùng nhìn nhị tử đã hoàn toàn thay đổi: “Con muốn giết Lạc Thành và Lạc Nghĩa, thì sao trẫm lại muốn truyền giang sơn này cho con. Còn về phần mẫu phi của con. . . . . . Trẫm đã cho nàng một nhi tử.”
Tim Nhiễm Lạc Tín đập mạnh và loạn nhịp, đây là ý gì?!
Nhiễm Mục Kì cũng không giải thích, mà là xoay người đi. Xa Kim Hoàn bước nhanh tới, bịt miệng Nhiễm Lạc Tín lại, ra hiệu cho thị vệ dẫn hắn đi xuống.
“Ô ô! Ô ô!” Nhiễm Lạc Tín giãy dụa kêu lên, muốn phụ hoàng giải thích rõ ràng, câu nói kia là ý gì?! Thế nhưng phụ hoàng cũng chẳng liếc nhìn hắn một cái.
“Bệ hạ.” Xa Kim Hoàn vì Hoàng Thượng mà cảm thấy khổ sở.
“Trẫm không có việc gì. Hết thảy cứ theo như kế hoạch mà làm.”
“Dạ.”
Xa Kim Hoàn nhìn Hỉ Nhạc liếc mắt một cái, muốn gã chiếu cố tốt cho Hoàng Thượng, sau đó lập tức đi ra ngoài. Còn các thị vệ lại tiếp tục trốn vào sau các bình phong, chờ hành động cuối cùng của tối nay.
“Bệ hạ. . . . . .” Hỉ Nhạc lo lắng kêu lên, gã bưng một bát trà dâng lên.
Nhận lấy bát trà, Nhiễm Mục Kì thổi thổi, thản nhiên nói: “Hỉ Nhạc, Lạc Tín đi đến kết cục ngày hôm nay, cũng là do lỗi của trẫm, mà cũng là do lỗi của Trương Phi.”
“Bệ hạ, ngài đối với thái tử, nhị điện hạ, tam điện hạ cùng tứ điện hạ đều bình đẳng như nhau. Chưa từng thiên vị ai, cũng chưa từng bỏ rơi ai. Nhị điện hạ đi đến kết cục ngày hôm nay sao có thể là lỗi của bệ hạ?”
“Hỉ Nhạc, buông màn xuống đi.” Nhiễm Mục Kì xoay người rời đi, vẻ mặt y đầy hàn ý.
Hỉ Nhạc buông màn ở ban công xuống, cho người phát ra tin tức bệ hạ đã chết để cho Trương Thái úy biết. Gã quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên long ỷ, thở dài một hơi. Thân mình bệ hạ rất khó làm cho các nương nương sinh nhi tử, thế nhưng bệ hạ đã cố gắng cho mỗi nàng một nhi tử, đó đã là ân sủng to lớn đối với các nàng. Chính là, chẳng có vị nương nương nào nhìn thấu hiểu điều này.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, dần dần, màn đêm buông xuống. Ánh nến trong Vô Tam điện được thắp lên, gió lạnh mang theo một cỗ tiêu điều làm cho người ta hoảng hốt, ép tới người không thở nổi. Giờ tý, cửa nam hoàng cung bị người lặng lẽ mở ra, một đội quân xâm nhập vào hoàng cung, tiến thẳng đến Vô Tam điện. Đồng thời, hai đội quân khác cũng lặng yên không một tiếng động vây quanh phủ của Quận vương Nhiễm Lạc Tín và phủ của Thái úy.
Ở trước phủ của Thái úy Trương Chiêu Xương, Nhiễm Lạc Nghĩa ngồi trên lưng ngựa hạ lệnh: “Bao vây tất cả các đường hầm, một cái cũng không chừa!”
“Dạ!”
Mà ở Vương phủ của Nhiễm Lạc Tín, Phan Nhạc đã sớm bị Xa Kim Hoàn giết chết thì đang dẫn binh vây quanh phủ chật như nêm cối. Cây đuốc chiếu sáng cả kinh thành, lúc này, ở hoàng cung đã lâm vào trong chém giết.
Hết thảy mọi thứ đều ở trong thời gian ngắn mà giải quyết xong tất cả. Thậm chí trận cung biến nho nhỏ này ở trên sử sách cũng chỉ được viết qua vài dòng vội vàng. Đội quân do Trương Chiêu Xương dẫn dắt, vừa bước tới trước Vô Tam điện đã phản chiến, mà ngay khi gã bị bắt trói rồi áp giải đến trước mặt Nhiễm Mục Kì, gã thậm chí không thể tin được – kế hoạch của mình lại bị thất bại nhanh như thế.
“Trương Thái úy, trễ như thế này còn vào cung, vì sao không thông báo trước? Mà ngược lại còn mang đến đây nhiều binh lính như thế?”
