CHƯƠNG 102

Lục U xoa bóp gương mặt đã bị đông cứng, xoay người xuống ngựa, ngăn lại một vị đại nương đang đi ngang qua. “Đại nương, xin hỏi từ đây đến thôn Lương còn xa không?”

“Đại khái còn khoảng mười dặm nữa, ngươi cứ đi thẳng về phía nam là tới.”

“Đa tạ đại nương.”

Xoay người lên ngựa, Lục U nhẫn xuống dục vọng muốn tìm một gian tửu quán để ăn một bữa cơm ấm nóng, gã vỗ vỗ Tướng Quân đang nóng lòng. “Tướng quân, còn có mười dặm nữa, nhanh đến .”

Trời lại bắt đầu rơi tuyết, giờ đã là buổi trưa, nhưng Lục U và Tướng Quân cũng không nghỉ ngơi mà phóng thật nhanh về phía thôn Lương. Bọn họ rời khỏi Thú Thành đã được năm ngày, dọc theo đường đi cơ hồ không hề nghỉ ngơi, đối với một người “sống an nhàn sung sướng” như Lục U mà nói, đây có thể coi như là kỳ tích. Nếu là người khác, Lục U tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình như vậy, nhưng người nhờ gã lại là Nhiễm Mặc Phong, cho dù lần này đã phá bỏ lời thề mà gã từng lập qua.

Tướng Quân không hổ là con ngựa trung thành, so với việc có thể nhanh chóng gặp được tiểu chủ nhân, thì những vất vả ở trên đường đi căn bản chẳng là gì với nó. Nó phóng như điên về phía nam, ra khỏi thôn trấn, trên đường dần dần không còn thấy người. Tuyết càng rơi càng lớn, thế nhưng bước chân của Tướng Quân vẫn lao nhanh về phía trước. Đi khoảng chừng hai dặm, đột nhiên phía trước xuất hiện hai người cưỡi ngựa. Lục U nằm ở trên lưng Tướng Quân nghe được tiếng hí của Tướng Quân, vội ngẩng đầu lên. Phát hiện phía trước rõ ràng có người đang chờ bọn gã, ánh mắt gã liền co rút lại, rút từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ. Thế nhưng sau khi gã thấy rõ hai người đó là ai, thì Tướng Quân đột nhiên phóng nhanh hơn, nó cực kỳ cao hứng mà phóng tới.

Hai người ở phía trước, ngay khi Tướng Quân phóng nhanh qua, lại xoay người giục ngựa phóng nhanh về phía trước. Lục U thở phào một hơi, những khẩn trương mấy ngày nay hoàn toàn được thả xuống, hai người kia là người ở bên cạnh Tiểu Phong. Người đến đón Lục U cũng không phải ai khác, mà là Quỷ ba và Quỷ bốn đã tìm được Nhiễm Mặc Phong. Có hai người dẫn đường, Lục U thả lỏng mà ghé vào trên người Tướng Quân nghỉ ngơi dưỡng sức.

Sau khi trời tối đen, Lục U cảm giác được Tướng Quân ngừng lại, gã mở hai mắt mông lung ra, ngẩng đầu, thì thấy Tướng Quân đang đứng trước một tiểu viện, Quỷ ba cùng Quỷ bốn đã xuống ngựa. Có người ra mở cửa, người đi ra đầu tiên ôm chặt lấy Tướng Quân một cái, rồi sau đó mới khiêng Lục U vì ngủ mà thân mình trở nên đông cứng xuống dưới.

“Tiểu, phong, ta không, đến trễ, chứ.” Lục U vừa lên tiếng, thì gã mới phát hiện chính mình thật sự đã đông lạnh đến thảm hại.

“Không có.” Tay trái Nhiễm Mặc Phong dắt Tướng Quân, vai phải khiêng Lục U, bước vào sân. Quỷ ba xách hành lý của Lục U, Quỷ bốn đi sau cùng đóng cửa lại.

Trong phòng thực ấm áp, vừa vào phòng Lục U liền bước tới trước chậu than mà hơ ấm tay chân. Nhiễm Mặc Phong đang ở bên ngoài trấn an Tướng Quân đã nhiều ngày không thấy, một lát sau nó mới đi vào phòng. Vừa thấy nó, Lục U liền nhíu mày nói: “Tiểu Phong, đừng nói ngươi lại không chịu chiếu cố cho mình nhé?”

Nhiễm Mặc Phong không có mang ***g che mắt, nó gầy đi rất nhiều, trong mắt che kín tơ máu, nhìn qua liền biết đã lâu chưa từng nghỉ ngơi tốt. Mà quả thật nó đã lâu chưa từng nghỉ ngơi. Quỷ ba bưng vào một ít thức ăn và một chén cháo nóng, Lục U đã rất đói bụng, gã tính toán ăn no bụng trước, rồi sau đó lại trách cứ cái người không biết yêu thương chính mình này.

“Tiểu Phong, Nhị đệ đã tỉnh.” Lục U vừa mới ăn hai miếng cháo, thì có một người từ bên ngoài bước vào. Trong mắt Lục U hiện lên kinh ngạc, nam tử này thật đẹp. Đối phương thấy trong phòng lòi ra thêm một người, cũng rất kinh ngạc.

“Lục U.” “Hoài Đông Li.” Nhiễm Mặc Phong lên tiếng giới thiệu hai người. Cũng không nhiều lời, nó nhìn Hoài Đông Li nói: “Sau khi Lục U ăn xong, ngươi dẫn hắn tới đó.”

” Ân.” Hoài Đông Li gật đầu, Nhiễm Mặc Phong đi ra ngoài.

Hoài Đông Li. . . . . . Lục U ở trong lòng đọc đi đọc lại cái tên này mấy lần, đột nhiên trên mặt gã hiện lên khiếp sợ, đây không phải là thái tử Yến Quốc cũ sao?!

Hoài Đông Li nhìn ra đối phương đã biết mình là ai, y thản nhiên cười nói: “Đều đã là quá khứ, thân phận hiện tại của ta là đại ca của Mặc Phong. Mặc Phong nói có người có thể chửa cho Nhị đệ, ta nghĩ rằng người đó là một ông lão, không ngờ ngài còn trẻ như vậy, Đông Li thật kính nể.”

“Ngươi . . . . .” Lục U muốn hỏi – sao y lại ở đây? Nhưng nghĩ nghĩ, rồi từ bỏ, gã nói, “Phụ. . . . . thân của ngài, hiện tại đang ở Thú Thành, rất mạnh khỏe.” Bởi vì tin tức bị phong tỏa, cho nên đám người Lục U còn không biết vua Sở và An Trọng Thiên đã chết.

Hoài Đông Li cười thật tươi, nói: “Trời quá lạnh, Lục công tử đi đường rất vất vả.”

“Cũng ổn. Tướng Quân mới vất vả.” Lục U há miệng cắn một miếng bánh bao thật to, gã bắt đầu chuyên tâm dùng cơm. Chờ gã ăn xong, có người đưa tới một chén trà nóng, Lục U vội vàng tiếp nhận. Trong đầu gã không khỏi hiện lên thân ảnh của tên còn lại, nghĩ đến bộ dáng dối trá cao cao tại thượng của người nọ so sánh với người ôn hòa chân thành trước mặt này, quả thực là . . . . . Áp chế những ký ức không tốt đẹp lại, Lục U mau chóng uống hết chén trà, lau miệng đứng lên. “Chúng ta đi thôi.”

“Ân.” Hoài Đông Li mang Lục U đi sang phòng cách vách – nơi thái tử Nhiễm Lạc Thành đang nằm.