Trương Chiêu Xương tựa như gặp quỷ mà nhìn trừng trừng vào người đang bước ra từ trong tẩm cung của Hoàng Thượng.
“Diệp, Diệp Trung Tường?!” Không phải hắn bị bệnh sắp chết sao? Trương Chiêu Xương quay ngược người lại, nhìn về phía Xa Kim Hoàn, nụ cười trên mặt đối phương đã làm cho gã hiểu rõ mọi thứ.
“Trương Chiêu Xương, Lạc Tín đã bị bắt, ngươi có muốn nói cái gì, thì trẫm cũng không muốn nghe.” Nhiễm Mục Kì ra hiệu cho Xa Kim Hoàn áp giải người đi xuống.
“Ha ha, ha ha ha.” Ngoài dự đoán của mọi người chính là – Trương Chiêu Xương không có vì mình mà biện bạch, lúc này gã đã biết mình bị lão già chết tiệt Ngũ Vũ Khôn lừa, cũng bị Xa Kim Hoàn lừa. Việc đã đến nước này, gã và Lạc Tín cũng chẳng còn đường sống.
“Ngươi cười cái gì?” Nhiễm Mục Kì lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, ha ha ha ha. . . . .” Trương Chiêu Xương cười đến nổi không dừng lại được, “Nhiễm Mục Kì. . . . . Ha ha ha . . . . . Ngươi thực sự nghĩ rằng hết thảy mọi thứ đều do ngươi nắm giữ sao?” Gã cười đến nổi chảy cả nước mắt, lời nói cũng không còn sự tôn trọng như trong dĩ vãng. “Ngươi vẫn còn chưa biết đi, ha ha ha. . . . . Nhiễm Mục Lân đã chết!”
“Không được nói bậy!” Nhiễm Mục Kì bật người đứng lên, nắm lấy nghiên mực, quăng qua.
Trương Chiêu Xương ôm cái trái chảy máu của mình, tiếp tục cười: “Ta phái hai trăm người mai phục trên đường đi đến biên quan phía tây, đợi Nhiễm Mục Lân đi qua liền giết chết, Nhiễm Mục Kì, nếu ta nhớ không lầm thì Nhiễm Mục Lân đã thật lâu không có phái người truyền tin về kinh đi. Nhiễm Mục Kì! Ngươi đối với ta bất nghĩa, cũng đừng trách ta bất nhân! Ngươi thương tổn nữ nhi của ta, thương tổn ngoại tôn của ta, ta tuyệt không để cho ngươi sống sung sướng!”
Nhiễm Mục Kì chỉ cảm thấy trước mắt mình biến thành từng trận màu đen, mà ngay cả Xa Kim Hoàn, Diệp Trung Tường và Hỉ Nhạc cũng trở luống cuống, bọn họ không ngờ Trương Chiêu Xương lại đoán ra được điều này
“Dẫn hắn đi! Mang gong xiền vào cho hắn! Trước khi Mục Lân trở về, không được để cho hắn chết!” Nhiễm Mục Kì rống giận, Xa Kim Hoàn bị miệng Trương Chiêu Xương lại, rồi tự mình áp giải gã đi xuống.
“Trung tường, mau! Lập tức phái người đi biên quan phía tây!”
“Dạ!” Hai chân Diệp Trung Tường run rẩy mà rời khỏi Vô Tam điện.
Nhiễm Mục Kì choáng váng, ngã ngồi ở trên mặt đất.
“Bệ hạ!” Hỉ Nhạc tiến lên nâng y dậy.
“Bệ hạ! Trương Thái úy chỉ nói bậy thôi! Vương gia khẳng định không có việc gì!” Hỉ Nhạc gấp đến độ gần như muốn khóc lên.
“Hỉ Nhạc, phái người, phái người truyền tin cho Trú, bảo hắn mang Mục Lân bình an, lông tóc vô thương về đây cho trẫm. . . . . . Nếu Mục Lân có gì ngoài ý muốn, trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn!”
“Dạ! Bệ hạ!” Hỉ Nhạc hoang mang rối loạn mà chạy đi tìm người truyền tin.
“Mục Lân, Mục Lân. . . . . .” Túm chặt lấy ngực, Nhiễm Mục Kì từng ngụm từng ngụm thở ra, thế nhưng sắc mặt y lại càng ngày càng tái nhợt, Mục Lân đã hơn hai mươi ngày chưa có truyền tin về.
“Bệ hạ!” Ngay khi Hỉ Nhạc từ bên ngoài trở về, thì đã thấy Hoàng Thượng té xỉu trên mặt đất. Cung biến do Trương Chiêu Xương khởi xướng không hề gây ra bất kỳ rối loạn nào, thế nhưng Hoàng Thượng ngất xỉu lại khiến cho cả hoàng cung rối loạn.