Hoài Đông Li vốn ở Hòe Bình, sau khi Nhiễm Mặc Phong tìm được Nhiễm Lạc Thành, thì vừa vặn gặp được Quỷ một, Quỷ hai, Quỷ ba cùng Quỷ bốn đi ra ngoài tìm nó. Nhiễm Lạc Thành bị thương rất nặng, trời lại rất lạnh, Nhiễm Mặc Phong chỉ có thể dùng khí nhật hoa bảo vệ tâm mạch của Nhiễm Lạc Thành. Vì không để bứt dây động rừng, cũng vì để cho Nhiễm Lạc Thành có thể tĩnh dưỡng, Nhiễm Mặc Phong đưa hắn đến thôn Lương cách Hòe Bình không xa. Hoắc Bang chọn lựa mấy chục quân cận thân đưa đến nơi này bảo hộ Nhiễm Lạc Thành, một khi có gì ngoài ý muốn, y có thể mau chóng chạy từ Hòe Bình tới đây.

Bước vào phòng cách vách, Lục U liền cảm thấy căn phòng này so với căn phòng vừa nãy còn ấm áp hơn. Gã cởi khăn quàng cổ cùng áo choàng bông ra, rồi đi theo Hoài Đông Li vào phòng trong. Phòng trong lan tỏa mùi thuốc đông y nồng đậm, khi Lục U nhìn thấy người nằm ở trên giường, thì ánh mắt gã ám trầm.

Trên giường, Nhiễm Lạc Thành tựa vào trong lòng của một người, sau khi tay chân của hắn bị cắt đứt gân mạch, lại bị tra tấn hơn một tháng, nên hắn gầy đến chỉ còn da bọc xương, gương mặt trắng bệch như ma, nếu không phải cặp mắt kia vẫn nhấp nháy nhìn mình, thì Lục U đã cho rằng hắn đã chết.

Nhiễm Lạc Thành cực kỳ hứng thú mà nhìn chằm chằm vào Lục U, giống như người bị thương nặng không phải là hắn, mà từ sau khi hắn tỉnh lại, sắc mặt của người ở phía sau hắn vẫn âm trầm cho đến bây giờ.

“Tiểu Phong, là hắn?” Trên giường, Hoắc Bang đang ôm Nhiễm Lạc Thành, lên tiếng hỏi.

“Ân.” Nhiễm Mặc Phong đứng ở đầu giường, đáp lời, sau đó tránh ra một bên, “Lục U, tay chân hắn đều bị cắt đứt gân mạch, ngươi có thể nối lại cho hắn không?”

Thần sắc Lục U đầy phức tạp mà nhìn về phía Nhiễm Mặc Phong, gã thấp giọng hỏi: “Ngươi biết được thân phận của ta từ khi nào?” Không ai biết được Lục Vũ “thánh Y” từng nổi danh một thời đang tránh ở Thú Thành.

“Ta xem qua rương trúc của ngươi, nên biết được ngươi biết y thuật.” Nhiễm Mặc Phong trả lời.

Lục U nghe như thế, liền sửng sốt: “Ngươi cho rằng ta biết y thuật chỉ vì nhìn qua rương trúc của ta?” Không phải vì biết thân phận thực thật của mình?

“Ngươi không biết y thuật?” Nhiễm Mặc Phong nhíu mày, vì nghĩ rằng mình đã đoán sai.

“Mặc Phong . . . . .” Lục U há to miệng, qua một lúc lâu sau, gã vô lực nói, “Chẳng lẽ ngươi không sợ là cái rương trúc kia không phải của ta sao? Và ta căn bản là không biết y thuật?”

Mà câu trả lời của Nhiễm Mặc Phong không chỉ làm cho Lục U thiếu chút nữa tức chết, mà cũng làm cho Hoắc Bang tức chết. “Coi ngựa chết như ngựa sống, hơn nữa ngươi cũng đã đến đây rồi.” Nếu đến đây, đã nói lên Lục U biết y thuật.

“Ngươi, ngươi . . . . .” Nói được mấy tiếng “ngươi”, hai vai Lục U rũ xuống, gã tiến lên, hất cái người làm cho gã tức đến xém hộc máu qua một bên, ngồi xuống bên giường.

“Coi như ngươi gặp hên, ta thật sự biết y thuật, bằng không chỉ cần trì hoãn thêm một canh giờ nữa là hết cứu.”

“Bọn họ nói tứ chi của hắn không thể cứu.” Nhiễm Mặc Phong nói ra vì sao lại là ‘coi ngựa chết như ngựa sống’. Ai cũng không cứu được Nhiễm Lạc Thành, nên nó chỉ có thể cược thử một lần.

“Có thể cứu không?” Sau mỗi một lần thất vọng, Hoắc Bang lại một lần nữa ôm hy vọng hỏi. Sợ người xấu nhận thấy được Nhiễm Lạc Thành chưa chết, nên Hoắc Bang và Nhiễm Mặc Phong chỉ có thể lệnh cho Quỷ ba và Quỷ bốn âm thầm đến những nơi khác tìm kiếm đại phu chữa thương cho Nhiễm Lạc Thành, thế nhưng bất kỳ đại phu nào tiến đến, sau khi xem qua thương thế của Nhiễm Lạc Thành cũng đều lắc đầu.

Lục U xốc tay áo cùng ống quần của Nhiễm Lạc Thành lên, sau khi nhìn thấy vết thương, thì thần sắc gã dần dần ngưng trọng, trong mắt Hoắc Bang nhìn gã xẹt qua thống khổ, hai tay ôm lấy Nhiễm Lạc Thành không tự giác mà dùng sức.

“Tuy có chút khó khăn, nhưng không phải không thể nối.” Nào biết, sau khi Lục U cẩn thận xem xét qua các vết thương lại đem đến hy vọng cho mọi người trong phòng.

“Ngươi là nói có thể chữa khỏi?!” Hoắc Bang là người kích động nhất, lên tiếng hỏi.

Lục U gật đầu, nhưng sắc mặt gã vẫn không chuyển biến tốt, gã nhìn người vẫn đang tò mò mà nhìn chằm chằm mình, nói: “Vết thương đã quá lâu, nên quá trình chữa khỏi sẽ cực kỳ thống khổ, cực kỳ đau đớn. Sau khi nối lại, ít nhất phải hơn hai năm mới có thể khôi phục, hơn nữa cả đời không thể luyện võ, không thể đi đường quá dài, không thể cầm vật nặng.” Đối với tương lai của thái tử mà nói, chính là một phế nhân.

Nhiễm Lạc Thành nhìn Lục U đã đủ rồi, nên hắn thu hồi tầm mắt, dùng đỉnh đầu đập đập người ở phía sau, có chút suy yếu nói: “Hoắc lão nhân, sau này ngươi không thể phạt ta đứng trung bình tấn nữa rồi.”

Hoắc Bang khàn khàn lên tiếng: “Ta không phạt ngươi đứng trung bình tấn, nhưng trước khi ngươi khôi phục, không được xuống giường.”

“A. . . . . . Không được xuống giường, ta sẽ buồn chết mất.”

“Câm miệng!”

Ngay trước mặt Nhiễm Mặc Phong, Lục U và Hoài Đông Li, Hoắc Bang ôm chặt lấy Nhiễm Lạc Thành, vùi đầu vào cổ hắn, thấp giọng nói: “Lạc Thành, mặc kệ sẽ có bao nhiêu đau đớn, nhưng vì ta, ngươi hãy cố nhẫn nhịn.”

“Hoắc lão nhân, muốn ta hứa ngươi cũng được, nhưng ngươi phải hứa với ta một việc trước đã.”

“Ngươi nói trước xem.”

“Ngươi thấy đó, trước kia ngươi toàn khi dễ ta, hiện tại ta lại là vai không thể khiêng, tay không thể xách, vậy nên người nể tình ta đã theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi chịu khó nhận trách nhiệm chăm sóc ta đi.”

Hoắc Bang không có lên tiếng trả lời, mà là ôm hắn càng chặt hơn.

“Hoắc lão nhân, nếu ngươi chết đi, thì sẽ không có ai chăm sóc cho ta. Vậy nên, ngươi hứa với ta, trước khi ta chết, ngươi không được chết. Ngươi hứa với ta điều này, thì ta sẽ hứa với ngươi – mặc kệ có bao nhiêu đau đớn, đều sẽ cố gắng kiên trì.”

“Ta hứa.” Thanh âm Hoắc Bang càng khàn hơn. Sau khi y ôm chặt lấy Nhiễm Lạc Thành một lúc thật lâu, thì mới ngẩng đầu lên, hai tròng mắt y đỏ ngầu. Sau đó y nhẹ nhàng buông Nhiễm Lạc Thành ra, xuống giường, đặt Nhiễm Lạc Thành nằm xuống ngay ngắn.

Hoắc Bang không nói gì với Nhiễm Lạc Thành nữa, mà chỉ nhìn chăm chú hắn một lúc thật lâu, sau đó y xoay người nhìn Lục U nói: “Lục công tử, mặc kệ sau này ngươi có chuyện gì, chỉ cần Hoắc mỗ có thể làm được, Hoắc mỗ nhất định muôn lần chết không chối từ.” Nói xong, y làm một cái đại lễ với Lục U, cũng không quay lại nhìn Nhiễm Lạc Thành, mà bước nhanh ra ngoài. Y là Đại tướng quân, trước hừng đông phải chạy về Hòe Bình.

Giờ khắc này, Lục U đã nhìn ra mối quan hệ giữa vị Đại tướng quân này và thái tử Bắc Uyên. Gã cực kỳ hâm mộ sự ràng buộc và lo lắng cho nhau giữa hai người này. Gã thu hồi tâm tư, cầm rương trúc qua, nghiêm túc nói: “Mặc Phong, lúc trước đã có ai khác tới nơi này chưa?.”

“Có.”

“Đổi nơi an toàn khác. Lúc nối mạch không thể xảy ra sai sót.”

Nhiễm Mặc Phong gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Ba ngày sau, một con ưng ở trên không trung của Hòe Bình lượn hai vòng, sau đó bay về một tiểu viện hẻo lánh, rồi lao nhanh xuống một gian phòng ở phía sân sau. Nó trực tiếp đâm xuyên mà màn giấy cửa sổ, văng thẳng tới trong lòng của một người.

Chủ tử:

Vệ Quốc xuất binh, Triệu tướng quân bị bắt, Vương gia đích thân dẫn binh tiến đến biên quan phía tây. An Trọng Thiên và Sa Dĩ Đát ở kinh thành bị giết, có người cung khai là do tứ điện hạ gây nên, tứ điện hạ đã bị bệ hạ hạ lệnh xử tử, thi cốt bị đốt.

Quỷ một

“Phụ vương. . . . . .” Bấu chặt lá thư, Nhiễm Mặc Phong bước nhanh ra sân, nói với Quỷ ba và Quỷ bốn, “Ta phải đi biên quan phía tây, hai người các ngươi ở đây bảo hộ an nguy cho Nhị ca.”

“Dạ, chủ tử.”

Đêm đó, Nhiễm Mặc Phong nói chuyện với Hoài Đông Li và Lục U, sau đó phái Quỷ ba gửi cho Hoắc Bang một phong thư, rồi nó vách trường đao mà phụ vương sai người làm cho nó lên vai, mang “Quỷ khiếu” lên lưng, cưỡi Tướng Quân rời khỏi Hòe Bình.

Một người thông qua “gương nước” nhìn vào Nhiễm Mặc Phong, rồi đối với bốn phía không người hạ lệnh: “Canh giờ đã đến.”

. . . . . . . . .

Trong một gian khách *** ở kinh thành, Nhiễm Lạc Nhân thở ‘phì phì’ trừng mắt nhìn người rất bình tĩnh trước mặt mình, giận dữ hỏi: “Khi nào thì ngươi mới thả ta về? Phụ hoàng, mẫu hậu, Xích Đồng cùng Tiểu Hổ sẽ rất lo lắng cho ta!” Nó giận nha, bị Thước Nguyên lừa ra ngoài cũng không nói đi, lại còn bị nhốt ở khách ***, nó dần dần cảm thấy sợ hãi, có phải người này là do kẻ xấu sai đến không?

Thước nguyên ôn hòa nhìn nó, nói: “Trong cung không yên ổn, chờ phong ba qua đi, ta sẽ thả ngươi về.”

“Không yên ổn?” Nhiễm Lạc Nhân bật người đứng lên, bước tới trước, “Có ý gì? Ngươi nói rõ cho ta.”

“Tứ điện hạ đã bị phụ hoàng ngươi xử tử.”

“Cái gì?!” Nhiễm Lạc Nhân bước lùi về sau hai bước, ngã ngồi lên giường, “Tứ đệ. . . . . . Sao có thể? Sao có thể?! Vì sao phụ hoàng lại xự tử tứ đệ!”

“Hắn phái người ám sát thái tử và nhị điện hạ, cấu kết với Sở Quốc, còn ngầm ra lệnh cho sát thủ giết chết thái tử Sở Quốc và vương tử Man tộc, cộng tất cả tội lại, chỉ có ban thưởng chết.” Thước nguyên thong dong uống trà, không quên rót cho Nhiễm Lạc Nhân một chum.

“Gạt người gạt người! Sao có thể là tứ đệ?” Nhiễm Lạc Nhân lắc mạnh đầu, nó không ngờ mấy ngày mình bị nhốt ở đây, thì trong cung lại xảy ra chuyện đáng sợ như thế.

“Cho nên ta mới dẫn ngươi tới đây.”

Nhiễm Lạc Nhân mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Thước Nguyên vẫn một bộ dáng thong dong tự tại.

Qua một lúc lâu sau, nước mắt trào ra, nó nghẹn ngào hỏi: “Tứ đệ . . . . . đã chết?” Nó không tin! Không tin!

“Ngươi còn sống.” Thước nguyên thản nhiên nói một câu. Đột nhiên, đôi mi cực mỏng manh của y thoáng nhíu lại, thế nhưng Nhiễm Lạc Nhân đang lâm vào bi thương nên không có phát hiện.

“Đi thôi.” Y đứng lên.

“Cái gì?” Nhiễm Lạc Nhân vừa khóc vừa ngửa đầu nhìn người đang đứng ở trước mặt nó, vươn tay ra với nó.

“Cần phải đi.”

“Đi đâu?” Nhiễm Lạc Nhân không hề nhúc nhích.

“Đi đến nơi cần đi.” Không đợi Nhiễm Lạc Nhân vươn tay ra, Thước Nguyên khom người nắm chặt lấy tay trái của nó, kéo nó đứng lên.

“Nơi cần đi là nơi nào?” Nhiễm Lạc Nhân không muốn đi, nhưng Thước Nguyên nhìn rất gầy yếu, thế nhưng lực đạo lại rất lớn.

“Tới nơi rồi ngươi sẽ biết.” Thở dài cực nhẹ, hai tròng mắt của Thước Nguyên hiện lên ánh sáng xanh da trời.

. . . . . . . . .

“Kì Nhi.”

“Cha?”

Xa ngựa đang đi về phía kinh thành, thì đột nhiên Dịch bảo Vụ dừng xe lại.

“Cha?”

“Kì Nhi, chúng ta không đi kinh thành nữa, đi biên quan phía tây.”

“Biên quan phía tây?” Tiết Kì nhìn nhìn cha, rồi nằm xuống lại trong lòng cha, thản nhiên nói: “Vậy đi biên quan phía tây.”

——

Hoàng cung, Vô Tam điện

Trú đứng ở trên ban công, nhìn lên bầu trời đêm. Trên giường, Nhiễm Mục Kì mệt đến sắp chết đang ngủ say.

“Trú tiên nhân, Xa tướng quân và Phan tướng quân đến đây.” Hỉ Nhạc ở phòng ngoài thông báo.

Trú đi đến bên giường, nhìn chăm chú Nhiễm Mục Kì một lúc, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của y, sau đó đi ra khỏi phòng.

“Trú tiên nhân.” Ngay khi Trú xuất hiện, Xa Kim Hoàn và Phan Nhạc cung kính hành lễ.

“Trước khi ta trở về, kinh thành cấm đi lại ban đêm, trừ những người mang tin tức từ biên quan đến, bất luận kẻ nào cũng không cho vào cung. Trong vòng ba trăm thước quanh Vô Tam điện, bất cứ ai tiến vào đều giết chết. Tất cả tấu chương từ biên quan chuyển tới đều đưa trực tiếp đến Vô Tam điện.”

Vẻ mặt Xa Kim Hoàn và Phan Nhạc hơi đổi một chút: “Trú tiên nhân muốn rời khỏi kinh thành?”

“Không được để lộ ra tin tức ta rời đi.” Đầu ngón tay của Trú toát ra ngọn lửa, Xa Kim Hoàn và Phan Nhạc vội vàng gật đầu.

“Không được cho Kì vào triều.”

“Dạ.”

“Đi xuống đi.” Một bộ dáng thái thượng hoàng, Trú xoay người đi vào phòng trong. Người trên giường đã tỉnh.

“Ngươi phải đi?” Nhiễm Mục Kì muốn ngồi dậy, nhưng bị người đè lại.

“Ta đi biên quan phía tây.”

Hai tròng mắt Nhiễm Mục Kì ám trầm: “Triệu Hiền bị bắt, Mục Lân đích thân suất binh, ngay thời điểm này ngươi lại phải đi, thế đã xảy ra chuyện?”

“Ta không biết.” Trú sờ lên gương mặc vẫn tái nhợt như trước của Nhiễm Mục Kì, “Kì, trước khi ta trở về, không được rời khỏi Vô Tam điện.”

Nhiễm Mục Kì nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, cười nhẹ: “Ngươi đi đi, bọn họ không thể gây thương tổn cho ta.”

“Nói ngươi sẽ không rời khỏi Vô Tam điện.”

Thấy người này tức giận, Nhiễm Mục Kì thở dài một tiếng, vươn tay ôm lấy hắn: “Trước khi ngươi trở về, ta sẽ không rời khỏi Vô Tam điện.”

Trú ôm chặt lấy y một lúc, rồi mới buông hai tay ra, đi đến ban công, nhoáng lên một cái, thân ảnh của hắn đã biến mất.

Nhiễm Mục Kì ngồi dậy, mang hài, xuống giường, khoát áo choàng lên, đi ra ngoài.

“Hỉ Nhạc.”

“Có nô tài.”

“Truyền ra tin tức – Lạc Thành đã bí mật quay về kinh. . . . . .” Nhiễm Mục Kì đè thấp giọng, nói ở bên tai Hỉ Nhạc.

Sau khi y nói xong, liền thấy vẻ mặt Hỉ Nhạc như đang khóc tang, mà lên tiếng cầu xin: “Bệ hạ. . . . . . Nếu để cho Trú tiên nhân biết được, nô tài. . . . . .”

“Hắn là Hoàng Thượng hay trẫm là Hoàng Thượng?! Đi mau!”

“Dạ . . . . .”

Nhiễm Mục Kì lạnh lùng nhìn Hỉ Nhạc rời đi, nắm chặt hai đấm tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play